oa oa oa... hu hu hu
Chạy, chay, tôi chạy chạy chạy...
Ánh mắt lạnh như băng của Kim Nguyệt Dạ lúc rời khỏi Happy House cứ thiêu đốt giày vò tôi suốt cả buổi tối. Sáng hôm sau, tôi mắt nhắm mắt mở khoác ba lô đến trường.
"Hi! Tô Hựu Tuệ, chúc cô buổi sáng tốt lành!". Vừa mới bước đến cửa lớp, tôi đã nghe thấy tiếng cười sằng sặc như ma làm của thằng cha Lăng Thần Huyền.
"Ơ! Chào" Tôi uể oải như cọn 乃ún thiu, nhếch miệng cười méo xệch"
"Này, sao cô không mau vào lớp đi! Sắp đến giờ vào học rồi đấy!". Tên Lăng Thần Huyền tự dưng tốt đột xuất, giục tôi, đã thế còn nhường đường cho tôi vào trước.
"Ờ ờ,... tôi vào ngay đây..." Tôi mỉm cười cố căng mắt ra gật đầu.
"Hê hê.." Lăng Thần Huyền cười gian manh rồi lùi lại vài bước.
Ủa? Hình như không ổn... Tôi thấy cánh cửa lớp khép hờ có gì đó mờ ám lắm! Theo trức giác tôi mách bảo, chắc chắn tên khỉ ngố này lại bày trò gì đây!
Hừm! Tên Lăng Thần Huyền ba trợn này xem thường ngọc nữ trường Minh Đức quá, định giở trò làm tôi bẽ mặt hả? Hơ hơ, chờ mặt trời mọc đằng Tây đi!
"Ơ! Hiểu Ảnh! Sao bà lại đến đây? Tìm Lăng Thần Huyền hả?". TÔi há miệng nhìn ra phía sau lưng Lăng Thần Huyền, hét lên vui sướng.
"Cái gì? Hiểu Ảnh á?" Lăng Thần Huyền mới nghe thấy tên Hiểu Ảnh, mặt mũi đã xanh xám như bị trúng gió, co giò bỏ chạy.
Rào!
Hắn vừa đẩy cửa toan chạy bổ vào lớp thì bị một thùng nước bẩn dội ào xuống
"Ha ha ha! Trúng rồi, trúng rồi!" Mấy tên nam sinh trong lớp chạy tới vỗ tay ầm ĩ, gào lên phấn khích , "ha ha ha, ngọc nữ trường Minh Đức thàh chuột lột Minh Đức rồi!"
"Ngại quá, không ngờ mấy bạn đây đón tiếp tôi lại long trọng thế này, làm ơn nhường đường chút nào, cảm ơn nhé!" Tôi mỉm cười, ung dung đi lướt qua đám nam sinh đang trợn tròn mắt nhìn.
"Oái! Đại ca Lăng Thần Huyền! Sao lại là đại ca... Bọn em sai rồi... oái! Xin đại ca tha mạng...!"
Tôi từ tốn ngồi xuống ghế, mãn nguyện nghe tiếng kêu rên thảm thiết phía sau lưng.
Chà, buổi sáng nên làm gì trước nhỉ?
Thấy tôi nhét ba lô vào trong ngăn bàn, mấy tên nam sinh ngồi bên cạnh cố nín cười, mặt mày như bị biến dạng... Bọn họ lại bày trò gì nữa đây?
Tôi rút tay ra khỏi ngăn bàn.
Hơ... Cái gì vậy nhỉ? Tay tôi hơi buồn buồn! Tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình....
Xời! Lại cái trò cũ rích từ thời nào rồi!
"Oái! Má ơi! Gián!" Tôi cười thầm rồi vờ vịt hét lên thất thanh.
"hê hê hê! Tô Hựu Tuệ ! Hay lắm! Đáng đời cô!" Lăng Thần Huyền dù bị ướt nhẹp từ đầu đến chân vẫn tươi tỉnh như sao, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Á... đừng mà, biến mau.. biến mau..." Tôi cố ý chạy đến bên cạnh Lăng Thần Huyền, ra sức vẩy tay.
Xoạt!
Con gián trên tay tôi như một viên đạn, nhè thẳng mặt Lăng Thần Huyền mà lao tới, rơi trúng mũi tên đó.
Hơ hơ hơ, em gián này được đấy, có năng khiếu làm lính nhảy dù.
"Á á á... Á á á! Gián! Gián! Ai giúp tôi gỡ con vật kinh tởm này ra với!" Lăng Thần Huyền kinh hãi nhìn em gián bò lồm cồm trên sống mũi, sợ đến nỗi suýt òa khóc.
"Đại ca bình tĩnh! Đại ca cứ bình tĩnh!" Mấy tên nam sinh vừa rồi cuống quýt cả lên. Lát sau tên Thần Huyền mới thoái khỏi "móng vuốt" của em gián hôi.
"A ha! Xin lỗi nhé! Lăng Thần Huyền... Ban nãy tôi không có ý đâu, có lẽ em gián thấy cậu thân thiện, đáng yêu nên phải lòng cậu đó!" Tôi ra vẻ vô tội, hấp háy mắt.
"Hừ hừ... Hựu Tuệ, cô cứ đợi đấy... Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!" Tên Lăng Thần Huyền trợn mắt lên với tôi, tức sôi máu vùng vằng bước ra khỏi phòng học
Hô hô hô, đúng là đồ khỉ ngố, muốn đấu với ta hả, đợi kiếp sau đi!
...
Mấy ngày liền, tên Lăng Thần Huyền không chịu nương tay, hôm nào cũng bày đủ trò chơi xấu tôi. Nhưng Tô Hựu Tuệ này bản lĩnh đầy mình, trò nào của hắn cũng bị tôi hóa giải tất tần tật.
Công nhận thằng cha này bám dai như đỉa đói, thuê ê chề mà vẫn không hề nhụt chí. Buổi chiều có tiết học hóa, hắn lại là người đến muộn nhất...
"nào các em, ai có thể làm lại thí nghiệm thầy vừa minh họa!" Thầy giáo hóa mỉm cười trìu mến.
"Bạn Hựu Tuệ! Bạn Hựu Tuệ ạ!" Lăng Thần Huyền đột nhiên hét toán lên.
"À! Là em Tô Hựu Tuệ bên trường Minh Đức hả?" Nghe các thầy cô trường Minh Đức nói em rất giỏi môn hóa, vậy hôm nay mời em lên làm lại thí nghiệm cho các bạn xem!" Thầy giáo đưa tay làm động tác "xin mời".
Hừ, tên ngốc Lăng Thần Huyền! Người muốn gài bẫy làm ta mất mặt chứ gì? Ngại quá, lần này lại làm ngươi thất vọng rồi. Thí nghiệm cỏn con này ta chỉ cần nhắm mắt cũng có thể làm được! Người chống mắt lên mà xem cho rõ nhé!
Tôi nở nụ cười hình bán nguyệt, đứng dậy trong tiếng râm ran tán của cả lớp, bước lên bục giảng với dán đi uyển chuyển.
Ai ngờ khi chuẩn bị bắt đầu màn "biểu diễn" ngoạn mục thì tôi phát hiện bình đựng khí ôxi không cánh mà bay.
Sao thế nhỉ? ban nãy còn cơ mà!
"sao vậy? Ngọc nữ Minh Đức tài mạo cao chót vót mà lại không làm nổi thí nghiệm dễ ợt đó hả?" Tên Lăng Thần Huyền cười giễu tôi.
Hừ, chắc chắn là hắn giở trò rồi! Tôi cố trấn tĩnh lại, tỉnh bơ như không, khẽ mỉm cười với học sinh bên dưới:
"Trong khi tiến hành thí nghiệm, đôi lúc chúng ta sẽ gặp phải một số tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nhưng các bạn đừng bỏ cuộc mà hãy tận dung những nguyên liệu và thiết bị có sẵn trong tay, để có thể chiết xuất tạo ra những nguyễn liệu cần thiết cho thí nghiệm..."
Tách tách tách!
Xem ta điện phân nước đây!
Vài phút sau, tôi đã hoàn thành việc tạo ra khí ôxi mới, một loáng là làm xong cả thí nghiệm.
"Eo ôi! Thật hay đùa vậy? Siêu thật đấy!"
"Ngọc Nữ trường Minh Đức có khác..."
Cả lớp xì xầm bàn tán ra vào.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lý Triết Vũ là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay khích lệ màn "biểu diễn" không thể chê vào đâu của tôi, tất cả học sinh có mặt thấy thế cũng vỗ tay theo.
Hà hà hà! Tiếng vỗ tay vang trời! Những ánh mắt thán phục!
Tôi đứng trên bcuj giảng ngất ngây tận hưởng tiếng vỗ tay như dấm dậy bên tai.
Từ khi bước vào trường Sùng Dương đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt tình đến thế!
Đúng, đúng vậy, phải thế chứ!
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ của mọi người, tôi có cảm giác thắng lợi đang từng bước xích đến bên tôi.
ha ha ha.... ha ha ha!
TWO
"Nè, Tô Hựu Tuệ!"
Buổi chiều tan học, tôi vừa bước ra khỏi cửa lớp thì bị Lăng Thần Huyền gọi giật lại.
Thằng cha này định giở trò mèo gì nữa đây?
"Lăng Thần Huyền, có việc gì à?" Tôi mỉm cười đáp lại.
Lăng Thần Huyền cúi đầu ấp úng như gà mắc tóc: "Hôm nay... xin lỗi nhé!"
Trời đất! Tôi có nghe nhầm không vậy? Tên Lăng Thần Huyền mà cũng biết mở miệng nói xin lỗi? Đúng là chuyện lạ có thật!
"Là ... hôm nay Vũ đã trách móc tôi đủ điều, nên tôi muốn bù đắp lỗi lầm của bản thân mình!" Lăng Thần Huyền cúi đầu, không dám ngước mắt lên nhìn tôi. Trông bộ dạng hắn rõ tội nghiệp.
"Ha ha ha! Không cần đâu! Không cần đâu!" Tôi cười xua tay nhưng trong lòng thấy sương sướng.
"KHông! Nhất định phải bù đắp!" Lăng Thần Huyền lo lắng nhìn tôi.
Ồ! Thằng cha này mặt cẳng thẳng như vậy chắc là vừa bị Vũ mắng cho te tua! Ha ha ha! Đã vậy Tô Hựu Tuệ này cho ngươi một cơ hội sám hối, làm lại mình
"Ừm, được thôi, nhưng tôi không có nhiều thời gian đâu!"
"Không sao! Tôi chỉ dẫn cô đi tham trường để thể hiện lòng hiếu khách thôi! Ha ha ha!" Lăng Thần Huyền cười lớn, ân cần lên trước dẫn đường.
Mặc dù trước đây tôi đã lén lút đến trường Sùng Dương mấy lần, nhưng không ngờ khuôn viên trường Sùng Dương lại rộng đến thế! Có cơ hội đi khắp chốn ngó nghiêng, lại có "hướng dẫn viên" miễn phí, tội gì không đồng ý chứ?
"Dây là khe cỏ tình nhân, kia là đài phun nước Wish..."
Mặc dù ngày thường tên Lăng Thần Huyền toàn bày trò chơi xấu tôi, nhưng nghe những lời giới thiệu say sưa của hắn, xem ra hằng cũng là một "hướng dẫn viên" yêu nghề.
"Lúc nãy chúng tra vừa đi một vòng thăm quan ba trong bốn cảnh đẹp nhất trường Sùng Dương, bây giờ tôi sẽ giới thiệu với cô cảnh đẹp cuối cùng, nó đặc biệt lắm đấy..."
Hừm! hình như nơi này tôi đã từng tới...
Đúng rồi! Lần trước Lý Triết Vũ đã dẫn tôi tới đây, tên của nó nghe rất hay, hình như là "Lầu vọng tinh" thì phải. Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội hỏi rõ Lý Triết Vũ là tại sao hôm đó cậu ấy lại không dẫn tôi lên tới lầu thứ mười một....
"Lăng Thần Huyền, nơi này chắc có liên quan tới câu chuyện bí ẩn nào đó đúng không?" Tôi tò mò hỏi.
Lăng Thần Huyền bỗng đảo mắt nói: "Có chứ, nhưng muốn nghe tôi kể câu chuyện này thì phải bên trong mới biết được!"
Tôi chần chừ một lát, rồi bước vào cổng lớn Lầu vọng tinh.
Bên trong vẫn như lần trước, không hề có ánh đèn, tối om như mực!
Két!
Tôi còn chưa kịp định thần, tên Lăng Thần Huyền đã đóng cửa sắt lại.
"Này, Lăng Thần Huyền, cậu làm gì vậy?" Tôi sợ hãi, vừa đám cửa thình thình vừa hét lên.
"Ha ha! Tô Hựu Tuệ! Cô cho rằng Lăng Thần Huyền này lại dễ dàng xin lỗi cô vậy sao? Nói cho cô biết, nơi này là một trong "Thất quỉ đại" của Sùng Dương, có tên là \'Linh đài nguyền độc\'! Tối nay cô cứ ngoan ngoãn ở trong đó nhé! Ha ha ha!"
"Lăng Thần Huyền, mau thả tôi ra!"
Tôi cố gào to, nhưng bên ngoài không có động tĩnh gì hết, tên khốn Lăng Thần Huyền đã biến mất dạng.
Hu hu hu! Tôi chỉ mất cảnh giác một chút đã sập bẫy của tên khỉ ngố. Sao tôi lại đi tin lời tên gian manh đó, lại còn tưởng là hắn thành tâm xin lỗi nữa chứ. Tức thật!
À! Đúng rồi, tôi có mạng điện thoại di động theo.
Tôi sung sướng móc điện thoảia khỏi túi.
"Tít" Điện thoại hết pin, tự động ngắt máy.
Híc! Đúng là cái điện thoại phản chủ, cứ lần nào có việc cần dùng thì y như rằng nó lại dở chứng! Tôi chỉ muốn nện nó vỡ tan tành luôn.
Bây giờ làm thế nào đây? Tôi nhìn xung quanh, mặt trời đã xuống núi rồi, ở đây lại không có đèn đuốc gì, đâu đâu cũng một màu đen kịt.
hình như lúc nãy tên Lăng Thần Huyền nói đây là một trong "Thất quỉ địa" của trường Sùng Dương, có tên là "Linh đài quyền độc". Ôi trời, lỡ có ma bất chợt nhảy ra thì tiêu! Nhưng lần trước Lý Triết Vũ cũng đưa tôi đến nơi này ư?
Đúng rồi! Chi bằng tôi cứ đi lên lầu thứ mười một xem có cái gì? Ít ra thì trên đó cũng không tối đen như mực giống dưới này.
Nghĩ đoạn, tôi cắn răng, hít một hơi thật sâu, bước lò dò theo bục cầu thang.
Một bước, hai bước, ba bước...
Một tầng, hai tầng, ba tầng...
Tâm trạng lo lắng, căng thẳng dần tan biến mất, thay vào đó là cảm giác lâng lâgn giống như lần đầu tiên tôi lên đây với Lý Triết Vũ.
Cộp! Cộp! Cộp
Oái! Tiếng gì vậy? Toàn thân tôi run bắn, vội vã dừng bước, tiếng động đó cũng ngừng theo.
Híc... Làm tôi sợ hú hồn! Hóa ra là tiếng bước chân của tôi.
Cộp! Cộp! Cộp!
ha ha ha! Là tiếng bước chân của tôi thôi! Không sợ, không sợ!
Cộp! Cộp! Cộp!
ha ha ha, là tiếng...
Ối! Đợi đã! RÕ ràng tôi... tôi đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích! Sao ... sao vẫn có tiếng bước chân nhỉ?
Lẽ nào... Không thể nào! Không thể nào! Chắc tôi nghe nhầm rồi! Đúng thế! nghe nhầm rồi!
Tôi cố không nghĩ ngợi linh tinh, cả người run lên bần bật, rón rén nhón chân tiếp tục bước lên trên.
Nhưng chân tôi vừa giơ lên thì...
Cộp! Cộp! Cộp
Á... tiếng bước chân... Tôi ... tôi vừa nghe thấy... Không sai! Đúng là có tiếng bước chân! Lẽ nào có ma thật!
Đúng lúc này, tôi lấy hết can đảm từ từ, quay đầu nhìn xuống phía dưới, một cái bóng đen lắc lư xuất hiện ngay trước mặt tôi.
"Ma... Á á á!" Tôi sợ đén nỗi hồn siêu phách lạc, mặt tái xanh như tàu lá chuối, quay đầu bỏ chạy.
"Đứng lại! Không được chạy!" Ma biết nói kìa, má ơi!
Giọng nói nghe là lạ,... Ôi, lạ là đúng rồi! Tô Hựu Tuệ, mày gặp ma thật rồi!
"Người... Ngươi ... muốn gì?" Tôi nói như hết hơi.
"Ta muốn..." Ma vừa nói vừa tiến sát lại gần tôi... ối trời ơi! ngày tàn của tôi đến rồi sao? Chúa ơi, con vẫn còn ham sống lắm!
"Á! Ma đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, tôi cuống cuồng hét toáng lên, nước mắt, nước mũi giàn giụa.
Hơ! Nhưng sao tay con ma này lại ấm thế nhỉ? Ma mà có thân nhiệt ư?
"hơ hơ... bé Hựu Tuệ, là tôi đây!"
Sao giọng con ma này nghe quen thế?
"Kim Nguyệt Dạ?"
"hơ hơ... ngay cả giọng tôi mà bé cũng không nhận ra sao?" Tên "Ma" đến trước mặt tôi. Nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi, tôi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Phù! Đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi!
"Kim Nguyệt Dạ! Đúng là cậu... ĐÚng là cậu thật..." Hóa ra là tên Kim Nguyệt Dạ, tôi thở phào, hạ bàn tay đầm đài mồ hôi đang túm chặt lấy иgự¢ áo xuống.
"Bé Hựu Tuệ, sao bé nhát gan thế? Hơ hơ hơ, khóc phòi cả bong bóng mũi ra kìa!" Thằng cha Kim Nguyệt Dạ thích thú nhìn bộ dạng hoảng loạn tột độ của tôi.
"Hừ! Cậu còn dám nói nữa hả, nếu không phải tại ông bạn bất trị Lăng Thần Huyền của cậu thì tôi sao lại bị giam trong khu nhà quỉ quái này?" Tôi hằn học.
"Hơ hơ hơ... Tên đó đúng là \'ghét cái ác như nhà nông ghét cỏ! Hơ hơ hơ..."
"Cái gì mà \'ghét cái cá như nhà nông ghét cỏ\'? Cậu nói thế là ý gì hả? Có giỏi nói lại xem!" Tôi tức tối la lớn.
"Được rồi, được rồi! Coi như tôi chưa nói gì hết!" Kim Nguyệt Dạ giơ tay đầu hàng, "Dù gì bé Hự Tuệ cũng đến đây rồi, tôi dẫn bé đi thăm nơi này chút! Đây là một trong những cảnh đẹp của trường Sùng Dương đấy!"
Một trong những cảnh đẹp của trường Sùng Dương á? Đây là một trong "Thất quỉ địa" của trường Sùng Dương mà! Nhưng Lý Triết Vũ đã từng đưa tôi đến đây...
Tôi nhìn Kim Nguyệt Da đứng ngay bên cạnh, rồi lại ngước nhìn lầu mười một chỉ còn cách có vài bước chân, không biết lấy can đảm từ đâu, tôi gật đầu đồng ý.