THREERầm rầm rầm ..
Tiếng bước chân hối hả phát ra từ trong đường hầm bí mật.
Tôi nhìn đăm đăm vào của hầm, chờ đợi sự xuất hiện của Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ..
\'\'Mau chạy thôi! Nước ! Nước! \'\' Lại là tiếng hò hét í ới phát ra từ trong đường hầm bí mật , nhưng ko phải là của Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ mà là...Sun cùng tui đàn em .
Nước ư? Nước ở đâu ? Tôi khó hỉu nhíu mày.
Hừ! Mặc xác chúng. Mà Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ đâu nhỉ? Sao ko thấy bọn họ đâu?
Trong đầu tôi chợt lóe lên 1 dự cảm chẳng lành. Tôi sốt ruột vô cùng, tim đập rộn ràng, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bóng Sun thấp thoáng trong hầm bí mật. Mặt mày hắn tái mét, co giò chạy về phía cửa hầm.
\'\'Sun! Sun ! Kim Nguyệt Dạ đâu? Cả Lý Triết Vũ nữa? \'\' Tôi nắm chặt tay Sun, hét lên.
Sun kinh hãi, quay đầu lại:
\'\'Buông tôi ra, nước sắp ập đến đây rồi ! Mau chạy đi!\'\'
\'\'Cậu mau nói cho tôi biết Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đâu ?\'\' Sun gắng hết sức đẩy tay tôi ra, nhưng bị tôi tóm chặt như tóm lấy tia hi vọng cuối cùng.
\'\'Tô Hựu Tuệ ! Mau buông ra, cô muốn ૮ɦếƭ à ?\'\' Sun giận dữ, hất mạnh tôi ra .Tôi bị ngã lăn trên đất.
Tôi nháo nhào chạy về phía đường hầm bí mật, hét to vào bên trong :
\'\'Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ ! Các cậu mau ra đây ! Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ ! Huhu.... \'\'
Cộp... Cộp... Cộp...
Tôi... Dường như nghe thấy tiếng buớc chân.
Họ vẫn còn sống nhất định họ vẫn còn sống.
\'\' Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ! Là 2 cậu sao?\'\'
Cộp... Cộp... Cộp..
Tiếng bước chân càng lúc càng gần...
Cuối cùng Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ cũng xuất hiện trước mặt tôi.
\'\'Lý Triết Vũ, Kim Nguyệt Dạ... Kim Nguyệt Dạ... Cậu ấy làm sao thế ?\'\'
Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ 2 mắt nhắm ngiền nằm trên vai Lý Triết Vũ .
\'\'Vừa nãy Kim Nguyệt Dạ bị thuộc hạ của Sun đánh ngất đi\'\' Lý Triết Vũ thở hổn hển, \'\'Hựu Tuệ, chúng ta mau đi thôi. Nước sắp ập đến đây rồi! E rằng cả giếng cổ này sẽ bị ngập trong nước .\'\'
Gì cơ? Nước sắp ập đến?
Rào rào rào...
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước chảy gấp gáp...
\'\'૮ɦếƭ rồi! Nước đang dâng lên! Hựu Tuệ, nhanh lên! Chạy mau!\'\'
Lý Triết Vũ hét lên, vừa cõng Kim Nguyệt Dạ vừa kéo tôi chạy vội về phía cửa động.
Hộc! Hộc ! Hộc!
૮ɦếƭ thật! Tiếng nước càng lúc càng rõ. Cứ thế này, chúng ta bị nước cuốn phăng đi, ૮ɦếƭ chìm trong động mất. Nghĩ đến đây, chân tôi mềm nhũn ra.
\'\'Hựu Tuệ, đừng lo! Chúng ta sẽ thoát ra được thôi!\'\' Lý Triết Vũ nói rất quả quyết rồi cõng Kim Nguyệt Dạ đi trước mặt tôi, tăng tốc chạy về phía cửa động.
\'\'Lý Triết Vũ ... Tôi ... Tôi thấy chóng mặt quá... không chạy nổi nữa..\'\' Tôi thở dốc, toàn thân như tê dại.
\'\'Hựu Tuệ, gắng lên nào! Chúng ta nhật định sẽ thoát ra khỏi đây!\'\' Lý Triết Vũ thở dốc, \'\'Bao giờ thoát khỏi đây.. Ba người chung ta sẽ rủ thêm cả Huyền, Tô Cơ và Hiểu Anh đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương...\'\'
Cánh đồng hoa oải hương? Cánh đồng hoa oải hương thơm dìu dịu trong gió... Cả 6 người sẽ đi picnic... Chúng ta sẽ cùng đi picnic...
\'\'Hựu Tuệ, cố lên ! Cửa ra ngay trước mặt rồi! Bao giờ ra khỏi đây chúng ta sẽ đi hát karaoke cho thật đã. Tôi rất muốn nghe em hát...\'\'
...
Công chúa Hựu Tuệ không được chùn bươc, không được bỏ cuộc!
Đúng thế! Bị tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ bắt nạt thê thảm mà tôi còn không bỏ cuộc nữa là, huống hồ chi đây chỉ là thử thách nhỏ nhoi, sao có thể làm tôi chùn bước đc?
Thấy Kim Nguyệt Dạ hôn mê bât tỉnh trên vai Vũ, nước mắt tôi đầm đìa.
Kim Nguyệt Dạ !Đợi chúng ta thoát khỏi đây,tôi sẽ cười mỉa cho câu biết tay. Hừ! Để Vũ phải cõng cậu, đúng là đồ yếu xìu... Kim Nguyệt Dạ...
\'\'Ừ! Nhất định chúng ta sẽ ra ngoài đc! Cố lên\'\' Tôi gào lớn để tự lấy tinh thần rồi co cẳng chạy như lắp thêm mô tơ.
Ào ào ào ... Ào ào ào...
Tiếng nước ập đến mỗi lúc một to.. Tôi có cảm giác nó cách chúng tôi ko xa nữa .
\'\'Lý Triết Vũ ! Mau! Mau lên! Nước sắp ập đến nơi rồi!\'\' Tôi hoang mang hét toáng lên.
\'\'Đến rồi!\'\' Lý Triết Vũ chui vào đường hầm.
Rào!
Tôi vừa ló mặt ra khỏi đường hầm thì thấy nước đẩy mạnh từ phía sau, xô người tôi ra phía thành giếng.
"Hựu Tuệ! Em ko sao chứ?" Lý Triết Vũ kêu lên, kéo tôi vào lòng.
"Tôi ko sao..." Mặc dù trên đầu có cục u to tướng nổi lên do bị va vào thành giếng, tôi vẫn cố trấn tĩnh.
"Huyền! Sọt đâu?" Lý Triết Vũ gọi với lên, Lăng Thần Huyền vội vứt sọt xuống dưới.
"Vũ! Nhanh tay lên! Nước sẽ tràn vào rất nhanh." Lăng Thần Huyền cuống quýt.
"Ừ! Dạ hôn mê rồi! Các cậu kéo Dạ lên trước đi!" Lý Triết Vũ vừa nói, vừa đặt Dạ vào trong sọt, khé giật giật sợi dây.
Lăng Thần Huyền ở bên trên nhận được tín hiệu, bắt đầu kéo cái sọt lên.
Ào ào ào...
Nước trong đường hầm ào ào tuôn ra , không lâu sau đã cao quá иgự¢ chúng tôi.
Ngâm trong làn nước lạnh buốt, toàn thân tôi run cầm cập, dần dần mất đi cảm giác. Thấy vậy Lý Triết Vũ ôm chặt tôi vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể của Vũ như sưởi ấm cho tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của cậu ấy, trong lòng ko còn cảm thấy sợ hãi nữa. Hình như chỉ cần có Vũ ở bên , tất cả mọi thứ sẽ có hi vọng...
Bộp!
Chiếc sọt bỗng từ trên ko rơi xuống bên cạnh tôi. Lý Triết Vũ nhanh chóng túm chặt cái sọt, bế tôi đặt vào trong.
"Không! Lý Triết Vũ ! Chúng ta cùng lên!" Tôi sợ hãi nhìn dòng nước đã dâng lên tới cổ Lý Triết Vũ, dùng hết sức kéo tay Lý Triết Vũ.
"Hựu Tuệ! Nghe tôi nói ! Chúng ta chỉ có thê từng người một lên!"
"Không! Không! Đừng như thế!" Tôi hét lên như kẻ loạn trí.
"Hựu Tuệ! Đến lúc này em còn ko nghe lời tôi sao ?\'\' Lý Triết Vũ hét lớn.
Lý Triết Vũ giận rồi... Một người luôn dịu dàng như cậu ấy mà lại giận... Nhưng nước đã ngập đến cổ cậu ấy rồi. Hai môi Vũ tím tái lại.
Không được! Dù có bị Vũ mắng nữa tôi cũng ko thể để cậu ấy ở lại đây 1 mình.
"Lý Triết Vũ ! Chúng ta cùng lên!"
"Chiếc sọt này ko thể chứa đc 2 người"
"Không sao! Trên chiếc sọt có 4 cái dây! Mỗi đứa cầm 2 chiếc sau đó bảo mọi người cùng kéo chúng ta lên! Nếu bỏ cậu ở đây 1 mình thà tôi bị ngập nước ૮ɦếƭ đuối còn hơn."
Lý Triết Vũ thở dài nhìn ánh mắt thẩn khiết của tôi
"Thôi được rồi!\'\'
Tôi mừng rỡ, cầm hai sợi dây trên chiếc sọt dúi vào tay Lý Triết Vũ , sau đó hét lớn:
\'\'Lăng Thần Huyền, nước sắp ngập đến rồi !Tôi và Lý Triết Vũ cùng lên!"
"OK! Không vấn đề!" Lăng Thần Huyền gào rõ to.
"Hựu Tuệ! Chúng tôi nhất định sẽ kéo 2 người lên!\'\'.
"Hiểu Ảnh cũng giúp"
Lúc này nước dường như ngập đến mũi chúng tôi. Tôi và LTV sẽ đc lên miệng giếng ! Sáu người tụi tôi sẽ cùng nhau đi háy karaoke thả phanh, cùng nhau đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương! Tốt quá rồi ! Tốt quá rồi! Chúng tôi sẽ an toản rời khỏi nơi đây... Tô Hựu Tuệ này xin thề từ nay sẽ ko bao giờ đến khu biệt thự cổ số 23 phố Angel này nữa, cũng không tham gia mấy cuộc thi đấu vô vị này nữa!
" Á!\'\'
Đột nhiên, sợi dây trong tay tôi lắc lư.
Tôi kinh hãi ngẩng đâu nhìn lên, 1 sợi dây trong tay tôi đã bị đứt.
"Hựu Tuệ!" Lý Triết Vũ giật mình.
"Tôi .. tôi ko sao!" Tôi vội vàng nắm chặt lấy sợi dây còn lại, cắn răng nói.
Hu hu hu hu! Thượng đế ơi! Cầu xin người đừng trêu đùa con vào lúc này! Nước trong giếng đã dâng lên rất cao lắm rồi, rơi xuống dưới chỉ có con đường ૮ɦếƭ!
"Hựu Tuệ ! Bà không sao chứ ?" Tiếng Tô Cơ hét um trên miệng giếng.
"Tôi không sao! Mấy cậu nhanh nhanh lên, sợi dây sắp đứt rồi! " Tôi nhìn sợi dây đang đung đưa khẽ rùng mình
"Hựu Tuệ ! Lại đây!" Lý Triết Vũ nhẹ nhàng ôm chặt tôi vào lòng.
"Lý Triết Vũ..."
"Hựu Tuệ! Một tay em nắm chặt sợi dây, một tay em ôm chặt tôi ! Như vậy sẽ ko đứt đâu!" Lý Triết Vũ thở gấp.
"Ừ! Đc ... đc !" Tôi ôm chặt cổ cậu ấy.
Thịch thịch thịch !
Tim tôi đập nhanh dữ dội.... Tôi đang sợ sao?
Đúng vậy ! Chắc chắn là vậy!
Ôi... Bây giờ là lúc nào rồi mà còn mày còn nghĩ linh tinh hả Tô Hựu Tuệ.
Phựt!
Hơ! Chuyện gì vậy? Tiếng "phựt" vừa rồi khiến tim tôi suýt rớt ra ngoài.
"૮ɦếƭ rồi... Lại đứt một sợi nữa... " Lý Triết Vũ ghìm giọng xuống .
Tôi cũng ko thể giữ nỗi bình tĩnh nữa: "Tô Cơ! Hiểu Ảnh ! Nhanh lên! Chúng tôi chỉ còn 2 sợi dây thôi!"
"Ko xong rồi, Hựu Tuệ ! Sợi dây yếu quá, 2 cậu cử động mạnh sẽ đứt hết đấy!" Tô Cơ hét lớn,"Điên thật !Tôi nhất định sẽ đưa các cậu lên! Tô Hựu Tuệ! Vũ! Gắng lên!" Lăng Thần Huyền hét lớn.
Làm... làm sao đây ? Hai sợi dây không thể chịu được sức nặng của 2 người.
Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai sẽ cùng ૮ɦếƭ mất.
Ủa? Có chuyện gì vậy ? Tôi cảm thấy hình như có cái gì đó buộc vào eo mình.
Tôi cúi đầu nhìn xuống,
"Lý Triết Vũ! Cậu làm gì vậy ? Sao cậu lại buộc sợi dây của cậu vào tôi?\'\'
"Hựu Tuệ! Nghe tôi nói! Hai sợi dây này ko thể chịu đc sức nặng của 2 người chúng ta! Dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải lên đó an toàn" Lý Triết Vũ hét lớn, ra lệnh cho tôi.
"Không! Tôi không thể lên đó 1 mình. Tô Cơ! Lăng Thần Huyền! Hiểu Ảnh! Các cậu nhanh một chút! Nhanh lên!" Tôi gắng sức nắm tay Lý Triết Vũ.
Đột nhiên, tay tôi trơn tuột, Lý Triết Vũ đã chìm xuống dưới!
"Không ! A a a a ... ! " Tôi hét lên, cố hết sức cúi người nắm lấy tay Lý Triết Vũ.
Sợ .. sợ quá ... Tôi thở phào, tim như ngừng đập.
\'\'Hựu Tuệ! Ko đc rồi! Sợi dây sắp ko chịu nổi nữa rồi! Hựu Tuệ! Hu hu hu...\'\' Tô Cơ khóc om sòm.
\'\' Hựu Tuệ!\'\'
\'\'Ko ! Lý Triết Vũ, cậu phải nắm chặt lấy!\'\'
\'\'Hựu Tuệ! Sợi dây sắp đứt rồi! Không! Các cậu không được ૮ɦếƭ!\'\' Tô Cơ và Hiểu Ảnh gào thét trên miệng giếng.
૮ɦếƭ ư? Chúng tôi sẽ ૮ɦếƭ sao?
Tôi nắm chặt tay Lý Triết Vũ không dám nghĩ gì hết... Chúng tôi sẽ ૮ɦếƭ sao? Cái ૮ɦếƭ cách chúng tôi rất gần.
Nhờ tia sáng leo lét, tôi nhìn thấy khuôn mặt lờ mờ của Lý Triết Vũ .
"Lý Triết Vũ ! Cậu hãy nắm chặt lấy tay tôi!"
Không phải tôi nằm mơ chứ? HÌnh như tôi vừa thấy nụ cười hiền dịu dàng của Lý Triết Vũ ...
Tại sao... Lý Triết Vũ... Tại sao cậu ấy lại nhìn tôi như vậy!
Chính cậu đã nói nhất định chúng ta sẽ cùng ra khỏi đây... Chính cậu đã nói chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì... Cậu còn nói 6 người chúng ta sẽ đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương, rồi cùng đi hát karaoke nữa...
Cậu nói cậu sẽ giống như Kim Nguyệt Dạ, dũng cảm đối diện vs tình cảm của mình... Và đối với cậu, tôi là người quan trọng nhất.
Đã nói thì phải giữ lời, cậu không được chạy trốn như thế.
Những điều muốn nói vs Lý Triết Vũ như dòng nước tuôn xối xả vào đâu tôi. Nhưng không biết tại sao tôi chỉ nói đc một câu duy nhất.
\'\'Lý Triết Vũ... Cậu sẽ rời xa tôi sao...? Tôi nắm chặt tay Lý Triết Vũ nước mắt rơi lã chã xuống mặt cậu ấy.
Lý Triết Vũ lặng người đi nhìn tôi, nhưng rất nhanh, cậu ấy đã lấy lại nụ cười hiền dịu của mình.
\'\'Hựu Tuệ! Tôi sẽ luôn bên cạnh em..." Giọng nói của Lý Triết Vũ trầm ấm.
"Lý Triết Vũ! Cậu còn ở đó không?"
"Ừ! Tôi ở đây!"
"Lý Triết Vũ..."
"Ừ..."
...
Tôi dùng tất cả chút sức lực còn lại nắm chặt tay Lý Triết Vũ, nhưng tại sao tay Lý Triết Vũ mỗi lúc một xa dần.
\'\'Lý Triết Vũ ! Cầu xin cậu đừng bao giờ rời bỏ tôi ...?" Như dự cảm đc điều chẳng lành, tôi ngẹn ngào cầu xin Lý Triết Vũ.
"Hưu Tuệ! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em!" Nơi này tối quá, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói ấm áp của cậu ấy
"Thật không?"
"..."
Lý Triết Vũ im lặng. Không biết tại sao tôi có cảm giác cậu ấy đang mỉm cười. Bàn tay của Vũ từ từ... từ từ tuột khỏi tay tôi. Tim tôi như có một mũi tên băng giá xuyên thẳng vào.
"Lý Triết Vũ..."
"...\'\'
Bóng của Lý Triết Vũ đang chìm dần xuống đáy giếng. Nụ cười dịu dàng cùng khuôn mặt đẹo như thiên thần luôn am thầm dõi theo tôi đang từ từ biến mất trong bóng tối...
" Lý Triết Vũ!"