Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 147

Tác giả: GirlneYa

FOUR
Quác quác quác...
Tiếng kêu thất thanh của lũ quạ xoay vòng quanh khu giảng đường… Sau đó bay ✓út lên không trung, bay lên tận nóc mái sân thượng của khu giảng đường trường Sùng Dương.
Vù vù vù…
Trên sân thượng, gió mạnh thổi tới tấp.
Lá cờ trên sân thượng bay phần phật. Những bầy quạ đậu dạt vào sân thượng, đột nhiên…
"Á á á á á!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên đã phá vỡ không khí tĩnh lặng của trường Sùng Dương, tiếp đó là những tiếng hò hét không dứt.
Phía dưới khu giảng đường lố nhố toàn người là người.
Học sinh cả trường Sung Dương dường như đều tụ tập tại đây. Họ tranh nhau chen lấn , ai nấy cũng trố mắt, miệng há hông hốc, ngước đầu ngó lên sân thượng.
"Mau lên, mau lên! Tô Hựu Tuệ nhận thẻ PK màu đen của Chu Tiểu Bình kìa."
"Á! Là Tô Hựu Tuệ? Là ngọc nữ trường Minh Đức á?"
Những tiếng huyên náo bên dưới hòa vào nhau tạo thành một cơn sóng âm dữ dội khiến bầu không khí sôi lên sùng sục.
Quác quác quác…
Những con quạ dường như giật mình sợ hãi, vội vỗ cánh, bay ✓út lên không.
Vù… vù… vù…
Vèo… vèo… vèo…
Gió rít lên từng hồi như muốn quật ngã tôi xuống đất, giống như ánh mắt giận dữ ngút trời của Chu Tiểu Bình không ngừng quét thẳng vào mặt tôi. Nhưng… Tôi không hề có cảm giác ớn lạnh…
Cuối cùng…
"Tôi đã bước thêm một bước."
Tiếng gió kêu ù ù bên tai, tôi đứng đối diện với Chu Tiểu Bình. Cô ấy đang cúi đầu nhìn đám người nhìn đám người xúm đông xúm đỏ bên dưới.
Cao thật… Tôi hơi rùng mình.
"Cô sợ rồi hả?" Thấy đối phương không có phản ứng gì, tôi cố ý mỉm cười khiêu khích.
"Ai… Ai sợ… hả? Chu Tiểu Bình này… ૮ɦếƭ không thay tên, sống không đổi họ, ngay cả đứng trước dầu sôi lửa bỏng cũng không hề run sợ… không run sợ…" Cô gái đối diện cất giọng lanh lảnh pha chút run run với vẻ mặt trắng bệch. Cô ta đang cố tỏ ra không hề run sợ.
Tiếp đó, một cái chân run như cầy sấy thò ra, đứng bằng với chân tôi.
Tiếp tục ư? Tiếp tục ư? Tôi cúi đầu nhìn bàn chân đã lơ lửng một nửa trong không trung. Gió thổi mạnh sau lưng như muốn đẩy tôi ra phái trước, chỉ cần sơ ý một chút, tôi sẽ rơi xuống đất, thịt nát xương tan.
"Đừng mà Hựu Tuệ! Lý Triết Vũ ૮ɦếƭ rồi! Bà đừng dại dột nhảy xuống!"
"Hiểu Ảnh, bà im miệng ngay! Hựu Tuệ, tôi là Tô Cơ đây, bà mau xuống đi, đừng có thi bằng trò đó nữa! Đừng nghe Hiểu Ảnh nói linh tinh, Lý Triét Vũ chưa ૮ɦếƭ đâu…"
Đột nhiên bên dưới vọng lên tiếng thét thất thanh như những lưỡi dao nhọn đâm trúng tim tôi. Tôi đau đến nỗi khẽ rùng mình. Tôi lấy tay túm chặt ngức, cố gắng giữ thăng bằng, đứng nguyên tại vị trí cũ. Trong đầu từng đoạn ký ức lại dội về , nhanh như một cuốn phim ngắn.
"Hôm nay là ngày 27 tháng 12, tập đoàn Lý Thị chính thức đăng cáo phó: Người thừa kế đời thứ năm của tập đoàn Lý Thị - đại thiếu gia Lý Triết Vũ, mất tích cách đây 1 tháng đã được chính thực là đã ૮ɦếƭ. Ngày mai tập đoàn Lý Thị sẽ tổ chức lễ truy điệu. Để duy trì sự ổn định, tập đoàn sẽ sớm tìm được người thừa kế mới."

"Tại sao lại không tìm nữa? Vẫn chưa tìm được cơ mà? Sao lại bỏ cuộc giữa chừng? Chỉ mới có một tháng, sao không tìm tiếp? Có lẽ Lý Triết Vũ đang ở nơi nào đó đợi chúng ta đến tìm cậu ấy…"
"Vũ đã ૮ɦếƭ rồi! Đừng quên mạng lưới tìm kiếm của tập đoàn Lý Thị phủ kín cả nước, không ai còn sống mà có thể bặt âm vô tín được… Trừ khi người đó đã ૮ɦếƭ… đã vĩnh viễn biến mất!"

"Tô Hựu Tuệ, cô không có tư cách đưa tiễn Vũ! Nếu không phải vì cô, Vũ sẽ không đến cái giếng quỷ quái đó. Nếu không phải vì cô mà Lý Triết Vũ lại mất tích vô lí như thế được"

Bên tai tôi văng vẳng những tiếng nói như điên loạn. Khuôn mặt tôi lúc này trằng bệch trong tiếng gió gào rú.
"Tô Hựu Tuệ, cô cũng sợ hả? Cô đi đi… Vũ đang nhìn cô đấy!" Tiếng nói hằn học của Chu Tiểu Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Vũ đang nhìn tôi? Có đúng thế không?
Tôi hít một hơi sâu, ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, giơ hai tay ra giữ thăng bằng. Tôi mỉm cười rồi từ từ nhích chân trái lên, làm động tác đứng một chân.
Mặc cho những tiếng kêu la của những người đứng dưới, tôi tiếp tục ngẩng đầu, mắt chăm chú hướng về phía đường chân trời.
Vũ, cậu đang nhìn tôi ư?
"Cô… cô điên rồi…" Thấy tôi đứng lơ lửng 1 chân trong không trung. Chu Tiểu Bình mặt mũi xanh lét, nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi điên sao? Hành động bất ngờ của tôi khiến Chu Tiểu Bình không còn giữ nổi bình tĩnh. Trong tôi bỗng dội lên một cảm giác kỳ lạ… Lúc con người ta cận kề cái ૮ɦếƭ không phải như thế này sao?
Chầm chậm từng bước nhích dần đến cái ૮ɦếƭ hay là thử tăng tốc xem sao!
"Tôi nghĩ cô nên bỏ cuộc bây giờ vẫn chưa muộn!" Tôi nhìn Chu Tiểu Bình.
"Ai … ai nói tôi bỏ cuộc? Tôi là hội trưởng hội fan của Lý Triết Vũ, sao tôi có thể thua cô được? Tôi làm được!"
Chu Tiểu Bình mặt mày tái dại đi, sợ rúm ró. Nhưng bị tôi kích động, bỗng hung hăng như con gà chọi. Trong tiếng gào rú kinh hãi của mọi người Chu Tiểu Bình bảm chặt lấy lan can, hai chân lơ lửng giữa không trung.
"Oái! Trời ơi! Họ điên rồi sao?"
"Mau đem cai đệm lớn tới đây cái chăn cũng được! Mau lên!"

Tiếng lao xao ở dưới không ngớt. Mặt Chu Tiểu Bình đỏ dừ, lan can mà cô ấy bám vào kêu răng rắc.
"Bây giờ đến lượt tôi!" Tôi vẫn bình tĩnh, mỉm cười nhìn Chu Tiểu Bình đang hoang mang cực độ. Chân phải của cô ta bắt đầu run lên, gió vẫn thổi vù vù khiến cô ta mất thăng bằng. "Hay là chúng ta cùng đi nhỉ?"
"Gì cơ? Tô Hựu Tuệ… Cô…!" Chu Tiểu Bình nghe không rõ lời tôi nói, hét lên thảm thiết, "Đừng… đừng mà…"
Tiếng kêu thất thanh của Chu Tiểu Bình khiến tất cả những người đứng bên dưới nhốn nháo cả lên. Moi người bàn tán ầm ĩ, đoán già đoán non tình hình trên sân thượng.
"Tô Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ! Tôi thua rồi! Tôi bỏ cuộc… bỏ cuộc…"
"Hựu Tuệ, đừng mà! Tô Cơ đã chạy đi gọi hội Kim Nguyệt Dạ rồi, bọn họ sắp đến đây rồi!"
"Chu Tiểu Bình! Cô có biết cảm giác đứng trước cái ૮ɦếƭ như thế nào không?" Đầu tôi bỗng lóe lên cảnh hằng đêm tôi mơ thấy, đột nhiên tôi như bị kích động, "Cô nói đi! Cô nói đi! Cậu ấy có sợ không?"
"Đừng, Tô Hựu Tuệ, đừng…" Mắt Chu Tiểu Bình lộ rõ vẻ sợ hãi chưa từng có. Cô ấy nắm chặt lấy lan càn gào hét thảm thiết.
"Đừng mà!" Chu Tiểu Bình hét lên, nước mắt lã chã, "Tôi xin cô đấy! Đừng làm vậy mà! Tôi nhận thua! Tôi nhận thua mà…"
"Tô Hựu Tuệ, cô bám chắc vào!"
"Lý Triết Vũ, cậu nắm chắc tay tôi vào!"

"Lý triết vũ… cậu sẽ rời ra tôi sao…?
"Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…"

Cảnh tượng hôm ở dưới giếng cổ cứ đan xen trước mắt tôi. Đột nhiên tôi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Tất cả những tiếng kêu la, gào rú bên dưới dần mất hút. Trong đầu tôi chỉ còn tiếng nói ấm áp, dịu dàng:
"Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…"
"Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…"

Nhưng cậu đã nói dối… Lý Triết Vũ… Sao cậu lại lừa dối tôi…?
Mắt tôi mờ đi. Bỗng một khuôn mặt có đôi mắt bí ẩn màu cà phê dần dần hiên ra. Tay tôi cố gắng kéo một ngón tay… Cánh tay đó bỗng biến thành những ngón tay thon dài của Lý Triết Vũ…
Đầu tôi bỗng dưng trống rỗng… Không! Vũ… xin cậu đừng rời bỏ tôi… Tôi sẽ cứu cậu lên…
Tôi cố hết sức kéo cánh tay đó lên nhưng chân không đứng vững, tôi mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.
Tôi có cảm giác mình hóa thành chú chim nhỏ, ngã từ trên cao xuống…
Rơi xuống… rơi xuống…
"Tô Hựu Tuê"
Tiếng gió cùng với tiếng hét tuyệt vọng thổi ù ù bên tai… Là Kim Nguyệt Dạ ư? Tôi muốn mở mắt ra nhìn, nhưng không sao mở được…
Tôi giang rộng đôi tay, đắm chìm trong cảm giác được rơi xuống…
Lý Triết Vũ! Hóa ra cảm giác ૮ɦếƭ là như thế này…
Dường như nhìn thấy đôi mắt màu cà phê đó thoắt ẩn thoắt hiện, tôi mỉm cười nhẹ nhõm: "Lý Triết Vũ, cuối cùng tôi đã hiểu!"
"Tô Hựu Tuệ"
Bên tai vang lên tiếng thét đau đớn, tôi thấy mình ngã xuống vật gì đó cưng cứng.
Lực va đập mạnh khiến tôi mất hết cảm giác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc