Lời cầu hôn ‘đột biến gen’-Anh…!_’Xúc động’ đến mức không thể bật ý nghĩ thành tiếng, Khánh Ni toàn thân run rẩy như gà mắc dịch, chỉ biết trơ mắt nhìn ‘quái vật’ trước mặt.
Lần đầu tiên, Khánh Ni hiểu được số phận bèo bọt của hồng nhan mà giang hồ đồn đại.
-Em nói thì nói to lên đi! Anh không nghe được tiếng ruồi muỗi!_Nhăn mày tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, Thánh Lãm khẩu khí thiếu gia trầm lạnh ra lệnh, vẫn kiên trì quỳ gối dưới đất.
-Anh…Anh…_Khánh Ni cô nên cho anh ta một cái bạt tai dáng trời cho tỉnh hay đá anh ta một phát thăng thiên luôn đây?
-Bà xã! Anh không thích người nói lắp, em hiểu chứ? Giờ thì nói cho anh biết, em tên là gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Đưa anh giấy chứng minh nhân dân để anh đi đăng kí kết hôn luôn, để lâu đêm dài lắm mộng_Tuôn một tràng dài, Thánh Lãm mặt lạnh tanh ra chiếu chỉ, mắt ra sức ám thị cho đám tôi tớ tiện thể dò hỏi thêm thông tin từ đám người gần giải đông xung quanh.
-Tiểu Nghi!_Suy sụp tinh thần một cách trầm trọng, Khánh Ni không giữ nổi bình tĩnh, đưa đôi mắt vằn đỏ đầy tức giận nhìn Thánh Lãm, tay liên tục đập bồm bộp vào người con bạn thân bên cạnh, cầu cứu sự giúp đỡ_Tớ…đau tim quá! Gọi bác sĩ cho tớ đi! Gọi luật sư nữa, tớ phải viết di chúc!
-Bà xã! Em muốn gọi ai anh sẽ sai người áp tải họ đến cho em, nhưng trước tiên, hãy đưa giấy chứng minh nhân dân đây cho anh!_Sa sầm mặt mũi khi có người coi nhẹ lời nói của mình, Thánh Lãm hạ giọng, thanh âm tỏ ra sự bất nhẫn như cái đùi anh đang run lên vì mỏi lúc này vậy.
-Anh…điên rồi!_Phẫn nộ lên đến cùng cực, Khánh Ni đứng phắt dậy, đôi tay nắm thành quyền run nhẹ. Còn có một lí do cô bị ế nữa mà ai cũng tế nhị không dám rèm pha, đó là vì…cô là một thiên tài võ thuật. Trong đầu luôn luôn nắm giữ vô số võ công tuyệt thế nên những lúc ‘chấn động’ sẽ dễ sinh ‘tẩu hoả nhập ma’, đánh bậy không kể chó, gà, người nhà, vịt, nên chẳng ai dám đến gần cô ‘nạp mạng’ cả.
Giờ đây, lại có kẻ bày trò hãm hại cô, có lẽ phải dẹp trò chơi này!
Trong ngoài nhất trí, Khánh Ni nhấc chân lên, chuẩn bị cho Thánh Lãm vài mánh đòn xả giận, xả hận xả cả xì-trét ức chế bấy lâu. Nhưng, đế giày cô còn chưa chạm phải một cọng tơ trên áo khoáng hàng hiệu của anh ta, thì đám người mặc vest đã nhanh tay lẹ mắt hành động, vất xoang xoảng đống trang sức xuống đất, rồi co giò chạy về phía chủ, chĩa ௱ôЛƓ vào người anh, quây thành vòng tròn trong tư thế hộ giá.
Bị hớ trầm trọng, Khánh Ni chỉ còn cách đá chân vào bàn cái rầm khí thế, ấm ức chịu cơn đau le lói rồi bỏ đi.
-Bà xã! Anh biết em rất xúc động nên nhất thời không biết làm gì…_Thánh Lãm đứng dậy như một nụ hoa nở giữa đám sâu lúc nhúc, nói lớn_Anh cho em thời gian từ đây đến 12 giờ trưa mai để làm những gì cần làm. Đúng hẹn, anh sẽ đưa em về nhà anh để ‘sinh con’.
Đáp lại lời tuyên bố hùng hồn của Thánh Lãm là sự xuất hiện của một chiếc giẻ lau bảng đầy phấn bay đến với vận tốc ánh sáng, khiến đám vệ sĩ lại được phen bát nháo, đồng loạt nhảy bổ lên người chủ bảo vệ.
Nhờ vậy, Thánh Lãm suýt tắc thở vì chập ruột…
Ra khỏi trường, Khánh Ni quyết định bùng học, vào quán đánh chén để giải tỏa ‘nỗi niềm’.
Chập choạng tối, Khánh Ni mới lảo đảo về nhà. Vừa bước vào cửa, cô nàng như người con xa quê nay mới về, bỗng chạy thẳng vào phòng bếp ngập ánh sáng, ôm chầm lấy bụng người mẹ ngày ngày mang tạp dề cặm cụi nấu ăn cho mình, đầu tì vào tấm lưng gầy.
Mà lạ, eo mẹ cô hôm nay nhỏ đến đáng sợ, mà không, nói đúng hơn, mẹ cô đâu có eo, sao hôm nay lại thon thon và có cả cơ bụng thế này nhỉ? Tuy mẹ cô là giáo viên dạy võ thuật, nhưng cơ bụng mẹ cô rõ ràng đã bị lớp mỡ bụng làm cho lặn tăm mất rồi mà?
Còn nữa, người mẹ cô không có mùi mồ hồi như thường ngày nữa, rất thơm, một mùi thơm nam tính của đàn ông con trai.
“Đàn ông con trai?” khánh Ni thình lình mở căng mắt, mơ hồ trôi vào một nỗi nghi hoặc không tên.
-Em nên kìm nén tình cảm của mình một chút đi, Khánh Ni, có gì để tối hai ta cùng ‘đóng cửa phối hợp’. Giờ anh đang bận nấu bữa tối cho cả nhà, em là phụ bếp nên hãy đi kho cá, nấu canh, đổ trứng, xào rau đi, tôi bận nhặt rau rồi_Kẻ được ôm hết sức lãnh đạm trước vòng tay để trên eo, lạnh nhạt ra lệnh.