Hồ Lộ nấu hai tô mì gói đặt trên bàn rồi nói: “Ăn tạm đi.”
Thiếu niên gắp sợi mỳ kinh ngạc xem xét một hồi: “Sao giống con sâu quá vậy?” Hồ Lộ sặc hết mì ra, lập tức không muốn ăn nữa. Thiếu niên nghi hoặc nếm một miếng, đột nhiên mắt hắn sáng lên, không nói lời nào lập tức ăn sạch sẽ tô mì.
Uống sạch nước soup, hắn bưng cái tô không mở to mắt nhìn Hồ Lộ: “Thêm một tô nữa.”
Hồ Lộ hết lời nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đói đến mức nào vậy?” Rồi cô lại nghĩ, đứa trẻ này chắc ba ngày không ăn rồi, còn có thể đuổi theo xe buýt qua 6 trạm coi như đã là kỳ tích. Má thiếu niên ửng đỏ, nhưng lập tức lại bày ra bộ mặt ngạo mạn: “Hừ, cho ngươi một cơ hội hầu hạ ta đó, còn không mau đi đi.”
“Tên tiểu quỷ này không biết ăn nói cho đàng hoàng hả.” Hồ Lộ lầm bầm vài câu, nhưng vẫn tốt bụng đi nấu mì gói cho hắn. Thếu niên bưng tô mì cười hạnh phúc, ngay cả cái tai trên đỉnh đầu cũng vui vẻ động đậy.
Khoan đã… tai động đậy?
Hồ Lộ chớp mắt, không nhịn được hiếu kỳ, lấy tay véo véo cái tai trên đỉnh đầu thiếu niên, trong khoảnh khắc, biểu hiện của cô trở nên huyền diệu vô cùng, lông nhung nhung, vừa mềm vừa ấm, là tai thật đó… nhưng mà, nếu cái tai này là thật…
Hồ Lộ hít một hơi lạnh, thiếu niên chu miệng kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn cô, Hồ Lộ nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ của hắn, vốn không phải là đeo kính sát tròng!
Cô rét lạnh trong lòng, liên tục thụt lùi, cuối cùng chân mềm ra ngã trên mặt đất. Toàn thân cô run run: “Cậu cậu… cậu là là… yêu yêu yêu…”
Thiếu niên nghĩ lại thứ mình thấy trên màn hình đối diện tòa nhà mấy ngày nay, tiếp lời đáp: “Check it out!”
Hồ Lộ trắng mắt, đột nhiên ngừng thở, không biết là do quá sợ hãi hay là quá tức giận.
Thiếu niên uống sạch ngụm soup cuối cùng trong tô, xem xét Hồ Lộ đang nằm trên đất một hồi rồi nói: “Nể tình đồ ngươi làm cho ta cũng không tệ, ta đại phát từ bi cho ngươi hầu hạ ta một thời gian đó.” Hắn vô cùng cảm khái lắc đầu thở dài: “Nhân từ với con người ngu xuẩn như vậy, ta thật quá lương thiện rồi.”
Lúc Hồ Lộ tỉnh lại thì phát hiện trời đã không còn sáng, còn mình thì nằm trên sàn ngủ một đêm như xác ૮ɦếƭ, eo và vai đau như sắp gãy. Hồ Lộ gõ đầu, nghi ngờ là hôm qua mình bị người ta bỏ thuốc, lại còn gặp yêu quái nữa chứ. Cô sờ trán cười cười rồi đứng dậy.
“Tỉnh rồi à? Tốt lắm.”
Thiếu niên áo sáng màu đang ngồi trên sô pha, bá đạo vắt chân, kiêu ngạo nhìn cô, đôi tai trên đỉnh đầu cũng ra vẻ mà rung rung. Hồ Lộ ngẩn ra, rồi cô tự tát vào mặt mình một cái, quay người đi vào trong phòng. Cô che mắt lẩm bẩm: “Hồ Lộ, mày vẫn đang ngủ mơ thôi.”
“Đứng lại.” Cô không dừng bước. Thiếu niên lại nói, “Ta không cố ý tổn hại ai, nhưng thỉnh thoảng Gi*t một hai người cũng không có gì to tát lắm.”
Thân hình Hồ Lộ cứng lại, không dám đối diện với hiện thực: “Không… Đừng nói cậu là yêu quái chứ.”
“Không sai, ta là yêu.”
Hồ Lộ nước mắt đầy mặt, không nói nên lời, hôm qua đầu óc cô bị gì vậy, dám nhặt một người lạ về nhà, bây giờ cuối cùng bị báo ứng rồi. Cô quay người lại, vẻ mặt thê thảm: “Sức khỏe tôi không tốt, không có tinh khí cho cậu hút đâu, trên lầu nhà tôi là một huấn luyện viên thể hình… thể chất anh ta được lắm.”
“Ta nói rồi, không cố ý tổn hại ai.” Thiếu niên đứng dậy, từ từ lại gần Hồ Lộ, hắn giương cằm, ngạo mạn nói, “Con người thấp hèn, làm thị nữ cho ta đi.”
Hồ Lộ im lặng hồi lâu: “Gì?”
“Tối qua ta đã nói rồi, ta đến đây để tìm kiếm huynh trưởng, nhưng những thứ ở đây… e hèm, có chút gì đó ngoài dự liệu của ta. Ta miễn cưỡng cho phép ngươi làm người hầu của ta, hầu hạ việc ăn ở cho ta, cho đến khi ta tìm được huynh trưởng đem về mới thôi?”
“Tôi?” Hồ Lộ nghẹn lời, “Tại sao lại là tôi?”
“Vì đồ ăn ngươi làm được lắm.”
Hồ Lộ ngẩn ra, oan uổng kêu lớn: “Mì gói ai làm cũng có mùi vị như nhau thôi, tôi tặng cậu một thùng, cậu đi tìm người khác đi!”
Thiếu niên cau mày: “Ngươi đã biết bí mật của ta nhưng lại không muốn hầu hạ ta, vậy thì đi hầu hạ Diêm vương đi.” Hắn mắt đỏ lên, móng tay dài ra hơn một tấc.
Hồ Lộ khóc: “Không không, tôi bằng lòng hầu hạngài, cam tâm tình nguyện, nhưng hạnh phúc đến quá đột ngột nên tôi nhất thời chưa phản ứng kịp thôi.”
Lúc này thiếu niên mới vừa ý gật đầu: “Ừ, thái độ không tệ, vậy chúng ta đi thôi.”
“Đi? Đi đâu?”
“Đi tìm huynh trưởng của ta.”
Yêu quái nói, thầy mo đưa hắn đến đây nói sẽ đưa hắn đến chỗ rất gần ca ca hắn, hắn xuất hiện ở dưới lầu công ty của Hồ Lộ, điều này chứng tỏ ca ca hắn nhất định sống ở đó, bởi vậy chỉ cần đến đó tìm thì sẽ nhanh có kết quả thôi.
Nhưng mà!
“Cậu không thể thế này mà đi được.” Hồ Lộ kéo thiếu niên, thiếu niên bất mãn nhìn cô, Hồ Lộ giải thích, “Cậu ăn mặc thế này quá thu hút sự chú ý…” ra ngoài cùng người như vậy sẽ bị cười ૮ɦếƭ thôi.
Thiếu niên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi nói không sai, nhập gia tùy tục.” Hắn dừng một chút, rồi lại tràn đầy tự tin nói, “Thị nữ, hầu hạ ta thay y phục đi.”
“Chẳng phải cậu nói không nợ nhân tình sao!”
“Ngươi là thị nữ của ta, không còn thuộc phạm trùngười nữa. Có thể có cơ hội hầu hạ ta thì phải vui đến phát run đi chứ, con người nhỏ bé.”
Cái tên này… Hồ Lộ cắn răng, hận đến mức máu huyết sôi sục, nhưng nhìn móng tay sắc nhọn và đôi mắt đỏ của hắn, Hồ Lộ lại nén lửa giận đang ngùn ngụt, lấy trong tủ quần áo ra một cái áo tay ngắn và một cái quần jean.
“Đây là quần áo lần trước em họ tôi đến chơi còn để lại, chắc cậu mặc được đó.”
“Chậc, thị nữ vô năng.” Thiếu niên nhìn cô chê bai, bộ dạng bất lực vô cùng, lắc đầu thở dài cầm lấy quần áo đi vào phòng.
Hồ Lộ nắm tay, cô thật muốn móc đôi mắt khiến người ta tức giận của tên tiểu quỷ này ra.
Thiếu niên thay quần áo xong, lúc đi ra khiến cho Hồ Lộ phải sáng mắt một phen. Quả nhiên, khuôn mặt họa thủy thì bất kể ở trong tình huống nào đều là νũ кнí Gi*t người vô hình. Cô ho nhẹ một tiếng, dịch chuyển tầm mắt: “Cậu qua đây tôi chải đầu cho, chút nữa phải đội cái mũ này che tai lại.”
Lần này thiếu niên phối hợp ngồi xuống. Hồ Lộ không ngờ hứng gió phơi nắng nhiều ngày như vậy mà đầu tóc của tên này vẫn mềm mượt, có thể chải từ đầu đến cuối, quả nhiên… ông trời không công bằng mà! Hồ Lộ vừa chửi thầm vừa chải, không ngờ thiếu niên đột nhiên chụp tay Hồ Lộ. Nhìn móng tay sắc nhọn của hắn, Hồ Lộ sợ hãi lắp bắp: “Làm… làm làm gì?”
“Chỉ có thê tử mới có thể chải tóc cho phu quân từ đầu đến đuôi.” Thiếu niên nghiêm túc đáp, “Đây là cấm kị. Chú ý một chút đi thị nữ.”
Hắn thả cô ra, Hồ Lộ thở phào, nhỏ giọng than thở: “Yêu cầu nhiều quá đi…”
Nhưng mà cũng chỉ phải nhịn một lúc thôi.
Sau khi đưa thiếu niên ra cửa, Hồ Lộ luôn nghĩ cách, cô muốn tìm một nơi nhiều người khiến tên này bối rối rồi vứt hắn lại. Cô về nhà thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay tìm đại khách sạn ở là được rồi, hắn muốn tìm người nên chắc không có nhiều thời gian bám lấy cô đâu.
Hồ Lộ cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn mỹ nên cô cười rất tươi.
Nhưng điều cô không ngờ là công phu bám lấy người khác của tên này lợi hại ngoài dự liệu, có mấy lần suýt đá được hắn trong dòng người thì lại bị nắm lấy tóc. Hồ Lộ lo lắng vò đầu, còn thiếu niên cũng hơi bực bội.
“Sao ngươi như đứa trẻ vậy, cứ đi lạc mãi.”
Trong lòng Hồ Lộ nóng vội mắng: “Bà đây mà giống như đứa trẻ đi lạc được thì cũng che miệng cười thầm rồi. Chẳng phải mẹ cậu đây muốn đi mà không được đây sao!”
Thiếu niên không biết lòng Hồ Lộ rối như tơ vò, hắn ngang ngược nắm tay Hồ Lộ, lòng bàn tay ấm nóng khiến Hồ Lộ ngẩn ra. Hồ Lộ chưa từng cho ai biết cô năm nay 25 tuổi nhưng vẫn còn là xử nữ, giống như cô sẽ không bao giờ cho ai biết, mối tình đầu của cô chưa từng xuất hiện vậy. Những chuyện như bị con trai nắm tay như thế này, hình như sau lần du xuân cuối cùng hồi tiểu học thì đã biến mất khỏi cuộc đời cô rồi.
Hồ Lộ dần dần đỏ mặt. Cô… cô bị một thiếu niên trêu ghẹo.
“Nắm chắc lấy.” Thiếu niên bực bội nói, “Còn đi lạc nữa là ta đập ngươi đó!”
Một câu nói phá vỡ mọi giả tưởng của Hồ Lộ, cô giật giật khóe miệng, tâm trạng muốn bán thứ hàng này đi ngày càng mạnh mẽ. Trận đầu tiên thất bại, cô bắt đầu suy nghĩ phương pháp khác, phân tán sự chú ý của hắn, sau đó… đá hắn đi.
“Này, cậu muốn tìm huynh trưởng, nhưng mà huynh trưởng cậu trông thế nào cũng phải cho tôi biết chứ.”
“Con người hạ đẳng không nhìn thấy huynh ấy đâu.”
“Cái gì?”
“Ca ca ta bị chín tên đạo sĩ đánh tan hồn phách, hồn tán tứ phương, ta đã ngưng tụ hồn phách còn sót lại rồi, chỉ còn một hồn lưu lạc dị thế, chỉ có tìm được hồn này thì hồn phách của ca ca ta mới được hoàn chỉnh, huynh ấy mới có thể vào luân hồi, có được cuộc sống mới.”
Hồ Lộ gật đầu: “Vậy tức là người anh mà cậu tìm chỉ là một quỷ hồn, quỷ?”
“Không sai.”
Hồ Lộ gần như bất chấp thể diện, lập tức ôm ứng cột đèn gần mình mà khóc: “Không, cậu đừng hại tôi, tìm người là một chuyện, tìm quỷ lại là chuyện khác, tôi nhát gan, bị dọa là đi đời đó.”
Thiếu niên bị sức mạnh đột ngột của cô giật cho loạng choạng, hắn nhíu mày nhìn cô: “Thị nữ, ngươi thật chẳng ra gì.”
“Không còn mạng thì ra gì để làm gì.” Hồ Lộ nghẹn ngào, “Còn nữa, tôi tên Hồ Lộ.”
Thiếu niên giơ giơ móng tay nói: “Hồ lô, ta không có nhiều thời gian để phí với ngươi, chặt tay hay chặt cái tên mà ngươi đang ôm đó, chọn một đi.”
Trong lòng Hồ Lộ thầm nói trái phải gì cũng ૮ɦếƭ thôi, vậy là cô gan lỳ, nhắm mắt nói: “Cậu chặt đi, tôi ૮ɦếƭ rồi thì không cần hầu hạ cậu nữa, không cần nấu mì gói cho cậu nữa!”
Nghe thấy hai chữ mì gòi, thiếu niên hơi chùn bước, hắn bực bội vò đầu: “Được rồi được rồi, ngươi dắt ta đi để ta quen đường rồi thì ta tự đi tìm. Mỗi ngày ngươi hầu hạ ta chải đầu ăn uống là được.” Nghe điều kiện này Hồ Lộ mới thả lỏng tay một chút.
“Thật sao?”
“Diệp Khuynh Thành ta chưa từng nuốt lời.”
Ánh nắng ngày hè đổ xuống khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu niên, lúc này Hồ Lộ mới biết tên của con yêu quái này, Diệp Khuynh Thành, quả thật là khuynh thành tuyệt sắc.
Nhưng mà…
“Sao cậu lại lấy tên con gái?”
“Hồ lô, ngươi muốn ૮ɦếƭ à?”
Kế hoạch bán Diệp Khuynh Thành của Hồ Lộ cuối cũng cũng thất bại.
Trốn không được nên cô chỉ đành nghĩ cách ứng phó, cũng may con yêu quái Diệp Khuynh Thành này ngoài ngạo mạn, tự đại, ngông cuồng, tự kỷ với lại tính tính nóng nảy thì cũng không có gì quá đáng, ít ra hắn chưa từng thật sự hại Hồ Lộ. Nghĩ đến việc hắn không thể ở đây bao nhiêu lâu, mà một ngày sáu gói mì là đủ nuôi hắn thì Hồ Lộ cũng miễn cưỡng chịu đựng tiếp.
“Hồ lô, hôm nay ngươi chậm quá đi.” Diệp Khuynh Thành bất mãn ôm cánh tay, “Dám để chủ nhân chờ lâu như vậy, thật là một thị nữ to gan.” Mỗi ngày Diệp Khuynh Thành đều đến gần công ty cô lượn lờ, lúc chiều tối thì thuận đường lôi cô về nhà, đương nhiên là vì để sớm được ăn mì gói hắn thích nhất.
Hôm nay Hồ Lộ bị khách hàng bám đến đau đầu nên cũng lười kì kèo với hắn, chỉ ỉu xìu nói đi thôi rồi mệt mỏi đi về phía trước.
Không nhận được ánh mắt phản kháng dám giận nhưng không dám nói thường ngày, Diệp Khuynh Thành cảm thấy có chút thú vị, hắn nhìn Hồ Lộ đang không ngừng vừa xoa trán vừa thở dài trước mặt mình, mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng thì bỗng nghe sau lưng có tiếng đàn ông: “Này Hồ Lộ, tối nay có muốn đi ăn cơm không?”
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành lạnh đi, toàn thân Hồ cứng lại, cô từ từ quay đầu, miễn cưỡng cười nói: “Không cần đâu.”
“Đừng có vừa mở miệng ra là từ chối chứ.” Tên đàn ông đi tới vừa nói vừa kéo Hồ Lộ, bước chân Diệp Khuynh thành chuyển động, chắn trước mặt Hồ Lộ, không khách sáo nói: “Con người thấp hèn trọc đầu kia, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, biến mất hoặc ૮ɦếƭ ở đây.”
Tên đàn ông kia bị câu nói này làm chấn động, ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Thành, mặt Hồ Lộ giật giật một cách khó coi, cô vội giật tay Diệp Khuynh Thành về phía sau: “Gì vậy, cậu xem, tôi không đi được đâu, về thôi!” Nói xong liền nửa kéo nửa lôi giật Diệp Khuynh Thành đi.
Tên đàn ông bị bỏ lại đứng đó thất thần sờ đỉnh đầu, vẻ mặt tổn thương.
Về đến nhà, Diệp Khuynh Thành vô cùng bất mãn ôm cánh tay, nhíu mày xem xét cô. Hồ Lộ vội đáp: “Chẳng phải là tôi lo lắng đó sao.”
Diệp Khuynh Thành càng bất mãn: “Một ngón tay của ta cũng có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ tên nam nhân yếu đuối kia rồi.”
Hồ Lộ xoa trán: “Tôi chính là lo việc này đó…” Cô thở dài, nhìn mặt Diệp Khuynh Thành có chút cay đắng, “Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu lúc nãy đã ra mặt giùm tôi.”
“Ngươi đi ăn cơm thì ai nấu mì gói cho ta. Dám không lo cho bữa ăn của chủ nhân…” Diệp Khuynh Thành càu nhàu.
Hồ Lồ đen mặt lấy hai gói mì đi vào bếp, tiếng nồi niêu xoong chảo rơi vỡ ầm ĩ.
Sống chung với Diệp Khuynh Thành tròn một tháng, người trong công ty đều nói Hồ Lộ tốt tính lên rất nhiều, làm việc cũng kiên nhẫn hơn. Hồ Lộ âm thầm lau đi nước mắt chua cay trong lòng, cô thấy so với Diệp Khuynh Thành thì khách hàng khó chịu thế nào đi nữa cũng dễ đối phó hơn, lời mỉa mai có khó nghe thế nào đi nữa cũng có thể chịu được. Vì vậy mà lương của cô cũng tăng lên một ít.
Thứ sáu tan ca, Diệp Khuynh Thành lại không đến công ty đón cô. Hồ Lộ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và không quen. Cô chờ hết một tiếng cũng không thấy bóng dáng Diệp Khuynh Thành đâu, cô nghĩ có lẽ tên này đã tìm được anh trai sau đó trở về thế giới của hắn rồi.
Tự do bất ngờ này lại không khiến Hồ Lộ thấy vui vẻ mấy, ngược lại cô còn có chút thất thần mà đón xe buýt về nhà, trong lòng nói tên tiểu quỷ này lại mất lịch sự đến mức chào hỏi cũng không thèm đã đi rồi, tốt xấu gì cũng ở với nhau một tháng rồi…
Hồ Lộ đẩy cửa ra, bị vật trước cửa dọa cho lạnh người.
“Chó, chó… chó!”
Một con vật to lớn màu trắng thuộc giống chó đang nằm trên đất, hơi thở gấp gáp. Nghe tiếng la của Hồ Lộ, hắn trợn to mắt giống như phẫn nộ cực độ, hung dữ đáp: “Lão tử là sói!” Nói xong lại vô lực cúi đầu, đôi tai trên đầu phẫn nộ xoay xoay: “Hồ lô ngu ngốc ૮ɦếƭ được.”
“Nói… nói chuyện nữa!” Hồ Lộ bụm miệng lui về phía sau ba bước.
Sói trắng giận dữ đáp: “Ta là Diệp Khuynh Thành.” Hồ Lộ trợn mắt trừng hắn, hắn vắt chân trước lên mặt, giống như không có mặt mũi nhìn ai, “Ta bị cảm rồi…”
Hồ Lộ im lặng trừng hắn hồi lâu.
“Phì!”
Diệp Khuynh Thành phát sốt hiện nguyên hình. Hồ Lộ lấy khăn lông đắp lên cái đầu lông nhung của hắn: “Cậu chẳng phải là yêu quái lợi hại sao, cũng bị bệnh nữa à?”
“Sinh lão bệnh tử là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không vật nào có thể tránh.”
“Ông trời coi như cũng biết trừng phạt kẻ ác rồi.” Hồ Lộ hung dữ vặn tai hắn, Diệp Khuynh Thành vô cùng không vui nhưng cũng không cách nào phản kháng, nhìn bộ dạng mặc người chém Gi*t của hắn, Hồ Lộ thấy rất vui: “Diệp Khuynh Thành à Diệp Khuynh Thành, cậu cũng có ngày hôm nay.”
“Chờ ta khỏi rồi ngươi sẽ phải trả giá vì đã trêu chọc ta.” Diệp Khuynh Thành nói vậy, Hồ Lộ liền học bộ dạng ngạo mạn thường ngày của hắn đáp: “Vậy bây giờ tôi Gi*t cậu là xong.”
Diệp Khuynh Thành chịu thua, giận dữ nhắm mắt lại.
Ngủ rồi lại ngủ tròn hai ngày. Lúc Diệp Khuynh Thành tỉnh lại thì cũng đã trở lại hình người, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Hồ Lộ đang ở bên cửa sổ nhỏ giọng gọi điện thoại, giọng khàn khàn khó che giấu sự mệt mỏi: “… Phải xin nghỉ hai ngày, xin lỗi, thật ngại quá.”
Thị nữ của mình phải hạ giọng cầu xin người khác như vậy thật khiến hắn không thoải mái. Đôi mắt của Diệp Khuynh Thành sưng thành một đường như sợi chỉ, hắn rất muốn nói đại gia còn chưa yếu đuối đến mức để con người thấp hèn cứu, nhưng vừa mở miệng thì chỉ ho một cái, Hồ Lộ bên kia vội tắt máy đi tới bên cạnh hắn: “Hai ngày rồi vẫn còn sốt ghê gớm như vậy, lại không dám đưa cậu đi bệnh viện…” Hồ Lộ vừa nói vừa sờ trán hắn, bàn tay hơi lạnh khiến Diệp Khuynh Thành kêu khẽ, nhưng lại không tự chủ được mà chà chà vào, Hồ Lộ không phát giác động tác nhỏ này của hắn mà còn lo lắng nói, “Nếu cậu sốt ૮ɦếƭ luôn thì càng tốt, đào mộ chôn đại là được, nếu như sốt đến ngốc luôn… thì tôi làm gì có tiền nuôi cậu cả đời đây.”
Diệp Khuynh Thành nghe răng mình nghiến kèn kẹt, bây giờ nếu có thể hoạt động được một ngón tay, nếu có thể động một ngón tay thôi, thì hắn nhất định Ϧóþ ૮ɦếƭ Hồ lô này!
Trong phòng im lặng hồi lâu, Hồ Lộ thay khăn lông trên đầu hắn: “Diệp Khuynh Thành, nếu cậu tức giận thì hãy cố gắng khỏe lại đi, như vậy thì tôi mới không dám ăn Hi*p cậu nữa.”
Giọng nói này, cho dù là kẻ ngạo mạn như Diệp Khuynh Thành cũng nghe được sự lo lắng của cô.
Sự lo lắng của cô ấy…
Trong lòng không kìm được mà ấm lên, khóe môi Diệp Khuynh Thành động đậy, khổ sở nói: “Khỏi bệnh rồi… sẽ xử lý ngươi.”
“Được.”