Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 104

Tác giả: GirlneYa

Ngôi sao “Hoàng tử” lấp lánh hạ phàm

Địa điểm

Cửa trường Minh Đức

Phòng làm việc của hiệu trưởng trường Minh Đức

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức

Xoẹt! Xoẹt!

Vô duyên vô cớ xuất hiện

Một anh chàng tự nhận là bạn trai

Ở đâu ló ra cả một minh tinh

Thủa còn thò lò mũi xanh

Thượng đế ơi, mùa xuân của con đến

Thật rồi sao

Đúng là số đào hoa đã đến với con rồi ư?

… Cuối cùng cũng đến ngày khai giảng năm học mới rồi! Hô hô hô, kì nghỉ hè vừ rồi, ngọc nữ Tô Hựu Tuệ này đã làm được một việc cực kì “đỉnh”, đó là hoàn thành 20 cuốn bài tập dày cộp! 20 cuốn lận đó, đời này làm gì có ai pro hơn tôi!

Ô hô hô… Nhưng phải nói thật lòng, cả người tôi mệt mỏi rã rời… Nhân lúc xung quanh không có người, tôi vươn vai vặn người.

“Hi, bé Hựu Tuệ, mới khai giảng mà bé đã xuống sức thế cơ à?”

Ái! Tên nào thô lỗ thế, đạp vào tai tôi đau điếng! Tôi quay người lại, mắt hình tia lửa đạn… Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp…

“Ha ha ha ha! Hóa ra là bạn Kim Nguyệt Dạ! Ngại quá! Ngại quá!” Tôi lập tức nở nụ cười độc chiêu.

“Ngại quá? Bạn Hựu Tuệ mà cũng biết dùng từ này sao?”

“Đương nhiên là …Oái, Kim Nguyệt Dạ! Cậu vừa nói gì hả?” Tức thật, tôi mắc lỡm hắn rồi.

“ Hơ hơ hơ! Kim Nguyệt Dạ cười mỉa rồi nháy mắt với tôi, “Mong học kì này được bạn Tuệ chỉ bảo thêm cho!”

Hừ, Kim Nguyệt Dạ, người cứ đợi đấy, kì này ta quyết di ngươi bẹp dí như con gián dưới chân, Di này! Ta di này! Di xuống gót giày này! Ơ hơ hơ hơ…

“Ôi, cậu đến rồi sao? Đến rồi sao?”

“Oái! Đừng đẩy tôi mà! Cậu ấy ở đâu?”

Hơ, có chuyện gì vậy?

Tiếng gào thét ỏm tỏi ngắt quãng cuộc “khẩu chiến” giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ, hai toán người đông như kiến chen lấn nhau giữa cổng 2 trường.

Ối giời ơi! Liệu có phải tụi fan cuồng Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương không? Vừa mới khai giảng mà đã khùng dữ vậy? Hình như số lượng fan ngày càng đông đảo thì phải, nhiều gấp mấy lần trước đây.

Tên hồ li có bộ mặt thiên thần Kim Nguyệt Dạ này không biết đã “gài bẫy” thêm bao nhiêu bé fan đáng thương!

Chậc, còn nhớ lễ khai giảng năm ngoái, chỉ vì một chút sơ ý mà tôi bị tụi fan mê giai đè cho dẹp lép như cái bánh tráng, đôi giày da mới toanh của tôi cũng “há mõm tắc tử” ngay tại chỗ! Lần này nên rút kinh nghiệm, tôi phải tránh xa lũ hám giai đẹp này càng nhành càng tốt

Tôi thở dài ngao ngán, đi về phía góc cuối đường.

“Á! Là cô ấy! Tô Hựu Tuệ kìa!”

Hử! Hình như có người gọi tên tôi.

“Đúng! Đúng! Chính là cô ấy, chính là cô ấy!”

Có chuyện gì vậy?

Tôi tò mò ngóc đều lên nhìn, đám người túm tụm đông như nêm cối lúc nãy bỗng ào ào chạy vế phía tôi như nước lũ mở cửa xả.

Trời… Trời đất! Má ơi! Chuyện gì thế này?

Tôi sợ hú hồn, cả người dính chặt vào góc tường như con sạch sùng.

Tách! Tách! Tách

“Xin chào, chúng tôi là phóng viên của báo Good morning! Xin cô cho biết cảm giác lúc này của mình!”

Ái chà… hóa ra là phóng viên! Họ đến phỏng vấn cảm giác của ngọc nữ Tô Hựu Tuệ về ngày lễ khai giảng đầu năm ư? Mắt tôi sáng lên như đèn pha ô tô.

“Hựu Tuệ! Là tụi tôi nè! Hựu Tuệ!”

Á! Là Tô Cơ và Hiểu Ảnh! Hai con nhỏ đang chen lấn trong đám người bu như kiến thấy mỡ.

“Hựu Tuệ tài thật! Được bao nhiêu người ngưỡng mộ!” Hiểu Ảnh sung sướng vỗ tay đen đét.

“Rõ bất công! Sao chuyện may mắn nào cũng chẳng đến lượt tụi mình nhỉ?” Tô Cơ miệng méo xệch, thở dài.

Hà hà hà hà! Biết làm thế nào được, Tô Hựu Tuệ này “sinh ra là phận hồng nhân, thắm hoa thẹn nguyệt khó lòng rút đi” mà. Tôi vội cười duyên lấy hình, óp bụng, ưỡn ngược, cong ௱ôЛƓ, gật đầu thùy mị với những chiếc máy ảnh như mũi súng tua tủa, trước mặt.

“Tô Hựu Tuệ, cô có thể tiết lộ đô chút về mối tình đầu của mình không?”

Hơ, mối tình đầu nghĩa là sao?

“Tô Hựu Tuệ! Đột nhiên có một người bạn trai là minh tinh, cô có cảm giác như thế nào?”

Bạn trai là minh tinh? Đám phóng viên này nói nhảm gì vậy nhỉ?

“Tô Hựu Tuệ, cô có tham gia vào bộ phim sắp tới không?”

“Tô Hựu Tuệ, cô có định kết hôn với anh ấy không?”

“Tô Hựu Tuệ, bạn dự định khi nào sinh con?”

“Tô Hựu Tuệ…”

Ối! Cứu với! Mấy tay phóng viên này bị điên chắc? Toàn hỏi những câu vớ vẩn.

“Tô Hựu Tuệ! Xin cô hãy trả lời thẳng thắn tất cả các câu hỏi của chúng tôi!”

Hu hu hu! Tôi bị họ ép chặt vào góc tường, chẳng khác nào chiếc ti vi siêu phẳng!

Đèn flash của máy ảnh nháy loang loáng khiến tôi hoa cả lên.

Tôi cố gắng tiến lên vài bước, tách ra khỏi tường thì bị đám phóng viên vây tròn lại xung quanh.

Cứu tôi với! Đừng có lại đây, tôi sắp ngạt thở vì khí rồi!

Tôi hốt hoảng nhìn ngó khắp nơi với ánh mắt cầu cứu, ngờ đâu gặp ngay bộ mặt hả hê kiểu “xin chúc mừng cô về miền cực lạc” của thằng cha Kim Nguyệt Da.

“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… á á á?”

Tôi điên tiết định quay đầu sang phản kích hắn, ai ngờ bị đám phóng viên đó xô đẩy, ngã sưng về cả đầu.

Tôi, Miss Teen Milan Tô Hựu Tuệ, trước mặt bàn dân thiên hạ lại ngã chỏng gọn, miệng đáp đất, ngậm đầy bụi cát.

Hu hu hu… sao thượng đế không biến hôm nay thành ngày Nhật Thực luôn đi để mọi người khỏi thấy thảm cảnh này của con.

Tách! Tách! Tách

Ánh đèn flash lại nháy liên hồi trên đầu tôi, ngay cả kiến và côn trùng trên mặt đất chỗ tôi ngã cũng sợ mất mật, rúc vội vào hang.

Hic… Tôi cũng muốn có chỗ chui vào ẩn nấp như bọn chúng.

“Hựu Tuệ! Không sao chứ? Hựu Tuệ!” Giọng nói lo lắng của Kim Nguyệt Dạ bên ngoài vọng vào.

Hu hu hu… Không sao mới lạ! Lần này thì hết thật rồi! Ôi, hình tượng của tôi! Bộ mặt của tôi! Hu hu hu…

“Á á á á á!” Đám người xung quanh gầm rú lên như sư tử.

Sao vậy ta? Quái vật xuất hiện à?

Tôi lo lắng, từ từ ngước đầu lên

Tay? Sao lại có một bàn tay trước mặt tôi? Bàn tay đó trắng hồng…

Lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói ngọt ngào như tiếng sáo diều trên không trung vọng tới.

“Công chúa của tôi, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi!”

Công chúa… của tôi? Đang nói với tôi sao?

Tôi trố mắt ngước đầu lên…

Oái! Ánh hào quang chói lóa! Là ai vậy? Ngoài Kim Nguyệt Dạ ra, còn có ai có vầng sáng chói lóa như thế nữa?

Tôi dụi mắt nhìn lên, thấy mái tóc đen bóng, cặp lông mày đậm, chiếc mũi thanh thoát, đôi môi hồng hào trơn ướt, lại còn cặp lông mi dài dài…

Ôi! Đẹp trai quá! Giống y như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy! Tôi lặng người đi, mắt dám chặt vào khuôn mặt siêu điển trai cùng với nụ cười đồng tiền siêu hút hồn nữa! Đáng yêu ghê!

Đợi đã! Đôi má lúm đồng tiền? Hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó, quen lắm…

Hựu Tuệ để tôi kéo em lên nhé. Hoàng tử mỉm cười xòe tay ra trước mặt tôi.

“Vâng… vâng!” Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài của mình lên tay “hoàng tử”, nở nụ cười quyến rũ.

“Bis bis… họ nắm tay nhau kìa!”

Tôi vừa mới chạm vào tay “hoàng tử” thì xung quanh rộ lên tiếng la hét the thé như máy mài mòn, tai tôi ù đi, óc như long ra khỏi đầu…

Không thể tin nổi! Đám nữ sinh còn háo hức, điên cuồng hơn cả gặp Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương. Họ chen chúc, ngó nghiêng! Thật hết chỗ nói…

A! Đúng rồi, ban nãy “hoàng tử” gọi tên tôi, sao cậu ta biết tên tôi nhỉ?

“Nhìn đằng này!” Lúc tôi còn đang đứng nghệt ra như phỗng, một phóng viên hét lên thất thanh, tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

Tách! Tách! Tách

Ánh đèn flash sáng lóa khiến tôi nhức mắt! Tôi xây xẩm mặt mày nhưng vẫn cố gắng trợn trừng mắt lên nhìn, tôi có cảm giác trước mắt mình có vô số con nòng nọc đang bơi ngoe nguẩy…

“Xin lỗi, các vị hãy để Hựu Tuệ nghỉ ngơi chút! Cô ấy mệt rồi!” “Hoàng tử nhẹ nhàng đỡ tôi lên, dịu dàng chìa tấm lưng ấm áp che chở cho tôi.

Tất cả phóng viên xung quanh thấy thái độ nhã nhặn của “hoàng tử” nên hạ máy ảnh xuống mặt dù khá tò mò.

Ôi… Hoàng tử bảo vệ công chúa… Cảnh này tôi thấy rất nhiều trong các bộ phim thần tượng hay tuyện tranh dành cho thiếu nữ. Không ngờ, thật không ngờ Tô Hựu Tuệ này cũng có ngày mở mày mở mặt, được rơi vào tình cảnh lãng mạn như thế này! Khà khà khà! Ông trời ơi! Cuối cùng ngài đã mở mắt!

Có điều… Nói cho mà biết, tôi không phải loại con gái hám trai đẹp đến nỗi vừa nhìn thấy “hoàng tử”, mắt liền biến thành hai trái tim to tổ chảng nhé! Cậu ta rốt cục là ai? Sao tôi không nhớ ra nhỉ? Cậu ta muốn làm gì đây?

“Sun! Xin cậu nói đôi chút về cảm giác của mình khi tìm được mối tình đầu?”

Ơ! Là Sun! Tôi… tôi vừa nghe thấy có người gọi cậu ấy là Sun…

“Tôi rất hạnh phúc!”

Í? Có thật không vậy? Cậu ta là Sun, có phải chính là ngôi sao phim thần tượng đang được hâm mộ cuồng nhiệt?

Người vây quanh càng lúc càng đông, đám nữ sinh xung quanh phấn khích đến nỗi mặt mày đỏ cũng gào thét như điên gọi tên Sun

“Cậu… Cậu là…”

“Hoàng tử” thấy bộ dạng ngơ ngác như bò đội nón của tôi bèn mỉm cười.

“Hựu Tuệ, em còn nhớ tôi không? Tiểu Vũ đây!”

Rầm…

“Hoàng tử vừa dứt lời, tôi như bị điện cao áp giật cái đùng, cả người cứng đơ chôn chân tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không thốt lên được lời nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc