Bến bờ không thể tới
Địa Điểm:
Happy House
Giếng cổ bí mật trong khu biệt thự số 23 phố Angel
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền :Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Bắc Thần Tinh: Nam Sinh trường cấp III Tảo Xuyên
Sun: Thần tượng tuổi Teen
Buông tay ra ư?...
Xin cậu đừng, đừng bỏ tay tôi…
Ông trời ơi,
Ông đang trừng phạt con sao?
Cậu ấy nói sẽ luôn ở bên cạnh con mà…
ONE
Từ khi chú Nhã Văn công bố đề thi ở vũ hội kỉ niệm, cả hai trường Minh Đức và Sùng Dương rơi vào tình trạng căng như dây đàn. Cứ mỗi buổi sau khi tan học, từng tốp học sinh gồm ba hay năm người lại bắt đầu đào bới, tìm kiếm khắp nơi. Chưa đến ba ngày mà cả trường Sùng Dương đã bị xới tung mọi ngóc ngách.
Tôi thấp tha thấp thỏm mỗi khi bước vào trường Sùng Dương, bởi chỉ cần sơ ý một chút là có thể lọt thỏm xuống những cái hố tử thần.
Từ trên cao nhìn xuống, cả trường Sùng Dương toàn những hố là hố, trông chẳng khác gì mặt trăng nhìn bằng kính thiên văn.
Học sinh trường Sùng Dương mấy ngày nay đều đề phòng tôi như đề phòng gián điệp. Mọi người đang bàn tán sôi nổi, khi thấy tôi đi đến, chỉ vài giây sau, họ vội vàng tránh tôi như tránh con hủi.
Ôi! Đúng là tình người đen bạc…
Kinh khủng hơn là mỗi lần tan học, ngăn bàn, balo của tôi lại đầy ụ những mẫu giấy cùa "đội thám tử trường Minh Đức". Những mẫu giấy đó đủ thong tin "tạp phí lù": Nào là tình hình mới của Minh Đức, nào là động thái mới của Kim Nguyệt Dạ, lại còn có người khuyên nhủ tôi làm gián điệp cung cấp tin tình báo cho bên Minh Đức.
Mấy hôm nay tôi ong hết cả đầu, hôm nào cũng tối muộn mới về đến nhà. Khó khan lắm tôi mới tìm được một góc yên tĩnh trong Happy House. Nhìn cái balo nhét toàn giấy, tôi không biết nên tin cái nào nữa.
"Bé Hựu Tuệ đang làm gì đấy?"
Hừ, kiểu gọi "bé Hựu Tuệ" chỉ có một người, nhất định là tên khỉ hôi đó rồi!
"Đôi khi bé cứ chọn đi chọn lại thế này cũng không hay đâu." Kim Nguyệt Dạ bước tới trước mặt tôi. Rồi nhìn cái balo nhét toàn giấy tờ nhằng nhịt.
"Biết rồi còn hỏi?" Tôi luờm hắn ta, "Kim Nguyệt Dạ, cậu nghĩ kho báu có thật không?"
"Bé Hựu Tuệ à, bé phải tự lần ra manh mối chứ!"
Tự lần ra manh mối? Kim Nguyệt Dạ nói thì dễ nhưng muốn lần ra manh mối thì phải có chút gợi ý gì chứ.
Đợi đã, gợi ý ư? Lần trước, kí hiệu các cung hoàng đạo trên tấm gương trong ngôi biệt thự số 23 phố Angel lẽ nào có liên quan đến kho báu…
Mắt tôi sáng quắc lên. Phải hành động ngay mới được! Nhà tôi vẫn còn một bản photo hình kí hiệu các cung hoàng đạo.
"Bé Hựu Tuệ, hình như bé có manh mối gì à?"
"Khà khà khà!" Nhất định không được cho tên Kim Nguyệt Dạ biết. Tôi đang định cấp tốc về nhà thì tiếng Tô Cơ vang lên.
"Hựu Tuệ! Dạ! Bọn tôi vừa nhìn thấy Sun đó!"
Sun? Nghe thấy cái tên này, cả người tôi run lên. Sau vụ hắn và thầy Thôi trò chuyện với nhau trong phòng hiệu trưởng, hắn biến mất tăm khỏi trường. Sao hôm nay lại xuất hiện?
"Hắn ta và mấy người nữa trèo tường vào khu biệt thự cổ số 23!" Hiểu Ảnh hấp tấp nói thêm vào.
"Trèo tường vào khu biệt thự á?" Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên hỏi.
"Ừm… Cho nên bọn tôi mới chạy đến đây tìm mọi người." Lăng Thần Huyền sốt ruột nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ.
"૮ɦếƭ thật!" Tôi chợt nhớ là Sun rất hay gặng hỏi về tấm gương khi cùng tôi lẻn vào khu biệt thự, mà hình các cung hoàng đạo lại được khắc trên tấm gương đó, lẽ nào hắn vào trong khu biệt thự là vì…
"Có lẽ cô đoán đúng rồi đó, Hựu Tuệ! Dựa theo hình vẽ các cung hoàng đạo, tôi đã tìm ra một đường hầm bí mật dưới lòng đất, lối vào chính là số 23 phố Angel." Kim Nguyệt Dạ từ tốn nói.
"Sao cậu không nói sớm?" Tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnh nói chưa kịp dứt câu đã cùng nhau lao vội ra ngoài.
"Ơ! Hựu Tuệ… Các cô…" Vừa lao ra ngoài thì chúng tôi đâm sầm vào Lý Triết Vũ.
"Vũ! Việc gắp lắm rồi… Vừa đi vừa giải thích sau nhé!" Không cho tôi đứng lại giải thích, Kim Nguyệt Dạ kéo tôi chạy thẳng về phía số 23 phố Angel.
Khi chúng tôi đang trên đường đến số 23 phố Angel, thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng sữa sang trọng quẹo vào trong phố rồi chạy nhanh như bay về phía khu biệt thự số 23.
Một thanh niên đeo kính đen bước xuống xe, nhìn xung quanh, rồi rút điện thoại ra.
"Alo? Sun hả? Tôi là Bắc Thần Tinh… Cậu đã xuống giếng cổ rồi hả? Tốt lắm, nhờ cậy cả vào cậu, tôi sẽ ở ngoài tiếp ứng… Ừm! Phải cẩn thận, đừng để sơ xuất gì đấy…"
Bắc Thần Tinh? Cái tên này tôi đã nghe thấy ở đâu đó…
Đúng rồi! Anh ta vừa nói Sun đã chui xuống giếng cổ rồi…
Tôi với năm người phía sau cùng nhìn nhau kinh ngạc.
"Đi theo tôi…" Kim Nguyệt Dạ quay đầu vẫy chúng tôi.
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi cổng trường, theo sau Kim Nguyệt Dạ tới bên bức tường.
"Phía sau bức tường này là khu biệt thự cổ số 23 phố Angel, chúng ta mau vào xem thế nào!" Kim nguyệt Dạ nói dứt khoát như một người chỉ huy.
Hừm… Nếu Sun đang tìm kiếm kho báu trong giếng cổ thì tôi nhất định phải ngăn hắn cho bằng được. Mặc dù tôi không biết kho báu mà mọi người đang cất công tìm kiếm, ra sức tranh ςướק kia rốt cuộc là cài gì, nhưng những gì vốn thuộc về trường Minh Đức, tôi tuyệt đối không để rơi vào tay kẻ xấu được.
Nghĩ đoạn, tôi gật đầu đồng ý.
Không biết tên Lăng Thần Huyền tìm đâu ra một cái thang gỗ khá chắc chắn, tội tôi lần lượt men theo thang, trèo vào khu vực biệt thự cổ số 23 phố Angel. Tôi và Kim Nguyệt Dạ đã từng ở đây một thời gian, thông thuộc địa hình nên thoắt một cái, chúng tôi đã tìm thấy cái giếng cổ.
"Ủa? Hình như miệng giếng bị người ta xây cao lên một chút thì phải?" Tô Cơ ngạc nhiên nói.
"Ừ… Hình như vậy…" Kim Nguyệt Dạ khẽ gật đầu, rướn cổ nhìn xuống giếng, "E là nếu chúng ta leo xuống, sẽ không trèo lên được mất!"
"Nhưng tôi thấy lạ lắm, người vừa nãy nói Sun đã xuống đáy giếng, nhưng đáy giếng hiện giờ không có ai cả." Lý Triết Vũ nhíu mày khó hiểu.
"Đúng đó… Lẽ nào dưới giếng có đường hầm?" Hiểu Ảnh sáng mắt như sao, giọng phấn khích tột độ như vớ được vàng.
"Tôi xin bà đó, Hiểu Ảnh! Bà tưởng tụi mình đang quay phim khoa học viễn tưởng chắc?" Tô Cơ bực mình, cằn nhằn.
"Có thể lắm, lối vào đường hầm bí mật được kí hiệu trên các cung hoàng đạo chính là miệng giếng này!" Kim Nguyệt Dạ lôi ra một tờ bản đồ, đặt ngay trước mặt chúng tôi.
"Sao cậu phát hiện ra vậy?" Kí hiệu các tuyến đường loằng ngoằng trên tấm bản đồ khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Xem ra dù tôi có bản đồ các cung hoàng đạo trong tay cũng khó tìm được đường vào.
"Tóm lại chúng ta xuống đó trước xem đã!" Lý Triết Vũ cắt ngang tranh luận của mọi người, "Nhưng chúng ta không nên xuống hết, phải có người ở lại trên này tiếp ứng."
Kim Nguyệt Dạ nghĩ ngợi một lúc, rồi mỉm cười nhìn tôi: "Tô Hựu Tuệ, đây là cuộc đấu giữa tôi và cô, vậy chúng ta cùng xuống thôi! Nhũng người khác đợi ở đây, lát nữa sẽ kéo chúng ta lên, mọi người thấy sao?"
"Eo! Đấy giếng tối om, kinh ૮ɦếƭ đi được, tôi không đi đâu…" Tô Cơ chun mũi lại nhìn tôi.
"OK, tôi cũng ở ngoài này." Lăng Thần Huyền gật đầu tán đồng.
"Tiểu Huyền Huyền không đi, thì Hiểu Ảnh cũng không đi!" Hiểu Ảnh chu môi lên.
"Ừm… Tôi thấy nên đi ba người, nhỡ xảy ra việc gì thì còn có thể hỗ trợ cho nhau." Lý Triết Vũ nói đoạn quay sang nhìn tôi chằm chằm.
"OK, thế cũng được." Kim Nguyệt Dạ quay sang nói với Lăng Thần Huyền, "Huyền, trong chái nhà cổ bên kia có một cái sọt, còn có cả một cuộn dây, cậu mang chúng qua đây, ba người chúng tôi phải ngồi sọt mới xuống dưới được."
"Xong ngay!" Lăng Thần Huyền nói rồi đi men về phía chái nhà.
Thoáng một cái, chiếc thang máy tự chế bằng "sọt tre đan" đã được "xuất xưởng" thành công.
"Cái sọt này nhỏ quá, chúng ta xuống từng người một, để tôi xuống trước!" Kim Nguyệt Dạ nói xong, ngồi vào trong sọt, thử nghiệm chiếc thang máy tự chế.
Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ kéo cuộn dây, từ từ thả Kim Nguyệt Dạ đang ngồi trong sọt xuống dưới đáy giếng.
Tôi vuốt иgự¢, căng thẳng đến nỗi tim đập loạn xạ, run lập cập ngồi vào trong sọt.
"Hựu Tuệ, đừng sợ! Có Dạ dưới rồi, lát nữa tôi cũng xuống." Lý Triết Vũ dịu dàng nói.
"À… Ừ!" Tôi níu mày, khẽ gật đầu.
"Hựu Tuệ, bà định xuống dưới đó à?" Tô Cơ lo lắng nhìn tôi.
"Ừ, yên tâm đi!" Tôi cố mỉm cười, trấn an Tô Cơ.
"Tụi tôi sẽ đợi ba người ở đây!" Tô Cơ cứ tú chặt tay tôi, không chịu buông.
"Hựu Tuệ, cố lên nhé!" HIểu Ảnh cười khì khì, vẫy tay cổ vũ.
Tôi run lẩy bẩy ngồi trong cái sọt bốc mùi ẩm mốc. Dây thừng được thả xuống dưới từ từ.
Trong giếng cổ mỗi lúc một tối, càng lúc càng ẩm ướt… Một lúc lâu sau, cái sọt mang theo tôi mới an toàn đáp xuống đáy giếng.
"Kim Nguyệt Dạ… Cậu ở đâu?" Cả người tôi run như cầy sấy.
"Tôi đây…" Kim Nguyệt Dạ khẽ nói, bật chiếc bật lửa lên, "Hựu Tuệ! Tôi ở đây…"
Tôi nhìn theo hướng phát ra ánh sáng từ chiếc bật lửa của Kim Nguyệt Dạ. Dò dẫm một lúc phát hiện trên thành giếng kiên cố xuất hiện một cái lỗ lớn.
Kim Nguyệt Dạ sờ vào những viên đá ở miệng lỗ. Đúng lúc này, Lý Triết Vũ cũng từ từ được thả xuống.
"Hai người nhìn xem, dấu chân trên miêng đường hầm vẫn còn mới lắm, chắc tụi Sun đang ở bên trong." Lý Triết Vụ tỉ mỉ quan sát miệng lỗ trên tường.
"Hừm, chúng ta mau vào trong xem thế nào…"
Kim Nguyệt Dạ vừa nói vừa đánh bật lửa, nhanh nhảu đi phía trước. Chúng tôi cùng đi vào trong đường hầm, tôi theo sau Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ đi cuối cùng.
Trần của đường hầm rất thấp, ngay cả một đứa cao tầm một mét sáu như tôi cũng phải khom lung, cúi người xuống mới có thể đi vào trong. Nghĩ mà thấy thương cho Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, hai tên này cao đến một mét tám lận, chắc họ cúi người khổ sở lắm…
"Úi… Đường hầm này có mùi gì khó chịu quá!..." Tôi nhăn nhó, dùng tay bịt chặt mũi.
"Suỵt! Làm ơn be bé cái mồm thôi…" Kim nguyệt Dạ cố ghìm giọng xuống, điều chỉnh lại tư thế đi, tiếp tục bước vào trong.
Đường hầm này sau hun hút. Chúng tôi đi bộ trong này hơn hai mươi phút mà vẫn chưa tìm được đường ra. Càng đi sâu vào trong, không khí càng loãng, tôi thấy tức иgự¢, có cảm giác khó thở.
"Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ hay là chúng ta ra ngoài đi…" Tôi khẽ nói.
"OK, bé Hựu Tuệ,như vậy cuộc thi này bé thua tôi!" Kim Nguyệt Dạ cười ranh mãnh.
Dù vì bản thân mình hay vì trường Minh Đức, tôi cũng phải thắng bằng được trong cuộc thi đấu cuối cùng này.
Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật mạnh rồi chạy như bay tiến về phia trước.
"Kim Nguyệt Dạ! Đi nhanh lên, nhanh lên!" Tôi giục hắn.
"Ai da! Hựu Tuệ, bé phục hồi tinh thần nhanh ghê cơ! Ha ha ha, tôi cũng phải gắng lên mới được!"
Cứ như vậy, ba chúng tôi men theo con đường hầm vừa nhỏ vừa dài.
Đường hầm bắt đầu cao và rộng dần, cuối cùng cả ba chúng tôi đã có thể đứng thẳng lung mà đi.