THREE
Khi tôi tỉnh lại thì đã sáng sớm, chẳng nhẽ tôi đã hôn mê suốt một đêm sao?
"Hựu Tuệ, con gái yêu của bố, con tỉnh rồi à?" Thấy tôi bước vào phòng khách, papa liền đứng dậy ôm tôi vào lòng.
"Bố… Mẹ…" Tôi xoa xoa cái đầu nặng trĩu, tò mò không biết chuyện gì xảy ra.
"Hôm qua, Tô Cơ, Hiểu Ảnh và một tràng trai tên Sun đưa con về nhà. Mấy đứa nói con bị ném trúng đầu nên ngất đi." Mama lo lắng nhìn tôi.
Ném hay lắm!
Tôi thở dài, khẽ gật gật đầu. Nếu không bị ném trúng đầu, chẳng biết tôi phải làm sao đây?
"Hựu Tuệ…"
"Bố mẹ con đi học đây!" Không đợi papa, mama lên tiếng, tôi khoác ba lô lên vài chạy ù ra khỏi cửa. Nếu bị ba, ma truy hỏi chuyện hôm qua thì tiêu tùng.
Cả quãng đường đến trường, tôi luôn nhớ đến ánh mắt tôi qua của Kim Nguyệt Dạ. Ánh mắt lạnh lùng, vô vọng khiến tim tôi đau nhói…
Rầm rầm rầm!
Í! Tiếng gì thế nhỉ? Tôi ngạc nhiên quay đầu lại. Một cột khói bị trắng xóa đang lao về phía tôi như tên bắn.
Cái… Cái gì thế nhỉ? Chẳng nhẽ là quái thú tấn công trái đất?
Tôi sợ xanh mắt, định co giò chạy, nhưng bị một cánh tay níu chặt vai lại.
"Hựu… Hựu Tuệ! Tin sốt dẻo! Tin sốt dẻo đây!" Hóa ra Tô Cơ và Hiểu Ảnh chạy nhanh đến mức bụi bay mù mịt, thế mà tôi cứ tưởng… Hai nhỏ cầm lăm lăm tờ báo trên tay, mặt máy đỏ bừng, thở hổn hển.
"Tin sốt dẻo gì cơ?" Tôi vẫn chư kịp định thần, gặng hỏi hai bà bạn.
"Bà đọc thì biết!" Tô Cơ nuốt nước bọt ừng ực, dúi tờ báo vào tay tôi, rồi kéo Hiểu Ảnh qua phía sau đường phân giới màu vàng.
Sao hai con nhỏ này lại hoang mang thế nhỉ? Chẳng biết tin sốt dẻo gì? Chắc lại đưa tin vụ live show hôm qua của Sun chứ gì? Tôi thấp thỏm mở tờ báo ra…
Á!!!!!!
Khi tôi nhìn thấy dòng tít to tướng ngay trang đầu, tôi kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cả hàm xuống đất.
Cuộc sống nhơ nhuốc của hoàng tử trường Sùng Dương – Kim Nguyệt Dạ.
"Tô Cơ, Hiểu Ảnh, sao… sao lại thế này?" Đầu óc tôi điên đảo, tôi thấy mình như bị ngạt khí.
"Báo đưa tin Kim Nguyệt Dạ bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ nên luôn sống buông thả, ăn chơi trác táng, thay phụ nữ như thay áo, đã thế còn lợi dụng vẻ ngoài bảnh bao của mình để dụ dỗ các nữ sinh nhẹ dạ…"
"Nói láo, hoàn toàn là nói láo!" Tôi điên tiết nhảy dựng lên, vứt lại tờ báo cho Hiểu Ảnh và Tô Cơ.
"Hựu Tuệ, bình tĩnh nào." Tô Cơ nhặt tờ báo lên.
"Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh còn nghe báo nói Kim Nguyệt Dạ bị bố mẹ vứt bỏ là vì bố mẹ cậu ấy vay một số tiền rất lớn, không trả nổi nên họ mới bỏ trốn, để lại Kim Nguyệt Dạ. Còn nói Kim Nguyệt Dạ là đứa con sinh ra từ mối tình loạn luân của bố mẹ cậu ấy…" Hiểu Ảnh dẩu môi ra nói một mạch.
Tô Cơ thấy sắc mặt của tôi tái nhợt đi, vội vàng kéo tay Hiểu Ảnh, ra hiệu cho Hiểu Ảnh im lặng.
"Hựu Tuệ, bà đừng để ý đến mấy cái tin tức lá cải đó. Mau đi học đi, tôi và Hiểu Ảnh đi trước đây."
Tô Cơ nói xong kéo Hiểu Ảnh chạy mất hút sau cửa trường Minh Đức.
Tôi vẫn đứng chôn chân trên phố Angel, nhìn những tấm thẻ PK dán trên tường. Đầu óc tôi bẫn loạn.
Học sinh trường Sùng Dương nối đuôi nhau vào trường. Ai cũng bàn tán râm ran về bài báo, nhưng khi nhắc đến Kim Nguyệt Dạ, không ai còn tỏ vẻ thán phục và ngưỡng mộ nữa, mà thay vào đó là thái độ khinh thường, ngờ vực.
Khi tôi bước vào phòng học, thấy không khí trong phòng bị nén chặt đến cực điểm…
Ngay cả người bình thường dù trời có sập xuống vẫn như không là Lý Triết Vũ cũng đăm chiêu, ngồi lặng trên ghế, không nói câu gì. Còn Lăng Thần Huyền thì như con khỉ uống say rượi, vò đầu bứt tai, rồi nhảy dựng lên, không dữ nổi bình tĩnh nữa.
Tôi ngồi xuống chỗ của mình, định hỏi Lý Triết Vũ vài câu, nhưng nhớ lại buổi live show tối qua, tôi im như thóc, không nói lên lời.
Hừm… Lúc này nhất định Lý Triết Vũ không muốn nói chuyện với tôi…
Cố lên… Cố lên… Cố chịu đựng cho hết giờ…
Tôi chưa bao giờ mong mỏi chuông tan học như hôm nay.
Thời gian dài như cả thế kỉ vậy, tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên. Tôi vội vàng vớ cái balo đã cất sẵn sách vở, lao như bay ra khỏi phòng.
Nhưng tôi vừa chạy đến cửa phòng học thì Lăng Thần Huyền tự nhiên lao ✓út như tên bắn từ phía sau, tranh chạy ra trước. Hắn lao nhanh đến nỗi va mạnh vào vai tôi, tôi xoay tròn đến ba vòng sau đó lăn cu đơ ra đất.
Grừ! Thằng cha khỉ hôi này! Chắc chắn là hắn cố tình.
Tôi nghiến răng ken két trợn mắt nhìn theo bóng tên Huyền, lẩm bẩm nguyền rủa hắn.
"Xin lỗi, cho tôi qua."
Một gọng nói cất lên, tôi quay đầu lại. Là Lý Triết Vũ. Nhưng vừa rồi... vừa rồi giọng nói cậu ấy lanh như băng, không còn dịu dàng như mọi khi… Tôi bỗng thấy sởn da gà…
"Lý… Lý Triết Vũ…"
Lý Triết Vũ nhìn tôi, rồi khẽ lách người ra khỏi phòng học.
"Kim Nguyệt Dạ lần này thua chắc rồi. thẻ PK ít đi bao nhiêu…." Vài nữ sinh đi qua chỗ tôi bàn luận.
Tôi khoác balo đi về phía tường PK, thẻ PK màu xanh ít đi hẳn…
Không thể thế được… Kim Nguyệt Dạ khồng giống những gì báo nói… Nhưng tôi biết làm gì để giải thích cho hắn đây?
FOUR
"Hoan nghênh quý khách!" Một giọng nói quen thuộc vọng lại từ phía sau lưng.
"Kim Nguyệt Dạ!" Tôi ngạc nhiên khi thấy Kim Nguyệt Dạ ra mở cửa, đứng ngay trước mặt tôi. Lúc này tôi mới phát hiện mình mơ mơ màng màng đến trước của Happy House từ lúc nào.
"Kim Nguyệt Dạ… Xin… Xin chào, dạo này khỏe chứ? Ha ha ha " Tôi ngập ngừng cưới trừ.
Híc, sao tôi lại hỏi một câu ngu thế hả giời! Vừa bị báo chí nói tơi tả thế, khỏe được mới lạ. Tôi chỉ muốn tự vả vào mồm mình mấy cái.
Kim Nguyệt Dạ nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười: "Cô nghĩ sao?"
"Ơ… Hơ hơ hơ… Ơ..."
Thằng cha này… Sao hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Tôi sợ toát mồ hôi.
Kim Nguyệt Dạ cười khẩy, quay người đi vào Happy House.
"Á, đợi đã, Kim Nguyệt Dạ!"
"Chuyện gì vậy?" Kim Nguyệt Dạ quay đầu lại, mặt vô cảm nhìn rôi.
Ối chúa ơi… Tôi định nói "Hãy gắng lên, tôi luôn ủng hộ cậu!" Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của hắn, tôi như bị vướng gì đó trong họng, không thốt ra lời.
"Không... Không có gì! Hơ hơ hơ…" Tay tôi thừa thãi không biết giấu vào đâu, vội vuốt vuốt tóc.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm đây! Tôi là người đen đủi, không may mắn như cô, có bạn trai là đại minh tinh."
Híc! Biết ngay mà, thằng cha này vẫn còn để bụng chuyện tối qua! Nhưng hắn nói mỉa đau thế không biết! Lần nào cùng dồn người khác vào thế bí, tức ૮ɦếƭ mất.
Kim Nguyệt Dạ đang định đóng cửa kính của Happy House thì một chiếc xe ôtô sang trọng đỗ ngay sau lưng chúng tôi.
Một người đàn ông trung niên tay cầm tập giấy tờ bước xuống xe.
Ơ… Sao trông mặt người này quen quá. Hình như gặp ở đâu rồi. Là ở đâu nhỉ?
A! Đúng rồi, ở cánh đồng hoa oải hương! Hôm đó Kim Nguyệt Dạ nói chuyện với người đàn ông này dưới gốc si.
Vừa nhìn thấy ông ta, mặt Kim Nguyệt Dạ tôi sầm lại.
"Ông đến đây làm gì?" Kim Nguyệt Dạ không còn giữ được bình tĩnh.
"Ta đến để nhắc cháu, sắp đến thời hạn rồi, cháu phải kí vào số giấy tờ này." Ông chú trung niên điềm nhiên đáp lại, lấy tập giấy tờ và cái 乃út đưa cho Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ không nhận lấy, nhưng tay khẽ run lên. Hắn sao thế?
Tôi tò mò ngó dài cổ ra nhìn tập giấy tờ. Là giấy chuyển nhượng quền sở hữu ngôi biệt thự? Sao ông chú kia lại bảo Kim Nguyệt Dạ kí vào giấy này? Hình như họ có họ hàng với nhau, nhưng tại sao Kim Nguyệt Dạ lại có thái độ đó nhỉ?
Đầu tôi hiện lên một loạt câu hỏi.
Kim Nguyệt Dạ im lặng nhìn số giấy tờ trên tay ông chú.
"Dạ, có chuyện gì vậy?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền chạy ra khỏi Happy House. Họ ngạc nhiên nhìn ông chú đang mỉm cười "hiền từ" và khuôn mặt không hiểu chuyện gì của tôi.
"Tô Hựu Tuệ, cô còn mặt mụi đến gặp Dạ à?"Lăng Thần Huyền nghiến răng kèn kẹt, gào lên với tôi.
"Tôi…"
"Tôi không kí!" Tôi chưa kịp trả lời thì giọng nói lạnh lùng của Kim Nguyệt Dạ vang lên.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn. Kim Nguyệt Dạ cầm lấy tập giấy tờ đó, đôi mắt hắn trùng xuống.
Ông chú trung niên mỉm cười lắc đầu:
"Đừng trẻ con thế! Kể cả cháu không kí, cháu nghĩ cháu có thể giữ được căn biệt thự đó chắc?"
"Ông nói gì?" Kim Nguyệt Dạ ngước đầu lên, nắm chặt tay lại, nhìn chằm chặp về phía ông ta.
"Dạ, bình tĩnh đã!" Lý Triết Vũ thấy tình hình căng thẳng, vội ngăn Kim Nguyệt Dạ lại.
"Này ông biến đi ngay! Nếu không đi ngay thì tôi sẽ cho ông biết tay bây giờ! Dạ đã nói là không kí rồi, ông điếc à?" Lăng Thần Huyền tức giận quát ầm lên.
"Sẽ còn gặp lại!" Ông chú nọ cười rồi lắc đầu, lên xe đi mất.
Ban nãy có chuyện gì vậy? Ông chú đó là ai? Sao ông ấy lại muốn Kim Nguyệt Dạ kí vào giấy chuyển nhượng quền sở hữu ngôi biệt thự? Kim Nguyệt Dạ sao lại nổi nóng thế?
"Dạ! ông ta là ai?" Lăng Thần Huyền vẫn hầm hực.
Kim Nguyệt Dạ vứt tập giấy tờ vào thùng giác bên cạnh, quay vào trong Happy House, không hề nói một lời nào.
"Dạ!" Lăng Thần Huyền vẫn chưa chịu buông tha.
"Huyền, để Dạ yên tĩnh một lát!"
FIVE
Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền lằng lặng rời khỏi.
"Kim Nguyệt Dạ.."
Nhìn Kim Nguyệt Dạ bận rộn tất tưởi, tôi cũng không hiểu tại sao mình cứ tò mò theo sau hắn nãy giờ. Tôi cũng chẳng để ý đến những ánh mắt tò mò đang săm soi chúng tôi.
Có lẽ do đông người quá hoặc là do không chú ý mà tôi ngã chúi, va cả vào lưng Kim Nguyệt Dạ.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Tôi xin lỗi rối rít.
Kim Nguyệt Dạ thừ người ra một lúc rồi khẽ quay người, đứng đối diện với tôi.
Kim Nguyệt Dạ… Trông hắn tiều tụy đi nhiều… Khuôn mặt vốn tráng hồng nay vì mệt mỏi mà biến thành trắng xanh, đôi mắt biết nói sáng lấp lánh bây giờ trở nên vô hồn, mái tóc bù xù cáng khiến hắn thêm bơ phờ.
Thấy bộ dạng lúc này của Kim Nguyệt Dạ lòng tôi thấy quặn đau…
"Sao vẫn chưa đi?" Kim Nguyệt Dạ ngao ngán nhìn tôi.
"A… Là… Là… Tôi…" Tôi phải nói gì đây?
"Nếu không có việc gì thì mau về đi, tôi còn phải làm việc." Ánh mắt Kim Nguyệt Dạ như nhìn thấu tim tôi.
"Thực… Thực ra tôi muốn nói… Tôi muốn nói… Cậu hãy cố gắng lên!" Tôi lí nhí.
Kim Nguyệt Dạ nhìn thẳng vào mắt tôi. Không biết hắn đang nghĩ gì nhỉ? Những người xung quanh bàn tán xôn xao.
Tôi lấy hết dũng khí tiếp tục nói:
"Báo hôm nay tôi đã xem rồi… Nhưng tôi tin cậu không phải là người như vậy… Tôi tin cậu…"
Thịch! Thịch! Thịch!
૮ɦếƭ thật…! Tôi thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
Tô… Tô Hựu Tuệ! bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!...
"Còn… còn nữa… Thời gian này cậu gắng hết sức làm thêm nên mới đi đến phố Bảo Thạch… Nếu có việc gì cần tôi giúp cậu…"
"Ai nói với cô tôi đến phố Bảo Thạch để làm thêm?"
"Ơ..." Vốn dĩ tôi định hỏi hắn, bây giờ lại cứng họng không nói được gì.
"Tô Hựu Tuệ cô đừng quên bây giờ cô là bạn gái của đại minh tinh, ai lại đi nói chuyện với nam sinh nhơ nhuốc như tôi trước mặt mọi người. Như thế không tốt cho cô chút nào, chẳng biết ngày mai trên báo sẽ viết những gì nữa!"
"Không phải thế!" Cái gì mà bạn gái của đại minh tinh? Hắn hiểu nhầm tôi rồi.
"Không phải ư? Tô Hựu Tuệ cô đừng nói với tôi là tối hôm qua cô bị ép nhận lời nha! Loại con gái yêu vinh hư như cô, tôi gặp nhiều rồi." Kim Nguyệt Dạ không kiểm soát được mình nữa, "Đừng ra vẻ đáng thương vô tội, đây không phải nơi mà cô diễn kịch đâu, muốn diễn kịch thì đến tìm cậu bạn trai minh tinh ấy…"
Bốp!
…
Tôi đứng đờ người ra như hóa đá, mắt trừng trừng nhìn bàn tay mình đang giơ lên không trung, đầu óc trống trơn…
Kim Nguyệt Dạ lấy tay che khuôn mặt bị hằn sâu năm đầu ngón tay, kinh ngạc nhìn tôi.
"… Kim Nguyệt Dạ… Tôi… Tôi!" Định nói gì đó nhưng lại líu cả lưỡi…
"Hơ hơ hơ… Tô Hựu Tuệ, thế nhé, chúng ta chỉ thế thôi…" Kim Nguyệt Dạ nở nụ cười lạnh tanh.
Chũng ta chỉ thế thôi… Chúng ta chỉ thế thôi…
Đầu óc tôi như một khối hỗn loạn, chỉ còn lại câu nói của Kim Nguyệt Dạ là rõ mồn một, quay vòng vòng trong đầu tôi… quay vòng vòng… vòng vòng…
Tách… tách… tách….
Mấy giọt nước rời xuống giầy tôi.
Trời mưa rồi sao? Tôi đờ đẫn nhìn lên bầu trời đầy sao, dường như quên mất mình bước ra khỏi Happy House từ lúc nào…
Đưa tay lên vuốt má, thấy mắt mình ướt đẫm nước mắt…
Trời sầm tối, tôi đi trên đường như người mất hồn.
Kim Nguyệt Dạ… Thế nào là "thế nhé"? thế nào là "chúng ta chỉ thế thôi"?
Hu hu hu….
Tô Hựu Tuệ, mày khóc cái gì? Mày là đứa vô dụng như thế này từ khi nào vậy?
Lẽ nào mày đã quên, bọn con trai đều là bọn khỉ hôi ngạo mạn sao? Lời nói của những tên khỉ hôi cần gì phải để trong lòng.
Không được khóc! Không được khóc!
Nhưng tôi không kìm được nước mắt…
Trong cơn mơ hồ, tôi thất thiểu đến khu biệt thự cổ số 23 Angel, nhớ lúc cùng ở chung với Kim Nguyệt Dạ tâm trạng tôi càng u ám hơn.
Không! Không! Tôi không muốn nhớ lại những ngày tháng đó.
Tôi cố hết sức xua đuổi những kí ức đó ra khỏi cái đầu nặng trịch của tôi. Nhưng càng xua đuổi, kí ức lại càng dộn về.
"Đáng ghét… Đáng ghét…" Tôi ngồi trước cửa lớn của ngôi biệt thự, nước mắt rơi lã chã.
"Ơ? Hựu Tuệ? Là em sao?" Một giọng nói vang lên bên cạnh tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, mắt ướt nhòe nhìn về phía phát ra tiếng nói… là Sun! Cậu ta và mấy người khác vừa bước ra khỏi trường Sùng Dương.
Sao muộn thế này mà cậu ta vẫn ở trường nhỉ?
"Hựu Tuệ, em sao vậy?" Sun lo lắng đi đến bên cạnh tôi, lấy tay nhấc khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt của tôi lên hỏi.
"Không sao…" Tôi khẽ đẩy tay cậu ấy ra.
Sun mím môi, quay đầu lại nói với mầy người phía sau: "Đậu Tử, các anh đi trước đi, tôi còn có chút việc."
"Vâng!" Mấy người đó quay đi khỏi.
Hơ, người tên Đậu Tử đó cũng là học sinh trường Sùng Dương à? Nhưng sao lại ăn mặc như dân bụi bặm, đằng sau áo khoác ngoài thêu hình rồng sáng lâp lánh, dưới cằm còn có một nốt ruồi to như hạt đậu, thảo nào gọi hắn là Đậu Tử……..
"Nào, Hựu Tuệ, có việc gì mà em lại khóc thế ?" Sun lo lắng nhìn tôi.
"Không, không có việc gì cả…" Tôi không biết phải nói từ đâu.
"Có phải… Liên quan đến Kim Nguyệt Dạ không?" Sun thở dài. "Báo sáng nay tôi đã xem qua, không ngờ cuộc sống của Kim Nguyệt Dạ lại phức tạp vậy…"
"Không phải thế!" Vừa nghe đến mẩu tin đăng báo, tôi đã hét lên như bị chọc vào nọc.
"Hựu Tuệ… Em quan tâm đên cậu ta à?" Sun ngây người ra trước phản ứng quết liệt của tôi.
"Tôi… Tôi…" Tôi bối rối vội cúi đầu xuống, "Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết từ khi gặp Kim Nguyệt Dạ, tôi luôn là kẻ thua cuộc, lần thi nào tôi cũng kém hắn 0.5 điểm, cuộc thi đấu nào cũng chỉ về vị trí thứ hai…"
"..."
Tôi phát hiện mình có thể nhớ rõ những chuyện liên quan đến Kim Nguyệt Dạ đến tận chân tơ kẽ tóc.
Lần đầu tiên gặp hắn ở Happy House, lần đầu tiên ở cùng hắn dưới giếng cổ, lần đầu tiên cùng nhau đón giáng sinh…….
Sun chỉ im lặng. Tôi dường như không nhận thấy sự có mặt của Sun.
"Nhưng mà…" Tôi lắc đầu, "Mỗi lần tôi có chuyện, Kim Nguyệt Dạ đều giúp đỡ tôi. Tôi hôm đó, tôi đánh rơi di động ở khu biệt thự này, cậu ấy đã nhận tội thay tôi. Khi nhà kho phát hỏa, cậu ấy liều mình lao vào biển lửa cứu tôi… Bây giờ… Ngay cả bầy giờ… Tôi… Tôi vẫn lo cho cậu ấy" Tôi tự lảm nhảm một mình. "Có phải tôi kém cỏi lắm không?"
Sun không nói gì, lặng lẽ quay đầu sang một bên. Tôi không thể nhìn thấy nét mặt của cậu ấy.
Một lúc lâu, tôi mới nghe thấy tiếng Sun thở dài.
"Tô Hựu Tuệ… Em là cô gái ngốc nhất mà tôi từng gặp…" tiếng nói khe khẽ vang trong không trung.
Tôi ngốc nghếch? Tô Hựu Tuệ này lại bị mắng là ngốc nghếch?
"Tôi có nên… bỏ cuộc…" Tôi lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
"Sun…"
Tôi ngước đầu lên, nhìn thấy trước mắt một màn sương mờ ảo. Trong màn sương đó, Sun không còn có vẻ rạng ngời như một chàng hoàng tử, mà thay vào đó là khuôn mặt không chút cảm xúc…
Vốn dĩ định an ủi Kim Nguyệt Dạ, nhưng tôi lại nỡ ra tay đánh cậu ấy. Tô Hựu Tuệ, mày làm trò gì vậy?