Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 138

Tác giả: GirlneYa

Chàng đom đóm Kim Nguyệt Dạ bay theo cánh gió

Một vị thiên sứ cô độc lãng du
Ở nói đó không có mùa đông.....

Xin em hãy tin rằng:dù đi bất kì đâu
Gió có đùa gợn tóc, hát những khúc nhạc không lời
Dù đường đi gập ghềnh,có nụ cười và nước mắt
Hãy nắm chặt tay anh, đừng rời bước
Góc nơi chốn Angel là nơi chốn đi về vĩnh cửu của mộng mơ...

-----
Tôi sẽ luôn bên em người thương mến
Dù bóng hình tôi, em có lãng quên
Em như chú cá nhỏ, tung tăng nhanh nhẹn
Giỡn vui cùng sóng nước đua chen
Phảng phất đó nụ cười tôi trìu mến

Tôi sẽ luôn bên em người yêu dấu
Dù em không nhận ra hơi thở tôi hồn hậu
Em như chú chim, bay lượn trên cao
Cơn gió thoảng nâng cánh em bên đời
Mang lời tôi chúc phúc đi muôn nơi

Tôi sẽ luôn bên em người mong nhớ
Dù nước mắt em lã chã tuôn rơi
Dù tôi đã đi tới tận cuối chân trời
Tôi vẫn muốn làm một vị thiên sứ
Mãi bên em đi đến hết cuộc đời

By: Lý Triết Vũ – Bí mật tình yêu phố Angel tập 7

Chương 01:
CHÀNG ĐOM ĐÓM KIM NGUYỆT DẠ BAY THEO CÁNH GIÓ

Địa Điểm:
Nhà Kim Nguyệt Dạ
Cánh đồng hoa oải hương ngoại ô thành phố Milan
Happy House
Hội trường buổi vũ hội kỉ niệm ngày thành lập trường Minh Dương

Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Anh Tỉnh Ngạn : Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền :Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Anna: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Bắc Nguyên Ái: Giáo viên trường cấp III Tảo Xuyên

Thượng đế ơi,
Những gì trước mắt con đều là do ảo giác đúng không?
Thẻ PK màu đỏ trên tường
Còn cả lúc ở lầu Vọng Tinh...
Sao lại nhiều bí mật đến thế?...

ONE

Bước ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng Thôi, tôi thấy trời đất như quay cuồng....
Sao lại có thể như thế được?... Sao lại có thể như thế được?...
Sun là thiên sứ hay là tên ác quỷ chính hiệu?
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của Sun?
Chỉ vì Sun mà một lần nữa tôi lại hiểu lầm Kim Nguyệt Dạ, đã thế tôi còn vu oan cho Dạ là đố kị, ghen ghét vs Sun nữa chứ.
Sao...tôi ngốc nghếch đến thế? Chỉ vì muốn bảo vệ tôi, không muốn để tôi bị tổn thương mà Kim Nguyệt Dạ đã phải âm thầm chịu đựng bao nhiêu oan ức....
Không được, tôi phải đi tìm Kim Nguyệt Da, tôi phải xin lỗi cậu ấy ngay mới được.
Tôi dừng bước đột ngột rồi quay đầu lại nói vs Lý Triết Vũ:
"Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền, các cậu cứ về lớp trước đi. Tôi muốn đi tìm Kim Nguyệt Dạ ngay bây giờ!"
"Tô Hựu Tuệ, cô có bị điên không đấy? Dạ đang học bên trường Minh Đức, cô làm sao có thể sang đó tìm Dạ được? Đừng quên cô mà vượt qua vạch vàng phân cách là vi phậm nội quy của trường đó!"Thấy tôi có vẻ như bị kích động, Lăng Thần Huyền vội vã ngăn lại.
"Tôi phải đi xin lỗi cậu ấy! Tất cả là tại tôi! Bây giờ tôi phải đi tìm cậu ấy ngay!"
"Hựu Tuệ..."
Tôi chẳng mảy may để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Lý Triết Vũ nữa mà quay người lao như bay ra khỏi cổng trường Sùng Dương.
Hộc hộc hộc....
Kim Nguyệt Dạ... Kim Nguyệt Dạ! Tôi muốn nói vs cậu là... Từ trước đến giờ tôi không dám thừa nhận điều đó...
"Hựu Tuệ! Đợi đã!"
Khi tôi vừa chạy ra khỏi trường Sùng Dương thì Lý Triết Vũ cũng vội vàng bám đuổi theo sau và túm chặt lấy vai tôi.
"Lý Triết Vũ? Cậu cũng đi cùng tôi à? Thế còn Lăng Thần Huyền..."
"Tôi vừa gọi cho Dạ, Dạ hiện giờ không có ở trường Minh Đức. Cậu ấy đang ở nhà, hình như có chuyện gì xảy ra rồi..." Lý Triết Vũ chau mày lo lắng nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào chú của Dạ đến lấy mất ngôi biệt thự của cậu ấy rồi?" Tôi sốt ruột suy đoán.
"Thôi đi, đừng lằng nhằng nữa! Đến đó là biết ngay! Mau lên xe thôi!" Lăng Thần Huyền giơ tay vẫy 1 chiếc taxi.
Cả 3 chúng tôi thấp tha thấp thỏm ngồi trên taxi phóng thẳng đến nhà Dạ.
"Ủa? Chuyện gì thế này? Sao trước cửa lại đông người như vậy?"
Chúng tôi vừa bước xuống khỏi xe taxi thì nhìn thấy 1 đám người mặc quần áo đồng phục xanh lam vây kín mít trước cửa nhà Kim Nguyệt Dạ. Lăng Thần Huyền chẳng nói chẳng rằng, lao ngay đến.
"Mấy người định làm gì thế hả? Mau biến đi!"
Thấy Lăng Thần Huyền nổi điên, đám người đó sợ hãi, vội vàng tránh sang 1 bên, nhường lối đi.
"Các anh muốn làm gì?" Lý Triết Vũ nhìn khắp 1 lượt rồi điềm tĩnh hỏi.
"Thế các cháu muốn làm gì?" 1 giọng nói trầm trầm chợt vang lên, sau đó 1 người từ trong nhà bước ra. Là ông ta! Người mà tôi đã nhìn thấy ở cánh đồng hoa oải hương.
"Chú... chú ơi, chú đừng bán căn biệt thự của Kim Nguyệt Dạ ạ! Chú hãy đợi bố mẹ cậu ấy về đã!" Lòng nóng như lửa đốt, tôi nói như thể sắp oà khóc đến nơi.
"Cháu là bạn của Dạ hả? Ha ha ha, cháu hiểu nhầm rồi! Không phải là chú muốn bán căn biệt thự của Dạ mà chỉ muốn thay mặt Dạ trông nom căn biệt thự thôi, cháu hiểu ý chú không?"
Grừ! Lão cáo già này đúng là gian dễ sợ, đến lúc này mà vẫn nở nụ cười tươi rói. Trông nom hộ? Đây mà gọi là trông nom hộ á? Nếu Lý Triết Vũ không kịp túm tay tôi lại, tôi đã lao tới "cạp" cho lão ta 1 trận te tua.
"Ông muốn thế nào thì mới không bán căn biệt thự của Dạ?" Lý Triết Vũ chậm rãi lên tiếng.
Lão cáo già mỉm cười, quay mặt về phía Lý Triết Vũ.
"Ồ! Là cậu hả? Thế cậu có đủ năm trăm ngàn tệ để giữ ngôi nhà này không?"
Đồ bất lương! Rõ ràng lão ta thừa biết chúng tôi đào đâu ra số tiền lớn như thế nên mới được thể móc mỉa. Tôi định liều mạng hơn thua vs lão thì thấy Lý Triết Vũ khẽ gật đầu, rút tờ chi phiếu ra khỏi ba lô.
"Đây là chi phiếu khống của tập đoàn Lý Thị, chỉ cần 1 cú điện thoại của tôi, 500 ngàn tệ sẽ có ngay trog tài khoản của ông." Lý Triết Vũ bình tĩnh nói rành mạch từng từ một. Tôi có cảm giác cậu ấy như đag cầm trong tay một cây kẹo ʍúŧ chứ không phải 1 tờ chi phiếu.
"Ha ha ha, dựa vào đâu mà tôi tin cậu?" Lão cáo già cười gian manh, nheo mắt nhìn Lý Triết Vũ từ đầu tới chân, rồi nhìn tấm chi phiếu.
Lý Triết Vũ vẫn thản nhiên như không, nhìn thẳng vào mặt lão ta, sau đó rút di động ra.
"Lý Triết Vũ..." Tôi dường như đoán được cậu ấy sắp làm gì,tim tôi thắt lại.
"Vũ, đừng làm thế! " Lăng Thần Huyền hốt hoảng.
Lý triết Vũ bình tĩnh, quay sag mỉm cười an ủi tôi rồi bấm di động.
"Alô! Tôi là Lý Triết Vũ... Đúng thế, 500 ngàn tệ... Nói lại với ông ấy..." Lý Triết Vũ đưa di động cho chú Kim Nguyệt Dạ.
"Ha ha ha! Hay quá, không ngờ Dạ lại quen thân vs thiếu gia tập đoàn Lý Thị lừng lẫy tiếng tăm." Lão cáo già cúp máy, hí hửng ra mặt. Trong đầu tôi bỗng hiện ra cảnh hắn ngồi nhà đếm tiền xòen xoẹt.
"Thế thì mời các người rời khỏi đây ngay lập tức! Còn nữa, ông nghe rõ đây, nếu sau này ông còn làm phiền cuộc sống của Dạ, ông tự biết hậu quả rồi đấy!" Lý Triết Vũ vẫn rất bình tĩnh nói vs lão cáo già và đám thuộc hạ.
Lão cáo già do dự một lát rồi mỉm cười gật đầu, giơ tay ra hiệu cho đám nhân công đag mắt tròn mắt dẹt đứng nhìn phải rời khỏi ngay lập tức.Sau đó, lão ta cũng đi chẳng thèm ngoái đầu lại.
"Vũ, cậu định đi ngược lại lời hứa đó ư?"Lăng Thần Huyền sốt sắng.
Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Lý Triết Vũ, tâm trạng bất an trong lòng tôi bỗng trỗi dậy rồi cứ lan dần, lan dần ra... Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghe thấy Lý Triết Vũ nhắc đến chuyện gia đình. Cậu ấy giống như Dạ, có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết...
"Kim Nguyệt Dạ, cậu ấy đâu rồi?" Nhìn thấy đám người đó đã đi mất hút, Lý Triết Vũ mới sực nhớ ra vội hỏi.
Vừa kịp định thần, chúng tôi vội lao vào trong nhà.
Tôi nháo nhào đi tìm khắp các xó xỉnh, cuối cùng cũng tìm thấy Kim Nguyệt Dạ đang ngồi bó gối ở góc phòng ngủ.
Trời... Trời đất... Gì thế này? Đại chiến thế giới lần thứ 3 vừa xảy ra sao?
Căn phòng bừa bãi, tơi tả. Đồ đạc vứt lung tung khắp nơi. Tất cả những đồ còn nằm trên đất đều đã vỡ nát. Ngay cả cái chăn trên giường cũng bị xé rách bươm...
...Và người ngồi bó gối lặng lẽ ở góc phòng vs mái tóc rối tung, quần áo xộc xệch, luộm thuộm kia lại là Kim Nguyệt Dạ. Khác hẳn vs hình ảnh chói loà thường ngày, lúc này trông cậu ấy thật cô độc, yếu ớt... như đứa trẻ bị cả thế giới vứt bỏ...
"Dạ... là cậu sao?" Lý triết Vũ dường như không tin vào mắt mình nữa nên buột miệng hỏi.
"..."
Câu hỏi của Lý Triết Vũ giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua mà không có hồi đáp. Căn phòng vẫn yên lặng đến đáng sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay đến mức móng tay đâm cả vào thịt, có cảm giác đau. Nhưng nhờ thế mà tôi cảm thấy mình tỉnh táo hơn.
"Không sao rồi..." Tôi nhẹ nhàng xích đến gần Kim Nguyệt Dạ thì thào,"Kim Nguyệt Dạ..."
"Không được gọi cái tên đó! Tôi không phải Kim Nguyệt Dạ" Kim Nguyệt Dạ bất ngờ co rúm lại, lùi mãi về phía sau rồi đẩy tôi ra xa.
"Dạ! Cậu làm sao vậy? Mặt cậu...." Lý Triết Vũ kinh ngạc nhìn khuôn mặt Dạ vừa ngước lên.
"Nhất định là tên khốn đó đã xỉ nhục cậu rồi! Tôi phải cho lão ta một trận!"Lăng Thần Huyền vừa xắn tay áo vừa rủa xả ầm ĩ.
Dường như Kim Nguyệt Dạ không còn để ý đến xug quanh nữa. Dạ đứng bật dậy, lao đi như người điên, va cả vào Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền đag đứng trước mặt.
"Dạ!"
"Dạ!"
"Kim Nguyệt Da!" Tôi hét lên rồi đứng dậy, cuống cuồng chạy theo sau Kim Nguyệt Dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc