Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 123

Tác giả: GirlneYa

FOUR

"Hựu Tuệ! Huự Tuệ! Hựu Tuệ" Hôm nay bà sao thế? Mặt mũi ủ dột thế kia!" Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngồi đối diện với tôi trong Happy House.
Tôi lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Từ hôm biết mình bị nguyền độc đến giờ, tôi luôn tìm cách tránh mặt Lý Triết Vũ. Tôi vịn đủ lí do để lảng tránh cậu ấy, cho dù là lí do cực kì ngớ ngẩn. Nhưng ai bảo cứ mỗi lần chạm mặt Vũ là tôi thấy lúng túng. Vũ rõ ràng hận tôi, thế mà mỗi khi tôi gặp khó khăn lại đều ân cần giúp đỡ. Làm phiền cậu ấy nữa nhỡ cậu ấy lại hận tôi thêm thì nguy! Haizzzz....
" không có gì ... Ngay cả tôi cũng chẳng hiểu độ này làm sao nữa... Hừm!"
" thôi ૮ɦếƭ, tôi quên không kể cho bà nghe chuyện này, mấmy hôm nay tôi thấy tường PK ở số 23 phố Angel toàn dán thẻ PK màu xanh thôi, xem ra tên Kim Nguyệt Dạ đang lấn lướt bà!" Tô Cơ thầm thì.
" haha ! Không sao! Tôi vẫn chưa giở hết tuyệt chiêu ra đâu! Đợi đến lúc đó fan bên trường Sung Dương lại đổ tôi ầm ầm ấy chứ, ha ha ha ....!"
"Ừm Hựu Tuệ, tôi đặt hoàn toàn niềm tin ở bà đó!" Tô Cơ cười tít mắt.
"Hơ hơ hơ... Các bà cứ chờ tin vui đi!" tôi hơi chột dạ nhưng vẫn cười lấp liếm.
" mà dạo này hành tung của tên Kim Nguyệt Dạ mờ ám lắm, "Tô Cơ đột nhiên ghé sát vào tai tôi, "mấy ngày gần đây, cứ tan học xong là không thấy tăm hơi hắn đâu. Hôm nay tôi đột nhiên đánh liều đến hỏi chú Nhã Văn, thì thấy chú ấy bảo mấy hôm nay cũng không thấy đến Happy House làm thêm nữa. Bà nói xem liệu hắn có ngấm ngầm kế hoạch gì không?"
Hả? Có chuyện đó sao?
Cuộc thi lần này rất quan trọng, dù gì tôi cũng phải cảnh giác cao độ mới được, chuyện Lý Triết Vũ tạm dẹp sang một bên đã.
Vừa tan học, tôi liền lao như bay ra khỏi lớp. Hà hà hà, muốn tóm đuôi tên Kim Nguyệt Dạ thì phải chuẩn bị thật cặn kẽ.
Á! Hắn tới số rồi!
Tôi len lén đi sau Kim Nguyệt Dạ.
Mấy lần trước, tôi suýt bị lộ tẩy, may mà Kim nguyệt Dạ không phát hiện ra.
Thằng cha này hôm nay kì thật, cứ cúi mặt đi miết. Quái lạ! Hắn nghĩ gì mà nhập tâm thế nhỉ? Chắc là đang tính toán chuyện gì đó.
Hê hê, để "siêu thám tử" Tô Hựu Tuệ này điều tra cho rõ trắng đen nào.
Lẽo đẽo đi theo sau Kim Nguyệt Dạ hơn một tiếng đồng hồ, hai chân tôi mỏi nhừ đến mức sắp mất hết cảm giác! Thằng cha Kim Nguyệt Dạ này định đi đâu vậy?
Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ dừng lại.
Ý! Đến ... đến nơi rồi?
Tôi vội nấp sau một cái cây to, len theo dõi.
Ủa... Đây là đâu? Phong cảnh đẹp quá đi mất!
Ủa ... Đây là đâu? Phong cảnh đẹp quá đi mất!
Đây không phải là khu vực nội thành, phóng tầm mắt nhìn qua là cánh đồng hoa oải hưởng tím ngắt một màu. Mùa này hoa oải hương đang nở rộ, gió thổi tới cuốn theo mùi hươg thoang thoảng khiến lòng tôi xốn xang. Giữa cánh đồng hoa oải hương có một cây si cổ thụ, tán xoè rộng, cành lá sum suê, giống như một chiếc ô khổng lồ màu xanh đứng sừng sững giữa cánh đồng hoa oải hương
Đẹp quá...
Kim Nguyệt Dạ một mình bước vào cánh đồng hoa, khom lưng hái vài nhánh hoa, rồi đi tới gốc cây si cổ thụ.
Đợi đã! Hình như không chỉ có một mình Kim nguyệt Dạ...
Một người đàn ông cỡ tuổi trung niên đang chậm rãi bước từ phía xa lại, nụ cười ông chú đó giống hệt Kim nguyệt Dạ. Không, phải nói là trông ông chú đó chẳng khác bào bản sao của Kim Nguyệt Dạ khi trung niên. Ông ta là ai? Lẽ nào là...
Kim Nguyệt Dạ quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, còn ông chú kia đi tới gốc cây si, họ bắt đầu nói chuyện.
" ..: kí vào đây đi... Đã mười năm rồi... Có lẽ không quay lại nữa đâu..."
Chà... Cơ vẻ như bọn họ quen nhau, nhưng họ đang nói gì thế? Lẽ nào đang bàn bạc âm mưu đen tối nào đó? Tôi đứng cách họ quá xa nên không nghe rõ.
Hừm! Hay tôi vòng tới sau cây si nhỉ? Cây si to như vậy chắc bọn họ khôg phát hiện ra tôi đâu.
Ok, cứ làm vậy đi! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Khà khà khà, công chúa Tô Hựu Tuệ dũng cảm tiến lên nào, tiến lên nào!
Xoạt!
Tôi rón rén từ chỗ nấp, lom khom định đi vòng ra sau đông hoa oải hương.
Ớ, hình như dưới chân tôi có vật gì đó mềm mềm! Tôi cúi đầu nhìn xuống...
Ối cha mẹ ơi! Toi rồi! Một con hó béc-giê to tướng đang trợn mắt nhìn chòng chọc vào chân tôi giẫm vào đuôi nó.
"Ơ hơ hơ! Anh hó béc-giê đẹptrai hết xẩy! Em không cố ý giẫm vào đuôi anh, xin anh tha cho em!" tôi cau mày cầu xin, xin lỗi rối rít.
Không ngờ có ngày ngọc nữa Tô Hựu Tuệ lẫy lừng này phải hạ mình xin lỗi một tên béc-giê, đúng là sỉ nhục! Híc, nhưng vì mạng sống mỏng manh, tôi đành phải cắn răng chịu đựng.
"Hu... Hu... Hu ..." khổ nỗi ảnh bạn béc-giê kia chẳng hề mảy may để ý đến lời xin lỗi thôgs thiết của tôi, nks nổi giận đùng đùng, nhe hàm răng trắng nhởn ra, dường như chuẩn bị tư thế lao tới "cạp" cho tôi một trận tơi bời
Thấy mềm không được, tôi đành phải dùng biện pháp mạnh! Tôi cũng chun mũi lại nhe răng ra.
"ê! Tên béc-giê hôi như cú kia! Mày cho rằng tao sợ mày à? Mày đừng tưởng chỉ mày có răng sắc nhé! Tao cũng có! Thế nào? Hừ! Đồ ngốc!"
"gâu gâu grừ..."
Con chó béc-giê này mềm không tha, rắn không buông, tốt nhất là tôi nên chuồn thôi.
Giời ạ! Đúng là hoạ vô đơn chí, sau thì chó giữ, trước thì đá ngáng chân.
Trong lúc tôi mải quay đâu nhìn xem con chó bec-giê có đuổi kịp mình không, ai dè chân bị vấp phải hòn đá, thế là ngã lăn cù chiêng ra đất
Rầm!
Con chó béc-giê đuổi đến nơi, nó gườm nhìn tôi rồi lao như bay tới.
Hu hu hu... Tiêu thật rồi! Xem ra hôm nay công chúa Hựu Tuệ sắc nước hương trời, thông minh tuyệt đỉnh phải ૮ɦếƭ dưới hàm răng hôi hám của con chó dữ dằn này! Trên trang nhất báo ngày mai có tin hot: nguyên nhân vì sao Miss teen Milan Tô Hựu Tuệ bị chó dữ tấn công, phải bỏ mạng tại cánh đông oải hương?
Khi tôi đã gần như chìm trong tuyệt vọng, đột nhiên có người đứng trước mặt tôi.
Là Kim Nguyệt Dạ...
Kim Nguyệt Dạ giơ cành cây trong tay phang mạnh vào đầu con chó dữ! Con chó béc-giê rú lên rồi bỏ chạy.
"Kim Nguyệt Dạ... Hu hu hu..." tôi sợ mất mật, khóc toáng lên.
"Hựu Tuệ, cô không sao chứ? Mà sao cô lại ở đây?" Kim Nguyệt Dạ quỳ xuống bên tôi, nhìn tôi chằm chằm.
"tôi...tôi... Đi dạo ấy mà! Hi hi hi!"
"Đi dạo ư? Đi bộ từ phố Angel đến đây phải mất một tiếng đồng hồ, cô đi dạo xa thế nhỉ?" Kim Nguyệt Dạ ngờ vực.
" A... Tôi... Cái này... Ha ha ha..."Vừa mới bị con chó béc-giê làm cho bạt vía, đầu tôi rối như tơ vò, không tìm ra nổi một lí do đơn giản nhất.
"Bé Hựu Tuệ à, mau khai thật ra đi! Hơ hơ, nếu không tôi bắt con béc-giê kia lại bây giờ ..."
" Á! Đừng, đừng! Tôi khai! Tôi ... Tôi theo dõi cậu, sợ cậu bày trò mờ ám gì đó để tăng số phiếu ủng hộ trong cuộc thi lần này..." Tôi càng nói càng lí nhí, câu cuối cùng như mất hút.
Kim Nguyệt Dạ im lặng nhìn tôi rùi phì cười .
"Hơ hơ hơ! Bé Hựu Tuệ đề phòng kĩ ghê! Tôi làm gì thâk hiểm đến thế!"
"Vậy ư?" Tôi bĩu môi.
Kim Nguyệt Dạ nhíu mày, đứng dậy, quay người đi về phía cánh đồng hoa oải hương.
"Kim Nguyệt Dạ, đợi đã!" Tôi sợ con chó béc-giê kia quay lại trả thù bèn bò lồm cồm dậy, phủi đất cát trên người, chạy tót theo Kim Nguyệt Dạ.

FIVE

"Chà chà, tôi không biết là ở gần thành phố Milan lại có cánh đồng hoa oải hương đẹp thế này! Dễ chịu quá!" Tôi nhảy nhót trên đồng hoa. "Lần sau tôi sẽ dẫn Tô Cơ và Hiểu Ảnh tới đây, hai nhỏ đó đảm bảo vui phải biết. Ha ha ha!"
Kim Nguyệt Dạ chỉ im lặng rảo bước, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống gốc cây si. Kể cũng lạ, không thấy ông chú lúc nãy đâu nữa...
"Kim Nguyệt... Cậu sao thế? Ông chú ban nãy nói chuyện với cậu là ai vậy? Chắc không phải bố cậu chứ?" Tôi chạy đến bên Kim Nguyệt Dạ rồi ngồi thụp xuống, tò mò nhìn hắn ta.
Kim Nguyệt Dạ dường như bừng tỉnh, hét ầm lên: "Ông ấy không phải là bố tôi!"
Kim ... Kim Nguyệt Dạ! Người vừa lớn tiếng với tôi là Kim Nguyệt Dạ sao?
Kim Nguyệt Dạ thần người ra nhìn tôi, sau đó thở dài nặng nề.
"Xin lỗi nhé, Hựu Tuệ!"
"Không sao! Hê hê... Cậu không sung bằng con béc-giê vừa rồi đâu!" Tôi nháy mắt chọc hắn.
"Hừ, đồ heo ngố, cô dám so tôi với con béc-giê đó hả?" Kim Nguyệt Dạ vừa bực mình, vừa buồn cười nhìn tôi.
" Hà hà! Thế thì sao? Tôi học cậu đấy!" tôi hướng về phía Kim Nguyệt Dạ làm mặt xấu êu êu.
Kim Nguyệt Dạ thộn mặt ra rồi ngao ngán lắc đầu.
"... Còn nhớ hôm chúng ta ở bên bờ biển không?"
Tôi vui vẻ gật đầu.
Kim Nguyệt Dạ dựa đầu vào gốc si, khẽ hít một hơi, bắt đầu khe khẽ nói.
"Có phải tôi đã kể là vì muộn thực hiện lời hứa với cô bé mình yêu mến, cậu bé đó đã mải mê phấn đấu nên một thời gian dài không quay trở về?"
"ừ!" Tôi không biết làm gì ngoài việc gật đầu lia lịa. Nhìn bộ dạng buồn bã của Kim Nguyệt Dạ, không hiểu tại sao tôi thấy hắn bây giờ rất giống lúc trên bơ biển.
" thực ra cậu bé không phải là không muốn quay về, ma là..."
"mà là sao?" câu hỏi này đã xoay trong đầu tôi từ khi ở bờ biển, nếu cậu bé đó thích cô bé kia, thì phải quay về tìm cô bé kia ngay chứ?
"May là cậu bé đó... một hôm từ trường mẫu giáo về nhà đột nhiên thấy nhà mình tối om, không có một ai!"
"Ơ! KHông có một ai ư? Tại sao lại thế? Bố mẹ cậu bé đâu rồi?" Tôi không hiểu vội hỏi.
Kim Nguyệt Dạ mỉm cười.
"Cậu bé đó cũng rất tò mò muốn biết là tại sao... Cậu còn nhớ hôm trước, mẹ cậu hứa làm cơm cà ri cho cậu ăn, cậu nghĩ rằng có lẽ mẹ đi chợ mua đồ. Cậu bé đợi, đợi mãi, đến hơn mười một giờ tối, nhưng bố mẹ cậu vẫn không trở về. Khi cậu sắp không trụ vững nổi nữa thì ngoài cửa bỗng có tiếng động..."
"Bố mẹ cậu bé về sao?" Tôi sốt ruột hỏi.
"Nhưng người mở cửa đi vào lại không phải là bố mẹ cậu mà ông chú ruột!" Ánh mắt Kim Nguyệt Dạ bỗng chốc trở nên tức giận.
"Chú ruột?"
Kim Nguyệt Dạ gật đầu nói tiếp:
"Chú của cậu bé là một kẻ đạo đức giả, ông ta nói với cậu bé, vì cậu nghịch ngợm nên bố mẹ không yêu cậu nữa, vứt bỏ cậu. Cậu bé không tin, nhưng mấy năm sau, bố mẹ cậu vẫn không trở lại, cậu bé phải tin lời ông chú!"
"Nhưng sao... nhưng sao... ông bố bà mẹ ấy lại nhẫn tâm vậy? Cậu bé đáng thương quá..."
Kim Nguyệt Dạ thở dài:
"Cậu bé nghĩ mãi, không hiểu tại sao bố mẹ cậu lại vứt bỏ mình, cậu rất đau khổ, cậu muốn biết câu trả lời, nhưng không có ai nói cho cậu biết hết..."
"Sau đó thì sao?" Tôi lặng lẽ chờ đợi Kim Nguyệt Dạ kể nốt kết cục câu chuyện.
"Sau này, ông chú lấy đi mọi đồ đạc đáng giá trong nhà cậu, nói là dùng để đền bù công dưỡng dục cậu bé bao nhiêu năm qua. Nhưng lúc ông chú lấy đi đồ đạc trong phòng bố mẹ cậu, cậu bé cương quyết giữ lại. Bởi vì đó là nơi duy nhất còn lưu lại kỉ niệm giữa cậu và bố mẹ..."
Kim Nguyệt Dạ cúi đầu, nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự đau đớn xót xa trong mắt hắn, lòng tôi bỗng quặn đau.
"Kim Nguyệt Da... cậu bé đó... là cậu đúng không?" Tôi bột miệng hỏi. Nhưng đối với tôi, dù câu trả lời thế nào cũng không quan trọng. Kim Nguyệt Dạ không đáp, tôi bỗng trông thấy một vệt nước lấp lánh bên khóe mắt hắn...
Bố mẹ không ở bên, người chú lấy hết đồ đạc...
Kim Nguyệt Dạ...
Bao nhiêu năm nay hắn chỉ thui thủi một mình trong căn phòng trống rỗng đến lạnh lẽo...
Hóa ra cậu bé đó đã phải chịu sự giày vò của nỗi cô đơn vì bị người thân vứt bỏ...
Tôi bỗng động lòng, hay tay tôi năm chặt lấy tay Kim Nguyệt Dạ.
"Kim Nguyệt Dạ..."
Tôi thấy tay Kim Nguyệt Dạ hơi run, tưởng hắn khóc, ai ngờ hắn lại cười phá lên.
"Đồ heo ngốc, cô tưởng câu chuyện ấy là thật hả? Hơ hơ hơ! Tôi bịa ra đấy! Chỉ có đứa đầu đất như cô mới tin! Hơ hơ hơ"
"Kim Nguyệt Dạ... Câu... Cậu" Tôi điên tiết trợn mắt với Kim Nguyệt Dạ, dường như không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
"Hơ hơ hơ, xin lỗi, xin lỗi!" Kim Nguyệt Dạ vừa cười khùng khục vừa luôn miệng xin tha mạng.
"Chẳng có gì đáng cười cả!" Không hiểu tại sao lúc đó tôi chẳng thể nào giận nổi hắn.
Kim Nguyệt Dạ đời người ra, rồi như nghĩ ngợi gì đó, đưa mắt nhìn cánh đồng hoa oải hương. Hắn im lặng, không thốt lên lời nào.
"Mặc dù... mặc dù cậu chỉ là một tên khỉ hôi, nhưng cậu lại là tên khỉ hôi dũng cảm khiến Tô Hựu Tueje này khâm phục..." Tôi cố ý gào to lên.
Nhưng Kim Nguyệt Dạ không hề cười kiểu ác ma hay mỉa mai tôi như mọi lần, hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi giấu mặt vào trong cáh tay.
"Dũng cảm ... thì có ý nghãi gì chứ..." Lát sau Kim Nguyệt Dạ mới thốt lên một câu.
LÚc đó, tôi không biết nên nói gì.
Một trận gió nhẹt thổi lướt qua cánh đồng hoa, những cành hoa oải hương khẽ lay động, phát ra âm thanh xào xạc, âm thanh ấy như tiếng khóc thút thít thầm lặng...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay