Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 36

Tác giả: GirlneYa

FOUR

“Là ai? Ai ở đó…”

Bỗng có giọng của một người đàn ông trung niên vang lên từ lùm cây phía tay phải, hình như có ánh đèn pin chiếu qua lùm cây um tùm rọi về phía chúng tôi.
Cái gì thế này?

Tôi và Kim Nguyệt Dạ kinh ngạc.

“Chắc là thầy giáo đi tuần tra…” Kim Nguyệt Dạ khẽ nói.

“Hả? Làm thế nào bây giờ?” Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, khắp nơi toàn bụi cỏ hoang mọc, trừ lùm cây đó ra thì chẳng có chỗ nào để núp cả.

Cộp cộp cộp!

Đột nhiên có âm thanh gì đó vang lên làm tôi giật thót.

“Cậu làm trò gì thế?” Tôi hậm hực nhìn tên gây ra âm thanh đó. Kim Nguyệt Dạ lấy một hòn đá ném xuống giếng.

“Nhảy xuống đi!” Hắn ta chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, nhìn miệng giếng rồi nói tỉnh bơ.

“Cái gì? Nhảy… nhảy xuống?” Tôi trợn hoả mắt, tưởng mình nghe nhầm.

“Ừ, ở dưới đó khô, không có nước, mà có lẽ cũng không sâu lắm!”

“Cậu điên à? Kể cả không có nước, nhảy xuống cũng dễ ૮ɦếƭ như chơi!”

“Tin tôi đi!”

“Là ai? Bây giờ vẫn còn kịp, ra đây ngay! Nếu để tôi bắt được thì tội còn nặng hơn! Nghe rõ chưa?”

Hu hu… giọng nói của ông thầy đi tuần tra mỗi lúc một gần… Bị tóm thì nhà trường đuổi học là cái chắc… Nếu bị đuổi học thì thà bây giờ nhảy xuống đây ૮ɦếƭ cho rồi!
Nghĩ đoạn, tim tôi thắt lại, một chân đạp lên thành giếng.

“Khoan đã!” Đúng lúc tôi định nhảy xuống thì mắt bỗng sáng bừng lên, dừng ngay lại.
“Sao vậy?” Kim Nguyệt Dạ ngây ra nhìn tôi.

“Tôi muốn nói hiện tại tôi là người đầu tiên chạm đến cái giếng này…”

“Chúng ta thi ai tìm thấy nó trước chứ không thi ai chạm vào nó trước!” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười.

“Cái gì? Cậu không phục sao? Chạm vào nó mới được tình chứ!” Tôi tức quá, giọng nói hơi to.

“Tôi đã nghe thấy giọng em! Tôi cảnh cáo lần cuối, em nên lộ diện, nếu để tôi bắt được thì cứ coi chừng!” Ông thầy đi tuần đang bước đến gần.

“Này! Cô mau nhảy xuống đi!” Kim Nguyệt Dạ có vẻ sốt ruột lắm rồi.

“Không! Chúng ta phải làm rõ chuyện này trước đã! Là tôi thắng hay cậu thắng?”

“Chúng ta nhảy xuống trước rồi bàn sau!”

“Nhảy xuống trước rồi bàn sau? Thế cũng được…”

Tôi nghĩ một lúc, bước cả hai chân lên thành giếng, hít một hơi thật sâu…

“Khoan đã!” Tôi lại dừng lại.

“Lại gì nữa đây?”

“Cậu định lừa tôi phải không?”

“…”

“Biết ngay mà! Cậu lừa tôi nhảy xuống trước rồi một mình chuồn đi chỗ khác chứ gì? Mai cậu sẽ đi báo người đến tóm gọn tôi phải không? Hừ! Đồ tồi, tí nữa thì tôi mắc lừa cậu!”

“Cô có thôi đi không…”

“Tôi đếm đến ba! Nếu không chịu bước ra là tôi sẽ xông tới đó! Một!”

“૮ɦếƭ! Thầy sắp đến rồi, mau nhảy đi!”

“Hai!”

“Đừng hòng! Đồ lừa đảo!”

“Ba!”

“Á… Ưm!”

Tôi còn chưa kịp định thần, một tay của Kim Nguyệt Dạ ôm chặt lấy tôi, tay còn lại bịt miệng tôi lại rồi nhảy xuống giếng.

Vụt!

Một tiếng động vang lên, chúng tôi đã chạm đến đáy giếng.

Hu hu! Đau quá! Cái chân khi nãy bị trẹo của tôi sau cú nhảy ngoạn mục vừa rồi còn đau hơn! Tôi căm hận quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Suỵt!” Kim Nguyệt Dạ khẽ ra hiệu, ngước đầu lên nhìn.

Tôi cũng ngước lên nhìn theo.

Lúc này có một tia sáng quét xoẹt qua miệng giếng, chúng tôi nghe thấy ông thầy đi
tuần cáu tiết quát ầm lên.

“Tôi biết các em trốn ở đây!Mau ra ngay!”

Tôi sợ đến nín thở, ngồi im không nhúc nhích.

Cầu trời đừng tìm ra tụi tôi… Đừng tìm ra tụi tôi… Đừng tìm ra… Đừng tìm ra…

Tôi lẩm nhẩm cầu nguyện.

“Vẫn chưa chịu ra hả? Tôi đã nhìn thấy các em!”

Cái gì? Thầy… thầy đi tuần nhìn thấy tụi tôi rồi?

Tôi sợ hãi nhìn Kim Nguyệt Dạ. Hắn nhíu mày, lắc đầu.

“Đừng tưởng các em núp đi là tôi không phát hiện ra! Hừ!”

Tiêu tùng rồi… Ông thầy đi tuần đứng bên cạnh giếng, chỉ cần ông ta soi đèn pin xuống dưới giếng …

Nghĩ đến hậu quả sẽ phải hứng chịu, tôi vã mồ hôi hột, cả người cứng đờ ra.

Cái giếng này có khác gì ngõ cụt đâu!

“Áhhhhhh…”

Bên ngoài giếng đột nhiên vang lên tiếng hét như xé vải. Tôi và Kim Nguyệt Dạ đều giật bắn mình.

“Ai? Ai vừa hét?” Ông thầy đó cũng giật mình, chạy về phía phát ra tiếng thét vừa rồi.

Phù!

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng hơn mười phút sau, chúng tôi dám chắc ông thầy đã đi xa…

“Nếu như bị phát hiện, tôi nguyền rủa cậu suốt đời” Tôi nghiến răng ken két nói với Kim Nguyệt Dạ.

“Hơ hơ, tùy cô!” Tên này coi lời đe doạ của tôi như gió thoảng qua tai.

“Hừ!” Tôi quay đầu đi chẳng thèm để ý đến hắn.

Vừa rồi hình như giọng của Tô Cơ!”

Tô Cơ? Phải rồi! Đúng là giọng của nhỏ ta… Không biết mấy người bọn họ thế nào rồi. Lúc nãy tôi chẳng nói câu gì đã bỏ đi, hội Lý Triết Vũ có lẽ đang đi tìm tôi khắp nơi!
Mong họ không sao…

Tôi thở dài, đứng dậy, nhưng mắt cá chân đau đến tê tái, tôi nhận ra hoàn cảnh lúc này của mình cũng chẳng khá khẩm gì.

“Sao vậy? Lo cho bọn họ à? Cô lo cho mình trước đi!”

“Lo cho mình? Thế là sao? Thầy giáo đi rồi đấy, chúng ta lên thôi!”

“Hơ hơ! Được, cô lên đi!”

“Ơ, tôi…”

Hả? Tôi… tôi làm sao lên được đây?

Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh đáy giếng.

Mặt đất ẩm thấp, rêu bám dày đặc ở vách giếng…

Ngoài ra chẳng có gì hết!

Chưa kể chân tôi bị thương, không leo lên được!

Phải rồi! Di động! Mau gọi di động để Tô Cơ đến cứu.

Rõ ràng tôi có mang theo di động, thế mà bây giờ tìm khắp túi quần không thấy, chắc tôi làm rơi mất rồi!

“Đừng tìm nữa, có điện thoại thì tôi đã gọi từ lâu rồi…” Kim Nguyệt Dạ nhìn bản mặt tiu nghỉu của tôi mà thở dài. “Hôm nay tôi lại quên không mang di động theo…”

“Kim Nguyệt Dạ! Có phải cậu đã biết trước không có lối ra phải không?” Mặt tôi nhăn nhó nhìn chòng chọc cái tên mà đến giờ vẫn cười nhăn nhở được.

“Hơ hơ hơ hơ, xin lỗi, xin lỗi… Ban nãy chỉ mong thoát nạn, tôi không kịp nghĩ nhiều đến thế!”

“Cậu cố tình đúng không?”

“Bé Hựu Tuệ, bé đừng quên tôi cũng bị kẹt ở đây nhé!”

Tôi và cậu khác nhau. Cậu bị kẹt là đáng đời!”

“Được rồi, được rồi. Làm ơn be bé cái mồm, ông thầy đi tuần đó mà nghe thấy là phiền lắm!”

“Cậu…” Tôi hết hơi, ngồi phịch xuống đất.

“Ừm, bây giờ chỉ hi vọng người tiếp theo tìm ra cái giếng này sẽ cứu chúng ta thôi!” Kim Nguyệt Dạ ngồi xuống tựa lưng vào vách giếng, mặt mày tỉnh bơ, tay chống cằm nhìn lên miệng giếng.

Tôi hung dữ trừng mắt với hắn sau đó lờ tịt hắn đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc