Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 32

Tác giả: GirlneYa

Sau khi nhận lời thách đấu, đêm hôm đó, nhóm Tô Hựu Tuệ đã "đột kích" vào khu biệt thự cổ số 23 phố Angel, quyết tìm ra chiếc giếng cổ trước nhóm Kim Nguyệt Dạ. Nhưng đen đủi thay, Hựu Tuệ không những bị lạc mất nhóm bạn mà còn phải trốn dưới giếng cùng Kim Nguyệt Dạ. Khi cả hai đang ở dưới giếng thì trời đổ mưa rất to. Kém may mắn hơn là sau khi lên khỏi giếng, chiếc điện thoại của Tô Hựu Tuệ đã bị rơi mà cô không hề biết.

Thế rồi bác bảo vệ đã nhặt được và giao điện thoại cho cô hiệu trưởng. Trong lúc mọi người đã phát hiện ra đây là điện thoại của Tô Hựu Tuệ thì Kim Nguyệt Dạ xuất hiện. Như một người anh hùng can đảm, cậu đã nhận là... bạn trai của Tô Hựu Tuệ và chiếc điện thoại kia là của cậu... Kim Nguyệt Dạ đã cứu Tô Hựu Tuệ khỏi bị đuổi khỏi trường học. Thế nhưng còn cậu thì sao?
Một cảnh mộng mơ

… Đột nhiên một chiếc áo được đắp lên vai tôi.

“Hôm nay có gió mùa, cô không xem dự báo thời tiết à? Cũng may tôi có mang thêm áo khoác…” Kim Nguyệt Dạ mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh, cười híp mắt nhìn tôi.

“Cảm ơn!” Tôi bỗng thấy tim mình loạn nhịp.

Hai chúng tôi đột nhiên nín thinh. Bầu không khí tĩnh lặng này thật là đáng sợ, tôi vội đổi chủ đề:

“Ừm, Kim Nguyệt Dạ, sau này cậu muốn làm nghề gì?”

“Làm bác sĩ!”

“Bác sĩ?”

Tôi kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời đó.

Tí tách Tí tách Tí tách…

-----

Giây phút ngọt ngào trong chiếc giếng

Địa điểm:
Khu biệt thự cổ số 23 phố Angel
Giếng cổ bí ẩn

Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Gió rít từng hồi, bốn phía lặng ngắt như tờ…
Tôi chẳng bao giờ dám xem phim ma.
Thế… thế mà đêm hôm phải mò đến khu biệt thự cổ số 23 phố Angel
Oái! Ma!
Má ơi… Thánh Allah… Chúa Jesus… Phật tổ ơi…
Mau đến cứu con!
ONE

Màn đêm bao phủ khắp phố Angel. Giờ tự học buổi tối của trường Minh Đức và Sùng Dương đã kết thúc từ lâu. Cả con phố yên lặng đến đáng sợ, không còn rộn rã, ồn ào như ban ngày. Ngôi biệt thự cổ số 23 phố Angel vẫn đóng chặt cửa chính, tựa hồ đang chìm trong giấc ngủ say. Bao quanh cả khu nhà cổ là những cây hòe đứng sừng sững như lính gác cổng.

“Ở đây tối quá! Tôi chẳng nhìn thấy gì hết! Tụi mình đang ở đâu thế?”

“Hiểu Ảnh, đứng im giùm đi! Bà đừng có chạy linh tinh!”

“Tô Cơ, sao hôm nay bà dữ thế!”

“Được rồi, được rồi, đừng làm ồn nữa!” Tôi sợ sệt dựa vào chiếc tường bao quanh khu biệt thự số 23, ngó đông ngó tây.

Hu hu hu hu… Tại sao tôi lại phải đến đây chứ? Khu biệt thự số 23 này là nơi thần bí và cũng là nơi khủng bố nhất trần đời!

Mọi khi ngay cả phim ma tôi cũng chẳng dám xem, thế mà hôm nay lại đến nơi khỉ ho cò gáy này… Vả lại ngộ nhỡ nhà trường phát hiện, tôi bị đuổi học là cái chắc. Chỉ vì cái thẻ PK màu đen “chít” tiệt đó mà tôi phải đến nơi này!

Tôi bắt đầu nhớ lại buổi chiều hôm qua:

“Các cô dám nhận thẻ PK màu đen xem ra cũng to gan lớn mật lắm” Lăng Thần Huyền nhìn thẻ PK Hiểu Ảnh cầm, mặt tối sầm lại.

“Còn… còn phải nói! Hừ!” Tô Cơ giật mình trước hành động của Hiểu Ảnh nhưng vẫn cố ra vẻ ta đây.

“Tốt lắm, nếu thế thì…” Tên Kim Nguyệt Dạ nãy giờ im như thóc bỗng cười ma mãnh, tôi lạnh sống lưng, “cuộc thi đấu của chúng ta sẽ là ban đêm đi vào khu biệt thự cổ số 23 phố Angel!”

“Ban… ban đêm?” Tim tôi như nhảy vọt ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Tất cả mọi người có mặt ở đây bàn tán ầm ĩ.

“Đúng vậy! Nghe đồn số 23 phố Angel có một cái giếng cổ rất bí ẩn. Tối ngày mai chúng ta cùng xuất phát, ai là người phát hiện ra cái giếng cổ đó và đem được bằng chứng về coi như thắng!”

“…Được! Có trời đất chứng giám, tất cả mọi người ở đây đều làm chứng, chúng tôi xin thề rằng cuộc thi đấu này cả hai bên sẽ cạnh tranh công bằng, gắng hết sức mình. Vậy cuộc thi lần này cứ quyết định thế nhé!”

Híc!

Một cơn gió lạnh khẽ lướt qua gáy khiến tôi rụt cổ lại như con rùa, nếu như không phải cố gắng cầm cự thì có lẽ tôi đã lăn quay ra đất rồi. Xét cho cùng thì Tô Hựu Tuệ này là người hoàn mĩ, chỉ mỗi tội nhát gan.
“Hựu Tuệ, bà có biết cái giếng cổ đó ở đâu không?”

“Tôi… tôi làm sao biết được… chứ!” Trời đất, lưỡi tôi líu cả lại.

“Làm thế nào bây giờ? Nếu mấy tên đó mà tìm thấy trước thì tụi mình thua đẹp!” Tô Cơ lo sốt vó.

“Hị hị! Chơi trốn tìm! Chơi trốn tìm! Mau xuất phát thôi!”

“Đành thế vậy…” Tô Cơ thở dài chán nản.

Khó khăn lắm chúng tôi mới chui được vào trong nhờ một cái lỗ hổng trên tường. Mèn ơi! Khu vườn vừa rộng vừa tối đen như mực. Nó còn rộng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, khắp nơi cỏ dại mọc um tùm, chẳng có đèn đóm gì cả, tối như hũ nút…

Chúng tôi dựa vào cảm giác loay hoay chạy đi chạy lại một lúc lâu trong hoa viên rộng thênh thang của khu nhà cổ. Đừng nói đến cái giếng, ngay cả lối vào khu nhà cổ cũng chẳng tìm thấy đâu.

Khắp nơi đen ngòm, chỉ nghe tthấy âm thanh “kréc kréc!” giống như tiếng dế kêu…
“Hựu… Hựu Tuệ! Bà có thấy hình như tụi mình đi đi lại lại nãy giờ nhưng vẫn quay lại chỗ cũ không?” Tô Cơ đi phía trước, giọng nói run rẩy.

“Thế… thế hả? Hình như đúng đấy…” Tôi run lập cập, gió cứ rít bên tai từng hồi, khắp người lạnh toát. Tôi chợt nhớ đến hàng loạt tin đồn về khu biệt thự cổ số 23 phố Angel.

“Hay là có hồn ma thật?” Hiểu Ảnh mắt sáng như sao.

“Bà im ngay, Hiểu Ảnh!” Tôi và Tô Cơ sợ hãi gắt lên.

Tay tôi bắt đầu lạnh như nước đá, chân run như cầy sấy. Còn Tô Cơ thì bắt đầu thở dốc, xem ra nhỏ ta cũng sợ chẳng kém tôi!

“Nhưng mà ai cũng bảo ở đây có nhiều oan hồn lắm. Mà hôm nay lại là ngày Hallowen!”

“Ha… Hallowen? Hôm nay là… ngày… Hallowen?” Chân tôi mềm nhũn.

“Ừ! Tối nay ma cà rồng với người sói đều xuất hiện đấy! He he…” Hiểu Ảnh mặt mày hớn hở, nhỏ ta làm như đi thăm vườn thú không bằng.

“Hiểu Ảnh! Bà ngậm cái miệng lại cho tôi! Bà mà còn nói nữa thì tụi… tụi mình chắc chẳng trụ nổi đến lúc tìm ra cái giếng cổ!” Tô Cơ run rẩy, giọng nói giống như van nài. “Híc, trời ơi! Sớm biết thế này thì đã mang theo tỏi với cây thánh giá rồi!”

“Ừm, thế thôi vậy!” Hiểu Ảnh im phăng phắc đi theo phía sau.

Nơi này giống như nghĩa địa vậy, nghe thấy rõ mồn một “xoạt xoạt!” tiếng chân dẫm lên cỏ. Có cảm giác tất cả mọi người trên thế gian này đều biến mất, chỉ còn lại ba chúng tôi.

Tôi thấp tha thấp thỏm, cảm thấy đằng sau có cái gì đó nhẹ như gió đang đi theo chúng tôi. Nhưng lúc tôi quay đầu lại thì chẳng thấy gì ngoài màn đêm tối mò.

“Hựu… Hựu Tuệ…” Tô Cơ bỗng dừng lại, người cứng đờ như khúc gỗ nhìn về phía trước.

“Chuyện… chuyện gì vậy?” Thấy nhỏ ta vậy, cả người tôi cũng run lẩy bẩy.

“Bà… bà nhìn xem… kia là… là… là… cái gì?”

Tôi nhìn về phía Tô Cơ chỉ…

“Đó… đó… là… là… cái gì? Sao… sao lại có đốm sáng thế?

Tôi sợ đến tái mặt nhìn thấy đốm sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện! Chân tôi mềm oặt, suýt ngã lăn queo ra đất.

Tô Cơ và Hiểu Ảnh sợ đến mức cứ túm chặt lấy tay tôi quyết không buông.

“Hay là… ma trơi?” Tô Cơ mếu máo.

“Mau chạy thôi!” Giọng Hiểu Ảnh cũng run run.

“Chạy… chạy! Mau chạy!” Tôi bỗng hoàn hồn, la toáng lên với Hiểu Ảnh và Tô Cơ.

“Áhhhh…”

Tôi vừa dứt câu, Tô Cơ và Hiểu Ảnh thét lên như lợn bị thọc tiết rồi quay đầu chạy thẳng cẳng.

“Đợi tôi với!”

Tôi xiêu xiêu vẹo vẹo chạy theo họ nhưng hai chân cứ mềm nhũn ra, không chạy nhanh được. Thoắt một cái không thấy hai bà bạn chí cốt đâu.

Làm sao giờ? Làm sao giờ?

Tôi sợ đến vỡ tim!

Quay đầu nhìn! Thánh thần ơi, cái đốm màu đỏ ấy nãy giờ cứ theo sát tôi.

Chạy! Mau chạy thôi! Cứu tôi với! Có ai cứu tôi! Papa ơi! Mama ơi!

Tôi cắm đầu cắm cổ chạy như bay về đường cũ, mặt xanh như ௱ôЛƓ nhái. Nhưng không hiểu sao chạy một lúc lâu rồi mà vẫn không về đến cái tường bao quanh.
“Tô Cơ! Hiểu Ảnh!”

Trong bóng tối, tôi tuyệt vọng gào thét. Do sợ quá nên giọng cứ như bị mắc nghẹn ở cổ.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bàn tay thò ra từ phía sau cây hòe. Bàn tay đó tóm chặt lấy tôi! Tim tôi như ngừng đập, đầu óc rỗng tuếch.

Cánh tay đó kéo mạnh tôi về phía sau cây hòe. Tôi thấy trước mắt tôi sầm lại, chẳng còn biết gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc