Bạn cùng bàn - Chương 4

Tác giả: Mèo Trong Tuyết

Rốt cục, Ôn Nhược Tuyết gửi tin nhắn cho anh “Khổng Thiếu Vĩ, em thích anh”
Khổng Thiếu Vĩ nhắn lại “Trời ơi, anh chưa từng nghĩ tới, em sao có thể thích anh được? Anh không định yêu đương trong trường học, anh vẫn luôn coi em là bạn tốt nhất”
Ôn Nhược Tuyết đầu óc ong ong, tắt di động liền đi ngủ, nhưng cả đêm mất ngủ, trong lòng thực buồn rầu.
Suốt một tuần, Ôn Nhược Tuyết không liên lạc với Khổng Thiếu Vĩ, cũng tránh mặt Hà Tử Kỳ. Buổi tối một tuần sau đó, Khổng Thiếu Vĩ gọi điện thoại tới, Ôn Nhược Tuyết nghe máy, vẫn là không từ bỏ được.
Đi trong sân thể dục, Ôn Nhược Tuyết cảm giác mọi việc trôi qua thực nhanh, nghĩ lại trước kia, ba người còn ở đây cãi nhau ầm ĩ, cười đùa không ngừng, mà giờ thì sao, đến nói vài câu cũng khó lòng mở miệng.
“Nhược Tuyết, một tuần nay anh suy nghĩa rất nhiều, em ngây thơ đáng yêu như vậy, anh không muốn bất cử ai tổn thương em, cho nên anh mới đối xử tốt với em, trong lòng anh, em thực sự là một người rất quan trọng, là người bạn đầu tiên trong trường của anh, anh cũng rất thích cảm giác khi ở bên em, dễ dàng, thoải mái, anh không muốn mất đi người bạn này. Nhưng về chuyện tình cảm, anh thực sự không có nghĩ đến. Nhược Tuyết, chúng ta cứ từ từ được không, không cần gượng ép, cứ thuận theo tự nhiên có được không?”
“Không được, rốt cục anh có bằng lòng làm bạn trai em hay không, anh nói một câu, em không muốn cứ mãi mập mờ như vậy”
Ôn Nhược Tuyết rất muốn nói như vậy, nhưng lời nói ra chung quy vẫn chỉ có một tiếng ‘Được’.
Từ đó về sau, Ôn Nhược Tuyết cùng Khổng Thiếu Vĩ càng thân thiết hơn. Trong lòng, cô đã coi anh là bạn trai mình. Hà Tử Kỳ lại không hề giống như trước kia cùng bọn họ sánh bước, luôn đi một mình một mình ăn cơm, cũng không quá thích nói chuyện.
Ôn Nhược Tuyết thấy bộ dạng cậu ta như vậy, trong lòng áy náy, cuối cùng đã làm tổn thương cậu ta.
Kỳ nghỉ đông năm thứ hai, mọi người muốn tổ chức họp lớp. Ôn Nhược Tuyết vốn không định đi, sợ sẽ gặp phải Đường Hải Xuyên. Bạn bè nói mãi, cuối cùng cô vẫn đi.
Đường Hải Xuyên cuối cùng không đến. Nghe bạn thân nhất của anh – Lưu Giai nói anh phải chờ đến khi tốt nghiệp xong mới về, anh ở trường rất trâu bò, được học bổng quốc gia, nghỉ hè, nghỉ đông đều ở lại tìm cơ hội thực tập. Lúc nói đều hướng về phía về Ôn Nhược Tuyết.
Ôn Nhược Tuyết không nói gì, chỉ ngồi nghe. Chuyện giữa bọn họ, Lưu Giai biết, cậu ta có ý gì, cô cũng biết. Đã sớm nói cô cùng Đường Hải Xuyên không có khả năng, càng đừng nói bây giờ đã có Khổng Thiếu Vĩ.
Ở bên Khổng Thiếu Vĩ, Ôn Nhược Tuyết ngược lại cảm thấy thật mâu thuẫn. Hai người đi rất gần, nhưng lòng lại càng xa. Khổng Thiếu Vĩ chưa từng nghiêm túc cầm tay cô, có ôm cô, hôn cô, nhưng lại chỉ không cho cô thân phận bạn gái.
Có vài lần Ôn Nhược Tuyết muốn hỏi anh “Chúng ta là quan hệ gì?” Câu hỏi đã ra đến miệng lại bị cô nuốt trở lại, anh từng nói “Nhược Tuyết, chúng ta cứ từ từ được không, cứ thuận theo tự nhiên, không cần gượng ép”.
Một hôm, hai người đi siêu thì về, đi đến gần sân thể dục liền gặp bạn học của Khổng Thiếu Vĩ, Khổng Thiếu Vĩ chỉ vào Ôn Nhược Tuyết giới thiệu “Đây là bạn học của mình, Ôn Nhược Tuyết”
Lúc đó trong lòng Ôn Nhược Tuyết lạnh băng. Bọn họ bên nhau đã một năm, mà cô chỉ là bạn học của anh, đến bạn bè cũng không phải.
Lại có vài lần, Ôn Nhược Tuyết gặp Khổng Thiếu Vĩ trên đường, đứng ở xa chờ anh gọi cô, nhưng không có, anh cứ thế bước đi, giống như không hề nhìn thấy cô vậy. Ôn Nhược Tuyết trong lòng ê ẩm, bọn họ là người yêu sao? Sao lại giống như người xa lạ.
Khổng Thiếu Vĩ chưa từng tiễn cô đến tận cửa ký túc, mỗi lần nhìn thấy những đôi nam nữ đứng dưới lầu lưu luyến không rời, Ôn Nhược Tuyết luôn cảm thấy thực hâm mộ, đồ của người khác luôn là thứ tốt, ngay cả đến tình yêu cũng vậy.
Cuối học kỳ một năm thứ hai, Hạ Tử Kỳ có bạn gái, tên là Hướng Khiết, cùng khoa với cậu ta. Hà Tử Kỳ lại ở trước mặt Ôn Nhược Tuyết lải nhải không ngừng bà xã mình thế này thế kia.
Năm thứ ba, Ôn Nhược Tuyết cùng Khổng Thiếu Vĩ quen biết nhau ba năm. Anh vẫn nói câu kia “Nhược Tuyết, chúng ta thôi đi, anh đã cố gắng, nhưng chúng ta thực sự không thích hợp” Cũng không trực tiếp nói, chỉ gửi tin nhắn.
Ngây ngốc nhìn dòng chữ kia thật lâu, Ôn Nhược Tuyết cuối cùng nhắn lại một chữ “Được”
“Cảm ơn” Khổng Thiếu Vĩ nhắn lại ngay.
Ôn Nhược Tuyết ngây ngô cười hai tiếng, không cần khách khí.
Từ nay về sau không còn liên hệ, Ôn Nhược Tuyết xóa số của Khổng Thiếu Vĩ, thu hồi lại mọi thứ liên quan đến anh.
Người ở ký túc xã nói với cô nhìn thấy Khổng Thiếu Vĩ đi cùng một cô gái, tay nắm tay. Một chị khóa trên tốt bụng nói với cô, chị thấy Khổng Thiếu Vĩ đưa một bạn gái về tận cửa ký túc, bộ dạng rất lưu luyến.
“Thật sao? Vậy là tốt rồi” Ôn Nhược Tuyết lẳng lặng lắng nghe, làm bộ không để ý. Cuộc sống thực bình thường, vẫn cười nói trước mặt người khác, nhưng lại luôn tìm kiếm trong đám người một khuôn mặt, vẫn luôn cảm thấy, giây tiếp theo anh sẽ xuất hiện trước mặt cô, bên cạnh không có cô gái nào hết, vẫn cười với cô như cũ.
Từ ba người biến thành hai người, hai người lại thành một người. Ôn Nhược Tuyết thường xuyên nhớ tới ngày bọn họ quen nhau, có chút hối hận. Nếu lúc trước chỉ làm bạn bè, ba người bọn họ có phải sẽ vẫn như trước kia có thể cùng nhau cười nói không cần suy nghĩ?
Tốt nghiệp, nơi nơi đều là nỗi buồn ly biệt, cảm xúc ly biệt. Rất lâu rồi không thấy Hà Tử Kỳ hẹn Ôn Nhược Tuyết đi ăn cơm. Nói nói cười cười ăn uống tán gẫu, nghĩ đến phải chia tay, Ôn Nhược Tuyết liền uống thêm mấy chén. Lúc về đã có chút say, Hà Tử Kỳ đưa cô về ký túc, đem cánh tay cô khoác lên vai cậu, cậu ta ôm cô, cả người cô dường như đều ở trong lòng cậu ta. Lúc nửa tỉnh nửa mê Ôn Nhược Tuyết nghe thấy Hà Tử Kỳ nói “Rất khổ sở phải không?
Sớm đã biết em sẽ bị tổn thương, cậu ta không phải là đàn ông biết chịu trách nhiệm. Ôn Nhược Tuyết, bây giờ anh rất tỉnh táo, anh muốn nói với em, anh vẫn thích em như cũ, nhưng không thể xin em làm bạn gái của anh được nữa. Thực ra ngày đó anh không uống rượu”
Nghe vậy, Ôn Nhược Tuyết òa khóc. Cô say, nhưng trí óc vẫn rất tỉnh táo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc