TWO + THREE
Vì việc lúc trưa, Tô Cơ vừa mới tan lớp đã nhanh chân linh về sớm, Hiểu Ảnh cũng được nhà đến đón, chỉ còn lại mình tôi vừa nghĩ đến ông lão kì dị mà hôm nay thầy Hồ nhắc đến vừa rảo bước về phía khu biệt thự cổ số 23.
Nhân giờ tan học đông đúc đã qua, tôi mau chóng quay về khu biệt thư số 23. Tôi sực nhớ ràng Kim Nguyệt Dạ tối nay phải làm thêm nên sẽ về rất muộn. Khu biệt thự này rộng thênh thang, chỉ có 1 mình tôi làm bạn với tiếng kêu kì quái của những con vật lạ hoắc là huơ nào đó. Đã thế lại còn thêm cả tiếng gió rít từng hồi, không khí lạnh lẽo một cách lạ thương...
"Tô Hữu Tuệ!"
"Tô Hữu Tuệ!" Giong nói của ai đó cứ văng vẳng bên tai tôi, hình như là mơ, nhưng lại rất thật. Tôi có mở to mắt lim dim ngái ngủ, một khuôn mặt điển trai hiện ra lù lù trước mặt tôi.
"Á"
Tôi hét to khủng khi*p rồi nhảy dưng lên trên ghế sô-pha. Đúng lúc ấy chợt có một bàn tay bịt chặt miệng tôi lại
"Là tôi!" Giọng nói thật quen thuộc vang lên, là Kim Nguyệt Dạ.
"Ôi, điếc cả tai" Thấy tôi hơi trấn tĩnh lại, Kim Nguyệt Dạ mới buông tay ra, hắn xoa xoa tai, "Bé Hựu Tuệ, bé định dọa dân cả phố Angel này sợ mất mật à?"t
"Kim Nguyệt Dạ, rốt cuộc là ai dọa ai đây hả?" Tôi trừng mắt nhìn "tên đại ác ma" trước mặt, thật quá đáng!
"Được rồi, được rồi, là tôi sai, được chưa? Đúng rồi, bé yêu, nghe nói hôm nay bé lại chơi trội một quả ở trường!
"Cậu nói gì cơ?" Tôi nhìn Kim Nguyệt Dạ ngờ vực, làm sao thằng cha này lại biết tường tận tôi đã làm những gì ở trường thế hả!
" Đừng nhìn tôi như thế, Happy House là nơi buôn chuyện "dưa lê vỉa hè" mà, hơn nữa, hành động cao thượng, anh dũng như thế là công chứ Hựu Tuệ cũng nên được truyền tụng bốn phương chứ. Bé Hựu Tuệ tôi có nói đúng không?"
"Ha ha ha, đó là điều đương nhiên!" Kẻ đáng thương như tôi sau khi nghe một hồi khen ngợi đã hoàn toàn quên rằng mình phải làm gì?
"Nhưng mà bé Hựu Tuệ này, bé và thầy giáo mới Hồ...cứ hợp nhau như thế, phải chăng từ mối quan hệ nòa đúc kết ra một đạo lí?"
"Đạo lí gì?"
"Hơ hơm chính là "thơm hợp gu, tối hợp cạ", Hơ hơ!"
"Ừm, \'thơm hợp gum tối hợp cạ\'? Đợi chút, cậu vừa nói gì hả?"
Cuối cũng tôi cũng tỉnh hẳn khỏi cơn đê mê trong lời khen ngợi, cáu thằng cha đáng ૮ɦếƭ nỳ lại dám đổi cách mỉa mai tôi!
"Kim Nguyệt Dạ, ý cậu là chỉ cần duyên của thầy Hồ thì đều là \'thơm hợp gu, tối hợp cạ\' hết hả? Theo tôi được biết thì chỉ có người do đích thân ngài chủ tịch giới thiệu thì hiệu trưởng Bạch mới được tuyển dụng vô điều kiện đó, cậu nói xem..."
Thấy về mặt Kim Nguyệt Dạ sững lại một lúc, tôi sướng như mở cờ trong bụng
"Kim Nguyệt Dạ, có lẽ nói không chừng là thầy Hồ, tức người \'thơm hợp gu, tối hợp cạ\' với tôi chính là món quà đặc biệt mà ngài chủ tịch dành cho chúng ta đấy, vậy cậu nói xem \'hợp cạ thối mà quen, hơn cả vạn lần cùng kẻ thơm mà lạ\' là thế nào nhỉ?\'
"Ý cô muốn nói thầy Hồ rất có khả năng là đề thi của chúng ta..."
Đợi chút, tại sao thằng cha này lai nói trúng phóc câu mà tôi đã mất công suy nghĩ cả chiều nay mới vỡ ra chứ, lúc nãy tôi buột miệng nói với hắn cái gì ý nhỉ? Sao tôi ngu thế hả trời....
"Không phải, không phải tôi đùa ấy mà, he he!"
"Hơ hơ, bé Hựu Tuệ, tôi phải thay mặt cho mười nghìn học sinh trường Sùng Dương cảm ơn trò đùa tinh tế của bé rồi! Hộp cơm tối này tuy chư đủ thành ý, nhưng mong bé vui long nhận cho!"
Vừa nói xon dứt lời, Kim Nguyệt Dạ ném một cái hộp gì đấy xuống, chẳng thèm để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của tôi, cứ thế phủi quần ra đi.
Tôi đứng ngẩn ngơ giữi phòng khách trống vắng...
Tô Hựu Tuệ này hận một nỗi không kịp vung tay tát cho mi một cái phù mỏ! Không được! Ta nhất định phải ra tay cho trước mi mới được!
“Tô Cơ!”
“Hiểu Ảnh!”
“ Hựu Tuệ!”
“Tụi mình là Tuyệt Đại Tam Kiều của trường Minh Đức, phải biết giúp đỡ thầy Hồ!”
Hà hà hà, biết hiệu Tuyệt Đại Tam Kiều nghe oai như cóc!
Vẻ mặt của bà bạn Tô Cơ và Hiểu Ảnh nom bừng bừng khí thế! Oh yeah, Tô Hựu Tuệ, mày cũng phải cố lên, cố lên nào!
Bữa trưa ngày hôm sau, nhóm Tuyệt Đại Tam Kiều chúng tôi tụ tập ở nhà ăn, mở cuộc họp vô cùng “ trọng đại”!
“Hựu Tuệ, ý bà muốn nói, rất có thế thầy Hồ là đề thi mà ngài chủ tịch đưa ra cho bà và tên Kim Nguyệt Dạ?” Tô Cơ hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ừ, khả năng đó rất lớn!”
“Nhưng mà, nếu như thầy Hồ là một đề thi, thế thì yêu cầu chủ yếu cảu đề thi này là gì?”
“Cái này...” Tôi nhíu mày lắc đầu.
“Chuyện này phức tạp đây...” Hiểu Ảnh trề môi, đút một miếng cơm lớn tướng vào miệng rồi nói ngồm ngoàm.
“Tôi nghĩ chắc là ngài chủ tịch muốn tụi mình giúp thầy Hồ thoát khỏi cảnh khó khăn trước mắt! HÌnh như học sinh thầy ấy dạy đều không thích thầy ấy!”
“Yên tâm, chúng ta chỉ cần tìm ra những điểm yếu của thầy Hồ, sau đó đánh tỉa dần là ok thôi!”
“Nhưng àm Hựu Tuệ này, tôi e rằng khó chơi lắm! Mọi người đầu không thích thầy HỒ bởi vi người thầy ấy có mồ hôi, hơn nữa cứ động một tí là thầy lại chui tọt xuống bục giảng, chả có tí phong cách cảu thầy giáo gì cả! Thay đổi thầy ấy... chậc, là cả một ‘đại công trình’ đấy!” Tô Cơ lấy đũa chọc vào hộp cơm than thở.
“Bà nói có lí lắm! Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi thà ૮ɦếƭ chứ chứ quyết định không thua tên Kim Nguyệt Dạ. Biết làm sao được, còn nước còn tát vậy!”
“Híc... Hựu Tuệ, tôi thấy cửa ải này khó nhằn lắm! Bà có gắng lên nhé!” Tô Cơ thở dài.
Khó nhằn lắm?
Hừ! Con nhỏ Tô Cơ này chỉ toàn nói nhảm!
Từ truoc71 tới giờ chưa việc gì có thể làm khó được ngọc nữ trường Minh Đức – Tô hựu Tuệ này! Nếu có thì đúng là chuyện lạ bốn phương!
Hô hô hô... Nói đi cũng phải nói lại... Phải giúp thầy Hồ thế nào đây...
Khổ nõi liên tiếp hai ngày trời, sau khi tan học, tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnh chạy đôn chạy đáo, thâm chí lật tung cả sàn nhà lên tìm kiếm mà vẫn không phát hiện ra tung tích thầy Hồ. Không hiểu thầy đi đâu nhỉ?
Liệu có phải do ban ngày khi lên lớp bị học sinh đả kích nhiều quá, mên thầy trốn vào góc nào đó không muốn ra nữa không?
Cuối cùng trời cao cũng không phụ lòng người, nhờ sự kiên trì tìm kiếm không mệt mỏi của Tuyệt Đại Tam Kiều tụi tôi, Hiểu Ảnh đã phat hiện ra bóng thầy Hồ ở phòng thí nghiệm.
“Thầy Hồ ơi, chúng em đây ạ!”
“À Hựu Tuệ, Tô Cơ, Hiểu Ãnh á! Các em vào đi!” Thầy Hồ vẻ như không dám tin vào mắt mình nữa, xúc động đến mức dụng cụ thí nghiệm trên tay cũng lắc lư suýt đổ.
“Cá em tìm thầy có việc gì không?”
“Thầy Hồ, chúng em muốn giúp thầy khử mùi hôi trên người thấy, như thế thầy sẽ không bị thầy cô và các bạn tẩy chay nữa ạ!”
“Hiểu Ảnh!” Tôi và Tô Cơ cùng thốt lên kinh ngạc, cái con nhỏ đầu gỗ thẳng ruột ngựa này bao giờ mới khôn hơn chút đây.
“À, không sao đâu! Hựu Tuệ, Tô Cơ, thầy biết các em muốn tốt cho thầy, nhưng mấy hôm nay cũng có vài học sinh bnê trường Sùng Dương!” Tôi vừa nghe thấy đã giật thót người, suýt nữa ngã kềnh ra khỏi ghế, “Thế họ đã làm gì giúp thầy ạ?”
“ Các em... Các em ý... nói chuyện cùng thầy...” Nhìn thấy vẻ mặt bị kích động của tôi, thầy Hồ run run, không biết có nên nói tiếp hay không.
“Thầy Hồ! Hựu Tuệ chỉ lo người bên Sùng Dương ức Hi*p thầy thôi mà, không sao đâu, thầy cứ nói iếp đi!”
Ôi! Sợ toát cả mồ hôi... Tại sao tôi lại mất bình tĩnh như thế chứ?
“Không , không có chuyện đó đâu, trái lại các em ý còn giúp thầy không ít, nếu không có các em ý, thì e tằng bây giờ thầy vẫn chẳng dám đứng nói chuyện với ba em gần như thế này!”
Nhìn ánh mắt cảm động của thầy Hồ, tôi chợt nhớ ra ánh mắt ngang tàn của tên Kim Nguyệt Dạ đêm đó. Tô Hựu Tuệ, mày xong rồi, xong thật rồi!
“Khịt khịt, lạ quá nhỉ!” Hiểu Ảnh gần như dí sát đầu về phía thầy Hồ, “Thầy Hồ, mùi hôi trên người thầy hình như không còn nữa. Hựu Tuệ, bà ngửi thử xem!”
Không... không phải vậy chứ... Tôi lùi lại phía sau một bước, nhưng đúng là từ nãy đến giờ hình như tôi không còn cảm giác khó thở nữa.
“Thế Tô Cơ...”
“Ha ha, giây phút có ý nghĩa lịch sử như vậy đương nhiên phải do ngọc nữ trường Minh Đức chứng kiến chứ!” Tô Cơ chẳng đắn đo gì hết, đẩy phăng tôi về phái tước.
...
Ôi không... Tô CƠ, tôi hận bà! Tôi kinh hoàng nhìn khoảng cách gi8ua4 tôi và thầy Hồ ngày một gần, năm mười centimét...
Ồ... Hiểu Ảnh nói chẳng sai... Mùi hôi tuy không phải mất đi hoàn toàn nhưng so với trước kia thì đã đỡ hơn rất nhiều, rất nhiều rồi!
“Làm sao... làm sao họ có thể làm được...” Tôi quay người lại, nắm chặt lấy áo thầy Hồ.
Tôi không tin, lẽ nào Tô Hựu Tuệ này lại bị knock-out sớm vậy? Không thể nào!
“Ha ha...” Thầy Hồ thẹn thùng gãi gầu, “ Các em ý chỉ là giúp thầy mang đi một cái túi thơm...”
“Túi thơm?”
“Ừ, đó là cái túi thơm bana thầy tặng thầy, đến tận tối hôm qua thầy mới phát hiện ra, mùi hôi trên người thầy đều do cái túi thơm đó tỏa ra!”
“Đợi đã, Hựu Tuệ, bà đi đâu đó!”
“Hựu Tuệ...”
...
Chưa đầy mười phút sau, tôi đã ở trong cửa hàng Happy House.
“Ô! Bé hựu Tuệ, sao mà bé chạy gấp thế? Mong gặp tôi đến thế sao>”
“Kim Nguyệt Dạ!”
“Chuyện gì?”
Tôi trừng mắt lườm Kim Nguyệt Dạ, thằng cha này rõ ràng đang làm thuê mà lại chiễm chệ ngồi trên ghế dành cho khách hàng, bên cạnh còn có Lý Triết Vũ vừa cười tủm tỉm ửa pha cà phê, rồi cả tên kkhỉ đột Lăng Thần Huyền đang háo hức ra mặt, muốn đón xem màn kịch hay giữa chúng tôi,
“Hừ! Cậu đừng có mà vờ vịt! Ba người các cậu sao lại có thể thừa nước ᴆục thả câu chứ!” Tô Cơ không biết xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào và bắt đầu chất vấn Kim Nguyệt Dạ.
Khá lắm, Tô Cơ.
Tôi thầm cổ vũ cho Tô Cơ. Tô Cơ dù sao cũng tốt hơn gấp vạn con nhỏ Hiểu Ảnh hám giai đẹp, quên bạn bè, Cứ nhìn thấy Lăng Thần Huyền là mắt nhỏ ta sáng như sao.
“Hơ hơ,” mặt tên Kim Nguyệt Dạ vẫn tỉnh như sáo, “ Cô bảo bọn tôi thừa nước ᴆục thả câu á? Vũ, Huyền, bọn mình làm thế khi nào nhỉ?”
“Cậu lại còn khéo lẻo mép, chuyện cái túi thơm của thầy Hồ là như thế nào?”
“cac cô muốn lấy cái túi thơm đó hả! Huyền, túi thơm đâu?”
“Quẳng đi rồi, hôi như cú. Ai thềm giữ nó chứ!”
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi...” Nhìn thyấ hai đó cứ kẻ tung người hứng trước mặt. Đầu Tô Cơ sắp tức xì khói ra.
“Cô nói ai là tiểu nhân bỉ ổi? Nếu không phải nhờ tụi này thì thầy Hồ làm gì có chuyện loại bỏ được mùi hôi ấy!” Lăng Thần Huyển vẻ mặt câng câng, nếu không phải vì happy House có đông người thì tôi đã nện cho tên khỉ đó te tua!
“Lăng Thần Huyền, thầy Hồ là thầy giáo của tụi tôi, cho dù không có các cậu, tụi tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp thầy loại bỏ cái mùi ấy!”
Tên thối tha, nếu chẳng phải ta lỡ miệng thì thằng cha Kim Nguyệt Dạ tiểu nhân kia làm sao có thể phỗng tay trên thành công của ta chứ.
“Bé Hựu Tuệ à, tôi nghe nói, ngoài Hiểu Ảnh ra, é và Tô Cơ chẳng dám đến gần thầy Hồ, kể cả lại gần thì cũng cẳng chịu nổi một phút, như thế e rằng thật khó khiến người ta tin là các cô sẽ làm được điều gì đó giúp thầy Hồ”. Kim Nguyệt Dạ cười mỉm nhìn tôi.
“Đúng thế, lúc nãy chúng tôi ngồi nói chuyện với thầy Hồ rất vui vẻ, nhờ đó mới ‘moi’ được tìn hồi còn là sinh viên, bnạ bè đó kị thành tích học tập xuất sắc của thầy ấy, đã thế hoa khôi của trường lại yêu thầm thầy nên đám bạn cố ý tặng cho cái túi thơm đáng ghét kia nhân lúc thầy ấy bị bệnh xoang...”
Đúng là chuyện khó tín! Thầy Hồ mà cũng ó người yêu thầm! Lại còn là hoa khôi của trưởng nữa chứ!
“Hựu Tuệ, liệu cô có dám ngồi nói chuynệ ở cự li gần với thầy Hồ trong ba tiếng không?”
“Tô Cơ, cô thì sao?”
“...” Nhìn Tô Cơ mặt tái xám, tôi chỉ còn cách giữ im lặng.
“Thôi được rồi, tôi phải làm việc tiếp đây, mọi người có muốn uống chút gì không?
“À, trà sữa!” Hiểu Ảnh hớn hở ngồi cạnh Lăng Thần Huyền, hoàn tonà không đếm xỉa gì đến bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi. Mặt tên Lăng Thần Huyền thì méo xẹo như cái bị rách.
“Kim Nguyệt Dạ, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu, cuộc thi dự giờ công khia tuần sau mới làa sự kiện quan trọng nhất đối với thầy Hồ và trường Minh Đức, tôi cũng phải cảm ơn cậu vì đã giải quyết giúp tôi một vấn đề lớn!”
“Thật sao? Đứng khách sáo, tụi này thiết tha chờ đợi...”
Trong cửa tiệm Happy House nhỏ bé này, cuộc chnế giữa Tuyệt đại Tam Kiều của Minh Đức và Tam Đại Thiên Vương của Sùng Dương lại bắt đầu...
Buổi sáng hôm sau, tôi đến trường từ rất sớm.
"Hựu Tuệ, bà vẫn khỏe chứ? Mắt bà thâm quầng lên kìa" Tô Cơ nhìn tôi lo lắng.
"Ha ha, vẫn khỏe như thường, tại hôm qua tôi mải ôn bài nên quên béng thời gian, ngủ muộn quá ấy mà!"
"Ôi, Hựu Tuệ, thành tích của cậu tốt thế mà vẫn còn chăm chỉ như vậy, mình phục cậu lắm ý!" Một nữ sinh ngồi bên cạnh nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Ừ, ha ha ha ha! Có gì đâu! Ha ha!"
"Hựu Tuệ...bà bị tên Kim Nguyệt Dạ giày vò tinh thần nên k ngủ được phải không?" Tô Cơ khẽ thì thầm.
Tôi quắc mắt lườm Tô Cơ một cái.
Mà Tô Cơ nói cũng chẳng sai! Hôm quá, tôi vò nát óc mới nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề của thầy Hồ, kết quả lại bị thằng cha Kim Nguyệt Dạ ςướק trên giàn mướp, về đến nhà thù cũ thêm hận mới chất cao như núi, hu hu hu...Nghĩ nhiều đến mức đầu tôi bây giờ vẫn còn đau như 乃úa bổ! Haiz!
Reng reng reng!
Chuông vào lớp kêu rồi!
Tiết học đầu tiên là tiết của thầy Hồ, phải tìm mọi cách giúp thầy ấy lấy lại tự tin mới được. Tôi tự nhủ, lên giây cót tinh thần, ngồi ngay ngắn lại.
Ấy, tại sao người bước vào lớp lại là thầy chủ nhiêm thế này... Thầy Hồ đâu rồi? Tôi quay sang nhìn Tô Cơ và Hiểu Ảnh, hai nhỏ bạn cũng ngây ra không hiểu.
Nhưng các học sinh khác trong lớp vừa nhìn thấy thầy chủ nhiệm vào thì thở phào nhẹ nhõm.
"Thấy Hồ lúc nãy đã nộp đơn xin nghỉ dạy cho hiệu trưởng Bạch, vì vậy tiết học vật lí hôm nay đổi thành tiết tự học." Thầy chủ nhiệm giải thích.
Cái gì? Thầy Hồ nộp đơn xin nghỉ dạy ư? Sao lại có thể như thế được? Tôi nháy mắt ra hiệu với Tô Cơ và Hiểu Ảnh.
"Ái, bụng Hiểu Ảnh đau quá!"
"Hả, thôi ૮ɦếƭ, thầy ơi, Hiểu Ảnh không được khỏe, để em đưa bạn ấy xuống phòng y tế" Tôi vội dìu lấy Hiểu Ảnh.
"Là Hựu Tuệ à, được, thế thì nhờ em nhé!"
"Thầy cho em đi cùng hai bạn ấy, một mình Hựu Tuệ không dìu nổi Hiểu Ảnh đâu ạ!" Tô Cơ nhanh miệng nói.
"Ừ, các em mau đi đi!"
"Vâng!"
Tôi và Tô Cơ khoác hai tay của Hiểu Ảnh ra khỏi lớp.
He he he,"chiến lược" thành công! Chúng tôi vừa chạy ra khỏi lớp học, "bệnh nhân" Hiểu Ảnh đã "hồi phục", khỏe như vâm. Híc, xin lỗi thầy chủ nhiệm, em đã lợi dụng sự tín nhiệm của thầy nhưng đó cũng là việc bất đắc dĩ thôi. Bởi vì...
Bất luận thế nào tụi em cũng phải làm cho rõ việc này! Tôi, Tô Cơ và Hiệu Ảnh chạy nhanh như bay đến phòng làm việc của hiệu trưởng Bạch Ngưng: “ Cô Bạch ơi, chúng em không muốn thầy Hồ nghỉ dạy ạ!”
Tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnh gõ cửa nhanh như điện xét, không đợi bên trong nói “ Mời vào!” đã chạy thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng Bạch…
Thảm rồi… Không ngờ tên Kim Nguyệt Dạ lại ngồi lù lù trong phòng làm việc của cô Bạch. Sao lúc nào tôi cũng chạm mặt thằng cha này thế… Cả thầy Hồ cũng có ở đây…
“ Tô Hựu Tuệ, có chuyện gì vậy? Bây giờ không phải là đang là giờ học sao?” Cô Bạch nhíu mày nói, có vẻ hơi bực mình.