Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 150

Tác giả: GirlneYa

THREE
Phù! Ấm quá!
Nhờ nước nóng xông lên, toàn thân tê buốt của tôi trở lại nhiệt đọ bình thường. Sau khi thay quần áo ấm, tôi ngồi xuống phía trước cái bàn sách bừa bộn.
Cảnh Kim Nguyệt Dạ và tôi khiêu vũ ở quảng trường Milan lại hiện ra trong đầu, khiến mặt tôi nóng bừng lên.
"Ố, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi! Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…"
Tôi xoa xoa mặt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay truyền tới…
Ừm… Suốt kì nghỉ đông, tôi chưa động vào một quển vở bài tập nào. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn đống vở bài tập chất cao như núi trên mặt bàn, rồi ngó quanh căn phòng bừa bộn không còn chỗ trống. Bây giờ, tôi chẳng có hứng thú để làm gì cả.
Ba tháng… Chuyện đó đã qua ba tháng rồi…
Chợt nhớ ra vẫn chưa lên mạng xem kết quả thi cuối kì trước, tôi mở máy tính, đăng nhập vào trang web của trường.
Tít tít tít!
Có người vừa BUZZ tôi trên QQ (Mạng chat nổi tiếng của trung quốc, gần giống với yahoo). Avatar của Hiểu Ảnh nhấp nháy liên tục. Tôi lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng trả lời.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hu hu hu hu hu! emo nước mắt nước mũi ào ào như lũ quét). Bà có đấy không?
Ngọn gió thần sầu: Tôi đây
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ, là bà thật sao? Thật là bà sao? Bà đã chịu nói chuyện với Hiểu Ảnh rồi à? Hiểu Ảnh nhớ bà lắm, Tô Cơ cũng tìm bà suốt…
Một thời gian dài tôi không liên lạc với hai nhỏ bạn. Nhìn vẻ phấn khởi của Hiểu Ảnh tôi chợt thấy nhói lòng.
Thời gian qua, tôi chỉ tự khép mình chìm đắm trong u sầu, không hề nghĩ gì đến hai nhỏ bạn thận.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ nè! Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền hôm qua vừa cãi nhau đấy. Tôi khuyên thế nào hai tên đó cũng không nghe! Hu hu hu hu! Tiểu Huyền Huyền gần đây chẳng thèm đêm xỉa gì tới Tô Cơ, cũng không chịu nghe điện thoại của nhỏ ý, Tô Cơ giận lắm.
Lăng Thần Huyền không đếm xỉa gì đến Tô Cơ á? Cũng không chịu nghe điện thoại sao? Lẽ nào hắn thấy ngại vì chuyện đó?
Mặc dù chuyện bí mật đó vẫn chưa hé lộ hoàn toàn, nhưng Huyền cũng khó có thể đối xử với Tô Cơ như trước được…

Ngọn gió thần sầu: Hiểu Ảnh đừng lo, hai tên đó sẽ không sao đâu. Bà không biết sao? Cãi nhau là gia vị của tình cảm đó…
Thiên thần rớt cánh: Sao cơ? Thật à? (trầm tư suy nghĩ). Tôi có cách rùi! Tụi mình giúp Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền làm lành đi! Hai ngày nữa là tới Tết nguyên tiêu, tụi mình kêu Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền cùng đi chơi. Tôi còn muốn cả Dạ đi cùng nữa. Nếu Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền đi chơi vui vẻ cùng nhau, họ sẽ không cãi nhau nữa.
Ngọn gió thần sầu:…
Muốn giải quyết vấn đề giữa Tô cơ và Huyền, chỉ có cách duy nhât là làm rõ vụ "Ước hẹn Thánh Ngưng" rối cuộc là sao, xem Tô Cơ có phải là con gái của hiệu trưởng Thôi hay không. Nhưng, bây giờ tôi chẳng còn tý hơi sức nào, không thể tập trung sức lực để điều tra chuyện này, làm sao giúp Tô Cơ đây?
Thiên thần rớt cánh: Lần trước bà bị rơi từ trên tầng xuống, Tô Cơ không cho tôi đi tìm bà, bảo là bà cần yên tĩnh một thời gian. Hựu Tuệ, bà vẫn không muốn đi ra ngoài chơi à? Hu hu hu! Nếu bà không ra ngoài thì sẽ không gặp được mọi người, vậy làm thế nào bậy giờ? Tô Cơ thật đáng thương T_T
Ngọn gió thần sầu: … Ôi. Hiểu Ảnh ngoan nào! OK, cư làm như bà nói đi được không?
Thiên thần rớt cánh: Thật sao? Tôi biết mà, Hựu Tuệ sẽ không vì chuyện của Vũ mà ghét tôi đâu! Hựu Tuệ bà tốt lém! Tôi đi xem phim hoạt hình đây! Bye bye!
Vũ…
Tôi luôn chạy trốn thực tại, sống khép mình, không chịu giao tiếp với thế giới bên ngoài. Nhưng cái tên đó lại hằn sâu và trí óc tôi, ngày một lớn dần, lớn dần…
Tối nay, lại một đêm mất ngủ…
FOUR
Tối Nguyên tiêu, tôi đến phố Angel theo lời hẹn với Hiểu Ảnh.
Phố Angel thật náo nhiệt. Dải phân cách vàng giữa trường Sùng Dương và Minh Đức được dỡ bỏ. Suốt kì nghỉ đông dài không ai gặp nhau, nên hôm nay người đến trường tham gia lễ Nguyên tiêu đông chưa từng thấy. Lâu rồi mới có cảm giác náo nhiệt như vậy!
"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bên này! Hiểu Ảnh ở đây nè!"
Cứ tưởng đông người như vậy sẽ khó tìm nhau, không ngờ vừa mới bước chân tới đầu phố Angel, tôi đã nhìn thấy hội Hiểu Ảnh, Tô Cơ, Lăng Thần Huyền và cả Kim Nguyệt Dạ đang đứng lù lù ở cửa trường Sùng Dương. Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
"Hựu Tuệ, hôm nay bé đến muộn thế!" Tôi vừa bước đến trước mặt họ, Kim Nguyệt Dạ đã chỉ vào cái điện thoại di động, mỉm cười gian xảo.
"À… Tôi quên không xem giờ." Tôi ngượng ngùng gãi đầu, không biết nên nói gì.
"Hựu Tuệ, sao hôm nay bà lại mặc đồng phục? Có phải lên lớp đâu!" Hiểu Ảnh soi tôi từ đầu đến chân, "Hu hu hu… Hựu Tuệ, sao bà trông tiều tụy thế? Nhìn xơ xác lắm, không xinh như hồi nào…"
"Hiểu Ảnh, có thôi đi không?" Lăng Thần Huyền và Tô Cơ cùng ngắt lời Hiểu Ảnh.
Hả? Tôi mặc đồng phục sao? Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người… Híc! Sao tôi lại mặc đồng phục đi chơi chứ? Đã thế đầu tóc rõ bù xù… Trước khi ra khỏi nhà, tôi đã làm gì vậy? Không thể nhớ nổi nữa…
"Được rồi, được rồi! Hôm nay chúng ta không nói đến chuyện vô vị này nữa." Kim Nguyệt Dạ nói to lên, "Tôi nghe nói Hiểu Ảnh mới tìm thấy một quán karaoke ngoài trời rất tuyệt, tối nay chúng ta đi hát hò thả phanh, được không?"
"Hay lắm! Hay lắm! Hiểu Ảnh rất thích cùng mọi người đi hát karaoke."
Lời nói của Kim Nguyệt Dạ làm cho ai nấy đều vui vẻ trở lại. Chúng tôi đi theo Hiểu Ảnh vào trong trường Sùng Dương, dừng lại trước dàn karaoke ngoài trời của câu lạc bộ văn nghệ của trường Sùng Dương.
Dàn karaoke ngoài trời được bố trí khá mới lạ: Sân khấu nhỏ được trang trí xung quanh bằng hoa hồng, hai thùng hoa lớn đứng hai bên, phía sau còn có một màn hình lớn.
"Sân khấu tuyệt hết biết!" Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, chạy ngay lên sân khấu, xoay vòng vòng bên những bông hoa hồng tươi rói, "Tô Cơ! Hự Tuệ! Chúng mình lên hát đi"
"Giời ạ! Hiểu Ảnh! Tôi xin bà đừng có làm mấy cái việc trẻ con như thế!\' Nhìn lên sân khấu hoa hồng, Tô Cơ giơ tay vuốt tóc, "Dù thế nào chúng ta cùng là Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức, sao lại đi làm mấy chuyện mất mặt ở trường Sùng Dương lố lăng này được?"
"Cái gì? Bạch Tô Cơ! Cô vừa nói gì hả? Lăng Thần Huyền vừa nghe Tô Cơ nói lập tức quát ầm lên, "Chỗ hoa hồng này chúng tôi đâu có chuẩn bị cho cô, không biết hát thì đừng có lèm bàn lắm lời!"
"Hả? Lăng Thần Huyền! Có giỏi cậu nói lại lần nữa xem!" Nghe Huyền nói xong, Tô Cơ tức nổ đom đóm mắt, lấy tay đập vào máy chiếu đặt bên cạnh sân khấu, "Xì! Thời đại nào rồi mà còn dùng máy chiếu kiểu này! Hừ, tưởng chiếu biển quảng cáo điện tử ngoài đường chắc!"
"Này, Bạch Tô Cơ! Tôi cảnh cáo cô, đừng sờ mó linh tinh kẻo làm bẩn máy chiếu đó." Lăng Thần huyền trừng mắt lên, hùng hổ đi đến trước mặt Tô Cơ.
"Cậu…" Tô Cơ tức điên không nói lên lời, cùng hằm hằm tiến tới trước mặt lăng Thần Huyền, trợn mắt nhì hắn.
Lăng Thần Huyền thấy Tô Cơ đang lườm mình, ngây người ra rồi hậm hực quay đi, bước thẳng lên sân khấu hoa hồng.
"Tối nay đại ca Huyền không vui, muốn hát cho đã! Không ai được bén mảng làm phiền!" Lăng Thần Huyền vênh ngược mặt lên, giờ ngón cái chỉ vào phí sau vai, "Khâu Hiểu Ảnh, tôi hát bài Đại đao chém đầu lũ quỷ, cô mau giúp tôi một tay!"
"Đại đao… chém đầu lũ quỷ…" Không đợi Hiểu Ảnh kịp phản ứng, Lăng Thần Huyền đã gào to vào míc.
"Hiểu Ảnh! Mặc xác hắn! Bà giúp tôi chọn bài Bảo vệ Hoàng Hà!" Tô Cơ cũng không chịu kém cạnh, điên tiết xông lên sân khấu, giằng lấy một cái míc khác hát rống lên, "Gió đang gào, ngựa đang thét, Hoàng Hà cuộn sóng! Hoàng Hà cuộn sóng!..."
Nhìn Lăng Thần Huyền và Tô Cơ dùng ánh mắt sắc như dao đấu nhau một mất một còn trên sân khấu, tôi bỗng thấy sởn gai ốc, không biết từ lúc nào quan hệ giữa hai người họ xấu đến mức này.
Trời… mọi người kéo đến đây càng lúc càng đông, mồ hôi trên trán tôi lấm tấm
"Đến đây! Đến đây!" Bỗng Kim Nguyệt Dạ đứng giữa hai người đang nồng nặc mùi thuốc súng, cười tít cả mắt, "Hôm nay vui hết biết, chúng ta chưoi trò hát một mạch không nghỉ đi. Nào, tiếp theo ai sẽ lên hát đây, dù là bài gì cũng phải hát. Nếu là bài song ca thì hai người kế tiếp nhau cùng hát".
"Ha ha ha…! Hiểu Ảnh nghĩ kĩ rồi. Ai cũng đều phải hát! Đến phiên ai không hát thì coi như là thua. Hình phạt là sáng sớm mai phải hét to ba lần câu \'Tôi là đồ ngốc\' trên phố Angel. Ha ha ha…!" Hiểu Ảnh củng cười tít mắt, cong tay làm tư thế cổ vũ.
"OK! Ý kiển của Hiểu Ảnh rất hay." Kim Nguyệt Dạ nhìn Lăng Thần Huyền đang phân vân, "Huyền, cậu có dám thi hát với tôi không?\'
"Được!" Lăng Thần Huyền trúng kế khích tướng của Kim Nguyệt Dạ. Hắn nổi giận đùng nắm chặt vai Hiểu Ảnh lặc mạnh, "Hát thì hát! Ai sợ ai?"
"He he! Tuyệt quá! Vậy Hiểu Ảnh bắt đầu trước nha!" Hiểu Ảnh vui mừng cầm míc như kiểu cầm que kem, đứng lên sân khấu.
Hả? Hiểu Ảnh? Bà muốn hát bài gì đây? Không phải lại mấy bài kì quái đó chứ…
"Tiếp theo, Hiểu Ảnh sẽ hát tặng mọi người bài Hai khúc côn! Xin tặng bài hát này cho Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền!\'
Trời đất… quả nhiên…
Không hiểu Hiểu Ảnh lôi từ đâu ra hai cành cây được buộc lại bằng một sợi dây, múa may quay cuồng y như đang múa côn. Nhỏ ta vừa hát vừa nhún nhảy trên sân khấu, bọn người chúng tôi đứng dưới xem ngây cả người.
"Nhanh tay cầm lấy hai khúc côn! Hây da… Hây da… Nhanh tay cầm lấy hai khúc côn! Hây da… Hây da…"
Hiểu Ảnh càng hát càng hăng, "hai khúc côn" trong tay vung lên vung xuống vun ✓út.
Đột nhiên, "tưng" một tiếng! Một khúc côn bất ngờ phản đòn, đập thẳng vào trán Hiểu Ảnh.
Hai mắt Hiểu Ảnh hoa cả lên, nhỏ ta ngã dập ௱ôЛƓ xuống đất.
"Ha ha ha! Cô ấy thật thú vị!"
Không biết từ lúc nào, dưới sân khấu đã tập trung rất đông khán giả. Mọi người đều được màn biểu diễn của Hiểu Ảnh truyền cảm hứng nên hăng hái vỗ tay ầm ầm.
Thoắt một cái Hiểu Ảnh đã trị thương xong, nhỏ ta lại cầm mic hớn hở chạy đến bên Lăng Thần Huyền, hai mắt chớp chớp:
"Tiểu Huyền Huyền! Bài sau là nam nữ song ca, Hiểu Ảnh với Huyền cùng hát nhá!"
"Không…"
Lăng Thần Huyền còn chưa kịp lắc đầu, Kim Nguyệt Dạ liền nhướn mày, cười gian gian nhìn hắn rồi cũng bắt chước cách nói của Hiểu Ảnh: "Không phải Tiểu Huyền Huyền muốn làm đồ ngốc đó chứ?"
"Hừ! Hát thì hát! Lăng Thần Huyền như ống pháo bị châm lửa, mặt nổ "bùm" một tiếng, ςướק ngay lấy míc.
Nhạc bắt đầu rồi! Hóa ra là bài Ngày mai em phải lấy anh.
"Hura! Tuyệt vời!" Mắt Hiểu Ảnh ánh lên niềm vui, phấn khích đến mức hai má đỏ bừng.
Lăng Thần Huyền hai mắt trợn tròn, mồm ngoác ra hết cỡ, cả người đứng bất động một chỗ.
"Hương hoa mùa xuân đem theo.." Tiếng nhạc du dương, êm tai khiến không gian như ngập tràn làn hương ngọt ngào. Nhưng Lăng Thần Huyền hát chẳng khác nào hòa thượng tụng kinh, đọc từng từ khô khốc. Còn nàng Hiểu Ảnh nhà ta càng hát càng sung, có lúc rống lên cao ✓út.
"Phù!" Lăng Thần Huyền càng hát càng chán nản, nhẫn nại đến giữa bản nhạc thì lập tức bỏ míc, lau mồ hôi trên mặt. Nhưng…
"Tiểu Huyền Huyền thân yêu, bài hát này thật tuyệt! Hay chúng ta chơi trò kết hôn đi!" Hiểu Ảnh quay đầu sang, mặt đỏ như cà chua, e thẹn đắm đuối nhìn Lăng Thần Huyền. Nhỏ ta từ từ giang tay ra rồi lao tới chỗ tên Huyền.
"Không! Không! Đừng!" Lăng Thần Huyền hét lớn, cầm míc chạy khắp sân khấu.
"Tiểu Huyền Huyền! Chúng ta chơi trò kết hôn đi mà!",Hiểu Ảnh chu môi, Lăng Thần Huyền. Tôi, Tô Cơ và Kim Nguyệt Dạ tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người đuổi nhau.
Lăng Thần Huyền lướt sang trái, chui sang phải, chạy vào bên phải nhảy sang bên trái. Hiểu Ảnh cũng dẩu môi nháo nhào chạy từ trái qua phải, nhớn nhác tìm kiếm rồi lại phi từ phải qua trái…
Hai người họ trong tay vẫn cầm míc… Lúc hai người chạy vòng tròn, dây míc xoắn lại vào nhau, chẳng mấy chốc đã quấn mấy vòng trên sân khấu. Dây míc càng quấn ngắn lại, khoảng cách đuổi bắt của hai người cũng ngắn theo, mỗi lúc tiến lại gần nhau hơn.
"Tiểu Huyền Huyền! Đừng trốn nữa mà! Hiểu Ảnh đến đây! Chụt chụt!" Lăng Thần Huyền cuối cùng cũng bị Hiểu Ảnh tóm được. Hiểu ảnh hào hứng xông tới, một tay ôm chặt Lăng Thần Huyền, vừa định "mi" thì…
Rầm…
Một tiếng động trời long đất lở khiến ba chúng tôi giật bắn mình.
Đúng lúc Lăng Thần Huyền giật lùi về phía sau thì bị dây míc quấn ngã. Hiểu Ảnh cũng mất thăng bằng, hai người ngã đè lên nhau.
Chụt!
Một tiếng động khẽ khàng vang lên. Tôi mở to mắt, mồm ngoác thành hình chữ O.
Môi của Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền chạm vào nhau…
"Tiểu Huyền Huyền… Tiểu Huyền Huyền mi Hiểu Ảnh rồi!" Hiểu Ảnh phấn khích như phát điên, hai tay ôm má đang đỏ ửng, xúc động đứng nguyên tại chỗ.
"Là ngoài… ngoài ý muốn! Là sự cố bất ngờ thôi!"Mặt Lăng Huyền đỏ tới tận cổ, vừa kêu oan vừa khua chân múa tay.
"Tiểu Huyền Huyền nè, hôm nay Hiểu Ảnh tô son vị nho đấy!" Hiểu Ảnh chu môi về trước mặt Lăng Thần Huyền, "Tiểu Huyền Huyền thích không?"
"Á…" Lăng Thần Huyền hét lớn rồi lùi vội ra sau, hơi khom lưng, mặt đỏ lựng, thủ sẵn tư thế tự vệ, "Cô… cô đừng có lại gần tôi!"
"Hiểu Ảnh! Đủ rồi đó! Đừng làm loạn nữa!" Tô Cơ đang đứng bên cạnh tôi, đột nhiên hét lớn, giọng nói run run.
Tôi quay đầu nhìn Tô Cơ. Vẻ mặt nhỏ ta… có vẻ kì kì…
"Ha ha ha… Ha ha ha.." Bên cạnh vang lên tiếng cười giòn tan của Kim Nguyệt dạ "Huyền à, cậu phải cảm ơn tôi đấy nhé!"
"Hơ hơ hơ! Tôi đúng là phải cảm ơn cậu đấy, Dạ à!" Lăng Thần Huyền đảo mắt, "Bài hát tiếp theo đến lượt cậu! Xem tôi \'cảm ơn\' cậu thế nào!"
"Chuyện nhỏ!" kim Nguyệt Dạ thản nhiên bước lên sân khấu, phong thái đường hoàng đón lấy míc từ tay Lăng Thần Huyền. Dạ quay xuống dưới sân khấu cúi đầu lịch thiệp, nói với giọng đầy sức hút, "Các bạn thân mếm, tiếp theo tôi xin hát một ca khúc không phải do tôi sáng tác tặng cho tất cả mọi người"
"Trời ơi! Anh Dạ đẹp trai hết biết! Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ!" Đám đông quanh sân khấu lập tức hò hét điên cuồng.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Kim Nguyệt Dạ chăm chú nhìn tôi:"Bài hát này tôi muốn dành tặng cho công chúa Hựu Tuệ của tôi…"
Oái
Mặt tôi đỏ bừng, cúi vội đầu xuống.
Đột nhiên bản nhạc êm dịu chuyển thành tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Màn hình phía sau hiện lên tên bài hát to như gà mái ghẹ: Đến ૮ɦếƭ vẫn yêu.
"Ban nãy rõ ràng là bài Dạ khúc cơ mà! Sao lại thành bài này?" Tô Cơ ngạc nhiên.
"Ha ha ha… Xem ai là thằng ngốc nhé!" Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lăng Thần Huyền ngồi bên cạnh sân khấu cười nhăn nhỏ, giơ hai ngón tay ra hiệu chiến thắng.
Hóa ra do hắn bày trò…
Uỳnh uỳnh uỳnh… Thình thình thình…
"Đến ૮ɦếƭ vẫn yêu, dù cho anh già đến răng long đầu trọc lốc, tình cảm sâu đậm vẫn dành cho em, tình cảm thiết tha anh mới dám ngỏ lời…" Giọng hát ngọt ngào đầy sức mê hồn của Kim nguyệt Dạ liền biến thành sa mạc Sahara cằn cỗi, mỗi tiếng khó khăn lắm mới rặn ra nổi.
Từng đường nét trên khuôn mặt tự tin của Dạ như bị co rút theo tiếng nhạc mà nhức tai.
"Ha ha ha… Ha ha ha.." Tác giả của trò lố này – tên khỉ ngố Lăng Thần huyền bà lăn bà càng ra đất cười, "Ha ha ha! Hay quá! Hát hay lắm!"
Bên dưới khán dài cười rộ lên.
Đột nhiên tiếng cười của lăng Thần Huyền im bặt. Tôi mở to đôi mắt đang cười đến sắp chảy cả nước mắt.
Kim Nguyệt Dạ đứng trước mặt Lăng Thần Huyền, mỉm cười dịu dàng. Nhưng Lăng Thần Huyền lại cười không nổi, vì hắn biết chiêu "cười nụ giấu dao" của Kim Nguyệt Dạ.
"Ư…" Nhân lúc Kim Nguyệt Dạ chưa kịp động thủ, Lăng Thần Huyền định đánh bài chuồn.
"Đến ૮ɦếƭ vẫn yêu!" Kim Nguyệt Dạ cầm míc vừa nghiến răng hát vừa đuổi theo Lăng Thần Huyền, "Không hiểu tận chân tóc anh đâu giám ngỏ lời, tình cảm sâu đậm anh chỉ dành cho em, tình cảm thiết tha.."
"Ha ha ha! Ha ha ha!" Bạc Tô Cơ và tôi đều nhịn không nổi cười sặc sụa.
"Ha ha ha! Kim nguyệt Dạ đáng yêu ghê! Kim Nguyệt Dạ siêu cute!"Hiểu ảnh hét lớn, "Tiểu Huyền Huyền cố lên!"
"Hộc hộc hộc… Dạ… đừng… đừng đuổi nữa…"Lăng Thần Huyền dựa vào tường, thở hổn hển, xua tay rối rít xin tha mạng.
"Được rồi!" Nhân lúc tiếng nhạc vẫn chưa hết, Kim Nguyệt Dạ nói với Lăng Thần Huyền,"Huyền, đoạn cuối cậu lên nhảy đi, không nhảy đừng trách tôi độc ác!"
"Hở?" Lăng Thần Huyền còn chưa kịp thở, vừa nghe Kim Nguyệt Dạ nói, bỗng thừ người ra.
"Ha ha ha! Huyền, cậu đừng giả bộ khiêm tốn nữa, ai cũng biết cậu nhảy cực đỉnh. Mau lên đi!" Kim Nguyệt Dạ cười mủm mỉm nhìn Lăng Thần Huyền hai mắt rõ gian manh.
"Oa! Tiểu Huyền Huyền nhảy! Hiểu Ảnh muốn xem Tiểu Huyền Huyền nhảy!" HIểu Ảnh hí hửng đẩy lăng Thần Huyền lên sân khấu.
"Ha ha ha! Lăng Thần Huyền, nhảy một đoạn hiphop đi!" Kim Nguyệt Dạ không hề do dự, bắt đầu làm "ban giám khảo"
"Anh không có tiền, anh không cần sĩ diện… Anh không có tiền, anh không cần sĩ diện…"
Lăng Thần Huyền mặt mày méo xẹo, chuyển động từng bước.
"Hay quá! Hay quá!" Hiểu Ảnh xem đến ngây người vỗ tay ầm ĩ.
"Được chưa?"
"Từ từ đã! Mới nhảy có tý đã hết rồi à? Mọi người nhất định không chịu đâu!" Lăng Thần Huyền toan bức xuống nhưng Kim nguyệt Dạ quyết không tha, hắn nháy mắt với Hiểu Ảnh.
"Đúng đúng! Hiểu Ảnh vẫn muốn xem!" Hiểu Ảnh lập tức trúng kế của Kim nguyệt Dạ, gào ầm lên. Khán giả đang xem không chớp mắt ở bên dưới cũng động thanh hô to phụ họa.
"OK!" Kim Nguyệt dạ vỗ vai Lăng Thần Huyền "Tiếp tục nhảy hiphop nào!"
Lăng Thần Huyền thở hổn hển dừng bước nhảy..
"Tiếp theo là màn múa bụng!" Kim Nguyệt Dạ bỗng mỉm cười, tiếp tục quay tên Huyền như dế.
Lăng Thần huyền mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầm đìa. Nhưng chẳng nhẽ lại chấp nhận mình là thằng ngốc ở phố Angel nên hắn đành cắn răng kiên trì.
"Vũ khúc loài khỉ!"
"Múa vịt!"
"Điệu uốn của lươn!"

"Giám khảo" Kim Nguyệt Dạ chơi ác thật, tên điệu múa nào cũng hiếm gặp! Lăng Thần Huyền nhảy nhanh đến mức co gân.
"Cuối cùng là điệu múa yêu ma nổi loạn", Kim Nguyệt dạ nói xong, bỏ míc xuống, mỉm cười đứng bên cạnh sân khấu, thưởng thức điệu múa cuối cùng.
Lăng Thần Huyền như lên cơn động kinh, nhảy từ bên này sang bên kia.
Từng bước nhảy của Lăng Thần Huyền khiến khán giả đưới sân khấu cười lăn lộn. Tiếng cười như dòng nước nóng sưởi ấm trái tim mọi người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc