FIVE"Ha ha ha, Hiểu Ảnh hôm nay vui quá! Chưa đã, chưa đã! Chúng mình chơi trò trốn tìm đi!"
Mọi người đều mệt rã rời nhưng Hiểu Ảnh nhất quyết không chịu về nhà, giơ tay hét lớn đòi chơi trò trốn tìm. Trời ơi, nhỏ ta rốt cuộc muốn gì đây? Hết nói nổi luôn…
"Gì chứ! Lại chơi trốn tìm? Hiểu Ảnh, bà mê mẩn trò trốn tìm đến thế cơ à? Sao lúc nào cũng muốn chơi cái trò vô vị đó?" Tô Cơ mặt không chút biểu cảm nhìn Hiểu Ảnh.
"Nhưng Hiểu Ảnh rất thích chơi mà! Xin Tô Cơ đấy…" Hiểu Ảnh lại giở tuyệt chiêu năn nỉ ỉ ôi của mình, dụi dụi đầu, hai má phụng phịu, mắt sáng lấp lánh như sao.
"Được rồi! Nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi cũng không ý kiến."
Những vì sao trong mắt Hiểu Ảnh lấp lánh chưa đến ba giây, tôi và Kim Nguyệt Dạ đành bó tay xin đầu hàng, gật đầu đống ý.
"Woa! Tô Cơ tốt nhất!" Hiểu Ảnh vui mừng ôm lấy cổ Tô Cơ, mặt quay về phía Lăng Thần Huyền, mắt tiếp tục đưa đi đưa lại nhưng đánh lửa.
"Biết rồi… biết rồi! Chơi thì chơi! Cô đừng có lại gần tôi!"
Lăng Thần Huyền mặt đỏ bừng quay lại vội đi, hét lớn.
"Yeah! Tốt quá!" Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, chạy đến trước mặt tôi và Kim Nguyệt Dạ, sung sướng lè lưỡi.
Trò chơi trốn tìm chính thức bắt đầu.
"Oa! Quỷ sắp đến rồi! Hiểu Ảnh phải đi trốn đây!" Hiểu Ảnh sung sướng kéo tay tôi và Tô Cơ chạy nhanh như bay về dãy phòng học.
Hộc hộc hộc…
Ba đứa chúng tôi thở hổn hển chạy vào dãy phòng học. Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng Tô Cơ lộ rõ sự lo lắng.
"Hựu Tuệ… Ở đây được không? Chúng ta có nên phân ra để đi trốn không?"
"Tiểu Huyền Huyền chắc sẽ không tới bắt chúng ta trước đâu! Tiểu Huyền Huyền phải đi tìm Kim Nguyệt Dạ trước!" Hiểu Ảnh có lẽ vẫn còn lâng lâng trong hạnh phúc bởi "sự cố thân mật" với Lăng Thần Huyền khi nãy. Nhỏ đặt tay lên иgự¢ thề sống thề ૮ɦếƭ.
"Tô Hựu Tuệ! Bạch Tô Cơ! Khâu Hiểu Ảnh! Không được động đậy! Tôi đã nghe thấy tiếng của các cô rồi!" Hiểu Ảnh vừa dứt lời, thì tiếng của Lăng Thần Huyền từ xa vọng lại.
"Hả! Tại sao… tại sao lại tìm chúng ta trước chứ?" Hiểu Ảnh không còn tin vào lời mình nói.
"Hừ!" Tô Cơ bịt chặt mồm Hiểu Ảnh, "Cứ Tiểu Huyền Huyền thế này, Tiểu Huyền Huyền thế kia, bà làm tôi ong cả đầu! Nếu chẳng may bị tóm thì Tuyệt Đại Tam Kiều của trường Minh Đức biết giấu mặt vào đâu?"
"Vậy… vậy phải làm thế nào?" Hiều Ảnh bị Tô Cơ doạ ngây người ra, không biết nên làm gì, quay sang cầu cứu tôi.
"Đừng cuốn lên! Lăng Thần Huyền không thể tìm ra chúng ta nhanh như vậy! Hắn nhất định rung cây doạ khỉ thôi!" Tôi bình tĩnh phân tích tình hình, Hiểu Ảnh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ,
khiến tôi suýt chút nữa thì đập đầu vào tường.
Cộp cộp cộp…
Sự việc hình như không đơn giản như tôi tưởng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Hình như… hình như… đó chính là Lăng Thần Huyền. Hắn quả nhiên đã tìm đến đây rồi.
"Đừng nhiều lời! Chúng ta mau tìm chỗ khác trốn thôi!" Tiếng nói của Tô Cơ gấp gáp.
Cộp cộp cộp…
Bước chân của Lăng Thần Huyền mội lúc một gần, Hiểu Ảnh nắm tay tôi càng chặt.
"Hựu Tuệ, Làm thế nào đây?" Tô Cơ thấy tôi hơi phân vân, giọng nói bắt đầu lo lắng, "Tên ngốc này sắp tìm đến nơi rồi, cứ tiếp tục thế này cả ba sẽ bị tóm!"
Cộp cộp cộp… Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân như đã ở ngay sau lung Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Tôi cũng bắt đầu rối lên, nhưng vẫn giũ nụ cười điềm tĩnh, quay lại nói với Tô Cơ và HIểu Ảnh, "Hơ hơ hơ… kì thực… tôi cũng không biết … làm thế nào!"
"Kéo, 乃úa… Lá!"
"Kéo, 乃úa… Lá!"
"A! Tiểu Huyền Huyền thua rồi! Tiểu Huyền Huyền phải làm quỷ!" Hiểu Ảnh nhìn tay Lăng Thần
Huyền rồi mừng rỡ gào ầm lên.
"Cái gì? Quái thật! Sao hôm nay đen quá trời vậy?" Lăng Thần Huyền nhìn cái kéo mình vừa ra lên, bực mình vò đầu.
"Hứ! Ai bảo cậu ngốc quá làm chi, lần nào cũng thua." Tô Cơ môi dẩu ra, lạnh lùng liếc xéo Lăng Thần Huyền.
"Tô Cơ, cô…"
"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu chơi thôi!" Không để Lăng Thần Huyền kịp nói hết, Kim nguyệt Dạ như dùng thuật ẩn than, mới chớp mắt đã mất tăm mất tích, chỉ còn vọng lại tiếng nói đắc ý, "Huyền, cố lên nhé! Ha ha ha!"
"Hừ… biết rồi!" Lăng Thần Huyền hậm hực ra mặt, nhắm mắt ngồi xỏm xuống đất, "Tôi bắt đầu đếm đây! Một trăm, chín mươi chín…"
"Giời ạ!" Tô Cơ nhìn tôi, lạnh lùng nói, "Thà mỗi đứa chạy một hướng còn hơn là bị tóm. Tôi hô, mọi người cùng chạy nhé!"
Tô Cơ vừa dứt lời, tôi và Hiều Ảnh chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tô Cơ đẩy về phía trước.
"Á!"
Hiểu Ảnh bị ngất ngờ quá nên kêu ré lên một tiếng.
"Khâu Hiểu Ảnh! Đứng im! Tôi nhìn thấy cô rồi!" Tiếng của Lăng Thần Huyền ngay sát bên tai.
"Tô Cơ…" Trong bóng đêm, mặt tôi tái mét nhìn Tô Cơ.
"Hà hà hà! Hựu Tuệ… Hà hà hà, bạn bè chính là để bán đứng đó!" Tô Cơ cười trừ nhìn tôi, rồi không chút nào do dự chạy như bay vào bóng đen tĩnh mịch.
"Hu hu hu! Tô Cơ ơi! Hiểu Ảnh bị tóm rồi!"
"Tô Cơ có giỏi thì đừng để tôi tóm được!"
…
Phía sau Hiểu Ảnh khóc lóc thảm thiết còn Lăng Thần Huyền đắc ý hét lớn. Nhân đêm tối, tôi chuồn vào phòng học ở cầu thang.
Hú hồn! May quá, tên Lăng Thần Huyền hình như vẫn chưa đuổi đến! Nhưng bây giờ tôi phải tìm nơi an toàn cái đã.
Nhìn về bốn phía, trong phòng học chỉ có bàn và ghế. Giữa mỗi cái bàn và ghế lại có một khoảng trống rất to nữa chứ, biết trốn đâu bây giờ!
Đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ thùng rác màu trắng.
Tim tôi bị cái gì đó đè lên, hai chân như bị trúng tà, chầm chậm tiến về phía cái thùng rác…
…
"Ơ! Tô Hựu Tuệ đâu rồi,,."
"Hình như Hiểu Ảnh vừa nhìn thấy Hựu Tuệ đi từ đây qua mà!"
"Quái lạ! Tại sao chớp mắt mà đã không thấy? Lẽ nào cô ta biết phép độn thổ?"
Á! Họ sắp đến rồi!
Dường như bị một sức mạnh thần bí nào đó lôi kéo, tôi không hề do dự, mở nắp thùng rác rồi nhảy vào!
Vừa vào ngồi trong đó không lâu, bên ngoài phòng học vọng lại tiếng bước chân.
Tôi cố nín thở, không để phát ra một tiếng động nào, nhưng…
Bốp!
Chẳng may tôi mất thăng bằng, đầu va vào nắp thùng rác. Bây giờ tôi đã hiểu nỗi khổ của ông thần đèn khi phải giấu mình trong cây đèn thần.
"Hiểu Ảnh nghe thấy trong phòng học có tiếng động!"
"Hả! Nhanh vào xem sao!"
Tiếng của Hiều Ảnh và Lăng Thần Huyền hình như đã ở trước cửa phòng học, tim tôi đập rộn ràng… Thôi rồi! Phen này nhất định bị phát hiện, tôi nín thở.
Cộp cộp cộp… Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Bầu không khí căng thẳng vô cùng.
…
"Báo cáo Tiểu Huyền Huyền! Không thấy gì cả!" Giọng nói nghiêm trang của Hiểu Ảnh vang lên sát bên cạnh tôi.
"૮ɦếƭ tiệt! Rõ ràng tiếng nói từ đây vọng ra!" Giọng nói thất vọng của Lăng Thần Huyền khiến lòng tôi nhẹ đi phần nào, nhưng câu tiếp theo khiến tôi lập tức đứng tim, "Tôi không tin! Cô ta chắc chắn ở gần đây. Tôi phải sang này tìm kĩ xem…"
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân xa dần…
Nhưng tôi không dám bước ra…
Tích tắc… Tích tắc…
Kim giây nhích tứng tí một…
Toàn thân tôi cứng đơ như đá, ngồi tê bì trong thùng rác, sắp không trụ vững nữa rồi…
Trong không gian im ắng, bên tai bỗng vang lên một khúc nhạc du dương.
Cơ thể tôi vừa mới thư thái một chút đột nhiên co rúm lại.
Tiếng đàn này…
Tôi mở nắp thúng rác, đứng phắc dậy, vểnh tai nghe ngóng cẩn thận.
Nổi đau như nhói lên ở tim rồi lan tảo toàn than. Tim tôi đập mạnh, người run lẩy bẩy…
Piano! Đây là tiếng đàn piano. Nốt nhạc tuôn ra như dòng nước, gai điệu du dương uyển chuyển… Bản nhạc tuyệt vời này như vọng từ thiên đường xuống, kì ảo như có thể gột rửa sạch linh hồn con người…
Là ai… muộn thế này lại đến trường đánh đàn?
Âm thanh hình như từ phòng học ở cầu thang bên cạnh vọng tới. Đó không phải là phòng nhạc đã hằn sâu vào kí ức của tôi sao?
Lẽ nào là cậu ấy?
Nháy mắt, máu trong người tôi sôi sục trào dâng, mọi kí ức như dội về, cản tượng ngày xưa lại hiện lên trước mắt tôi.
"Cô định ngồi trong đó đến bao giờ? Khụ khụ…"
Trong ௱ôЛƓ lung, tôi nhìn thấy cái dáng người dong dỏng, lịch lãm ngồi trước đàn piano. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ từng phím đàn, một chuỗi âm thanh sâu lắng hào vào không gian…
"Khụ khụ khụ… Đi thôi!"
Trong cơn mê, trước mặt tôi xuốt hiện một thiếu niên áo trắng, đang cởi bỏ áo đồng phục bên ngoài, khuôn măt ửng đỏ như đoá hồng nhung, không nháy mắt sâu thẳm không có một chút biểu cảm, ngay cả tiếng ho cũng rất ௱ôЛƓ lung…
Tiếng đàn vẫn tuôn chảy róc rách như dòng nước mát…
Tôi quay người lại, ánh mắt dõi theo hướng phát ra tiếng đàn. Tiếng đàn theo gió len vào tai tôi, vuốt nhẹ tóc mái trên trán và vỗ vào vai tôi thật dịu dàng, mà cũng thật lạnh lẽo, giống hệt như nụ cười của cậu ấy…
Tôi như bị thôi miên, toàn thân run cầm cập vì căng thẳng, bước chân cũng loạng choạng, va cả vào nhau. Tôi phóng như bay ra khỏi phòng, chạy về nơi phát ra tiếng đàn piano.
Là cậu ấy… Nhất định là cậu ấy…
"Tôi biết! Tôi biết chứ! Tiếng piano… tiếng piano của Lý Triết Vũ! Chắc chắn đó là cậu ấy! Cậu ấy đã trở về!"
"Hựu Tuệ!" Kim Nguyệt Dạ mặc cho tôi kịch kiệt hản đối, ôm chặt tôi vào lòng, "Hựu Tuệ, bình tĩnh nào. Cô mệt rồi! Nhất định cô nghe nhầm rồi."
Nghe nhầm ư? Là tôi nghe nhầm thật sao? Nhưng… ban nãy rõ ràng là tôi đã nghe thấy…
Hả? Tiếng đàn? Là tiếng đàn piano! Tiếng đàn piano lại vang lên.
Không! Đúng là cậu ấy! Chắc chắn đó là cậu ấy!
Tôi ngẩng cao đầu, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn một lượt phòng nhạc đang vang lên tiếng piano, sau đó dùng hết sức đẩy Kim Nguyệt Dạ ra, chạy đến nơi có tiếng đàn.
Đúng thế! Đúng thế! Là Lý Triết Vũ! Chắc chắn là Lý Triết Vũ!
Đoạn nhạc này tôi nhớ rất rõ! Lần trước Lý Triết Vũ cũng đàn bài này! Tôi nhớ rõ! Tôi nhớ rất rõ mà!
Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ! Chắc chắn là Lý Triết Vũ đã quay lại.
"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ, đừng đi!" Kim Nguyệt Dạ đuổi theo tôi, vội vàng hét lớn.
Tôi giống như bị ma nhập, bất chấp tất cả chạy về phía trước. Tôi cắm cổ chạy thẳng về phía trước… Cảm giác như tôi ngày càng gần Lý Triết Vũ. Nước mắt tôi trào ra, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười hân hoan khó tả.
Binh!
"Lý Triết Vũ!"
Tôi chạy một mạch đến cửa phòng nhạc ở chân cầu thang, dùng hết sức đẩy cửa, vội vàng hét lớn một tiếng. Nhưng… Lý Triết Vũ ở đâu?
Tôi đứng thất thần ở cửa phòng nhạc, nhìn căn phòng tối om và cây đàn đứng trầm tư trong đó, tôi khẽ rùng mình.
Trong phòng lại yên tĩnh, không có bóng người nào.
Cánh cửa sổ bên cạnh cây đàn vẫn mở, rèm cửa bị gió thổi tung lên. Ánh trăng chiếu vào cánh cửa thuỷ tinh, soi sáng trên thân đàn đen sì và những phím đàn trắng muốt, toả ra ánh sáng bàng bạc.
"Lý Triết Vũ…" Tôi nhìn cây đàn, lẩm nhẩm gọi tên Lý Triết Vũ. Bao nhiêu nỗi đau như nước lũ nhấn chìm mọi tình cảm, suy nghĩ của tôi. Nước mắt bỗng trào ra không thể kìm hãm, ướt đẫm cổ áo tôi.
"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!" Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển đuổi theo tôi, nắm chặt lấy tay tôi, sợ rằng tôi lại bỏ chạy lần nữa.
Trong đầu tôi không ngừng vang lên một cái tên… Tôi chạy mãi không nghĩ, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước…
Sắp tới… sắp tới rồi…
Nhìn thầy phòng học nhạc cách mình mỗi lúc một gần, tim đập loạn nhịp, không thể kiểm soát.
Tiếng piano vân tuôn ra như nước chảy. Tận sâu trong trái tim tôi, mọi hi vọng và sức lực đều dồn lại, dẫn lối tôi đẩy cửa bước vào.
"Ơ! Hựu Tuệ! Cô đi đâu vậy?" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai tôi.
Nhưng tôi chẳng hề mảy may để ý đó lả ai.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất. Tai tôi lúc này chỉ có một âm thanh duy nhất… Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ!
Đột nhiên, tôi cảm thấy chân mình bị cái gì đó giữ chặt. Toàn than bổ nhào về phía trước.
"Hựu Tuệ! Cẩn thận!"
Binh! Rầm!
Trước mắt tôi mờ mờ ảo ảo, toàn thân đổ rầm xuống phía trước.
Hự… Ban nãy ngã không kịp thủ thế, đáng nhẽ phải rất đau mới đúng, nhưng sao tôi chẳng cảm thấy gì hết…Hơn nữa còn như ngã xuống đệm vậy, mềm mềm…
Tôi mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Hả? Là Kim Nguyệt Dạ! Hắn ngã dưới đất, ôm chặt tôi trong lòng.
"Hựu Tuệ, cô không sao chứ?" Đây là câu đầu tiên Kim Nguyệt Dạ hỏi tôi sau khi tôi tròn xoe mắt nhìn hắn.
Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ, muốn trả lời nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, lại nhìn trân trân vào cánh cửa phòng nhạc. Nhưng… ở đó yên tĩnh đến lạ lùng!
"Không có… Không có… Tại sao lại không có?"
"Không có? Hựu Tuệ, cái gì không có? Cô làm sao vậy?"
"Kim Nguyệt Dạ… Cậu nghe thấy… tiếng piano… tiếng piano không?" Tôi nắm chặt tay áo Kim Nguyệt Dạ, mong mỏi câu trả lời từ hắn, dường như đó là tia hi vọng cuối cùng của tôi.
"Tiếng piano?" Tôi cảm thấy đôi tay Kim Nguyệt Dạ đang đặt lên vai tôi kẽ run lên. Nhưng rất nhanh hắn kịp trấn tĩnh lại, mỉm cười xoa đầu tôi, "Đồ ngốc, cô có biết mình đang nói gì không?"
"Kim Nguyệt Dạ! Câu xem, nắp đàn vẫn chưa đóng, nhất định là Lý Triết Vũ vừa nảy ngồi đánh đàn ở đây." Tôi chỉ vào những phím đàn, giọng nói run run, trong lòng vẫn còn nuôi một tia hi vọng mong manh.
Kim Nguyệt Dạ lặng người đi, bàn tay đặt lên vai tôi từ từ buông xuống. Cậu ấy bước về phía cây đàn.
"Vũ…" Kim Nguyệt Dạ đứng bên cây đàn, ngón tay lướt nhẹ phím đàn rồi đóng nắp lại, "Vũ trước kia rất thích luyện đàn ở đây… Không ngờ, hai người đã từng gặp nhau ở đây…"
Kim Nguyệt Dạ hạ thấp giọng, quay lung về phía tôi, để tôi không thể nhìn thấy nét mặt của cậu ấy.
"Ừ!" Tôi không cảm nhận được cảm xúc của Dạ, khẽ khàng đáp lại. Tôi chỉ muốn chứng minh… chứng minh… điều tôi nghĩ là đúng.
Nhưng Kim Nguyệt Dạ không nhìn tôi mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ dài…
"Hựu Tuệ… Cô phải hiểu là…"
"…"
"Vũ… không thể đến đây đánh đàn được nữa."
Vù.
Một trận gió thổi qua cửa sổ, hất rém cửa bay cao, cũng thổi bay hi vọng cuối cùng trong tim tôi.
Không thể đến đây đánh đàn được nữa… Cậu ấy sẽ không đến đây được nữa…
Lời nói của Kim Nguyệt Dạ như chứng minh cái ૮ɦếƭ của Vũ ba tháng trước, cái ૮ɦếƭ đã khiến cả thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi như mất đi toàn bộ sức lực, dù Kim Nguyệt Dạ có vỗ về an ủi thế nào, ánh mắt tôi vẫn xuyên qua cậu ấy, nhìn đau đáu về phía cây đàn.
Có thật đó chỉ là ảo giác? Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy rất thật…
Tôi cố gắng nghe ngóng. Dường như chỉ cần tôi cố gắng tập trung là sẽ nghe thấy giai điệu quen thuộc đó.
Nhưng cả thế giới lại yên lặng.
Tôi nhíu mày nhìn khuôn mặt lo lắng, thất thần của Kim Nguyệt Dạ. Tiếng đàn piano đó đã tắt lịm…
Cậu ấy đi thật rồi sao?
Hay là từ trước đến nay cậu ấy chưa từng tới đây?
Chiếc đàn trống không dường như đã nói lên tất cả, nhưng tận cùng trái tim tôi vẫn chỉ có một đáp án duy nhất:
Lý Triết Vũ… Cậu ấy chỉ đi đến một nơi rất xa… Cậu ấy sẽ biến mọi nỗi niềm thành giấc mơ, gửi lại cho tôi… Rất nhanh thôi, cậu ấy sẽ lại xuất hiện…
Đúng vậy, tôi sẽ đợi…
Không biết ai đã từng nói
Nỗi nhớ một người
Cũng như nước đá lạnh băng trong cốc
Đợi rất lâu, rất lâu
Từng giọt, từng giọt hoá lệ tuôn rơi
Hựu Tuệ!
Bà giấu chặt nước mắt trong tim
Cũng giống như tụi tôi
Giấu mọi đau thương tại nơi sâu nhất của tâm hồn
Không để ai lại gần.
By: Bạch Tô Cơ !