Biệt Ly - Chương 10

Tác giả: Tuyết Hoàng

Không lâu sau Thời Dực đã về đến cung của mình, đem theo sau là Vân Miên.
“Hất nước cho cô ta tỉnh đi.” – Nghe lời y, đám thuộc hạ múc một xô nước đầy, thẳng tay hất vào mặt của ả Vân Miên.
Ả ta ho sặc sụa, tỉnh dậy đã là lúc sáng sớm. Ả ôm lấy иgự¢, nhìn xung quanh, bắt gặp Tiết Vãn Chi đang nằm ở trên giường, khuôn mặt trắng bệch như sắp ૮ɦếƭ.
“Tỉnh rồi?” – Y nhìn ả: “Vân Miên quý tử càng nhìn sao lại càng không thấy giống a Vãn nhà ta, ngươi đúng là xấu xí quá rồi. Con mắt nào khiến hắn nạp ngươi vào cung vậy?”
“Ngươi xúc phạm ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Y cười: “Vậy để xem ngươi có thể sống sót không đã, bắt đầu thay đi!”
Nói rồi tên thái y cùng đám lính giữ chặt tay ả, kim châm bắt đầu xuyên vào: “Bệ hạ, mong người ra ngoài cho.”
Y nhìn nàng, lại nhìn ả. Thấy ả máu chảy không ngừng, lúc này y mới hiểu nàng 3 canh ấy đau cỡ nào.
Thời Dực lặng lẽ đi ra. Truyền bên trong là tiếng kêu gào thảm thiết của ả: “Đau! Đau quá! Các ngươi làm gì ta! Á! Á!”
Y nghe thấy nó, chỉ biết cúi đầu, tay nắm chặt.
“Các ngươi làm vậy với ta, Dung Phất tỷ sẽ không tha cho các ngươi, tỷ ấy sẽ báo thù cho ta!”
Vân Miên dãy dụa, nghiến răng nghiến lợi, máu độc thấm vào, đen đặc, cơn đau thấm vào xương tủy: “Gi*t ta đi! Gi*t đi!”
Thời Dực nghe thấy hai từ Dung Phất, thâm trầm nhìn lên trời: “Công chúa?”
Ba canh giờ sau, Vân Miên đã ngất đi, cổ họng ả đỏ lên nhìn đau đớn tột cùng, vậy mà nàng một chút cũng không kêu ca.
Tên tu sĩ đi ra: “Người có thể vào được rồi.”
Nàng vẫn chưa tỉnh, Vân Miên đau đớn mà ngất đi.
Thời Dực lại bên nàng, vuốt lọn tóc mai của nàng, Tiết Vãn Chi đã trở nên hồng hào hơn lúc đầu rất nhiều.
“Nhân lúc ả chưa tỉnh lại, tránh ả dậy lại làm loạn lên, trả về cho Mặc Lâm đi!”
Tên thuộc hạ nghe vậy, nhanh chóng khiêng ả đi.
Trong phòng chỉ còn nàng với y. Tên thái y đã lui từ bao giờ.
“A A Dực?”
Y nghe thấy nàng gọi, nhanh chóng ôm lấy nàng.
Tiết Vãn Chi khuôn mặt ngơ ngác, lúc sau ôm y bật khóc nức nở: “Sao chàng lại dại dột như vậy, ta ૮ɦếƭ rồi thì thôi, theo ta xuống đây làm gì?”
Y cười, lúc sau ngẩng dậy, 乃úng trán nàng một cái: “Ta cứu được nàng từ diêm vương về đấy, không thì lúc này nàng sẽ nhớ ta mà đánh ông ta ૮ɦếƭ mất.”
Nàng nghe thấy, mặt chợt nóng bừng: “Chàng đừng ảo tưởng, ta vẫn chưa yêu chàng đâu.”
Y cười, hôn lên má nàng: “Ta sẽ đợi nàng a, nàng nhất định sẽ thích ta.”
Tiết Vãn Chi hờn dỗi, lườm chàng: “Là ai đã cứu ta vậy, người đó nhất định rất đau.”
“Vân Miên.”
“Sao? Ả ta đâu có quan hệ gì với ta đâu?”
“Tỷ muội.”
Nàng ngạc nhiên: “Nhưng rõ rang Dung tỷ đã xác định với ta chắc chắn ả không có quan hệ gì mà? Chẳng lẽ…”
Y trầm ngâm: “Dung Phất?”
“Đúng vậy, tỷ tỷ lừa ta sao? Sao phải vậy?”
“Thôi nàng mới tỉnh lại, đi ra ngoài hóng gió đi. Ngoài trời nắng đẹp lắm.”
Nàng cười: “Được.” – Ngay sau đó nàng giả vờ ngã khi bước xuống giường: “Ta yếu quá rồi, không đi được nữa.”
Y không nói gì, quay người bước đi. Nàng thấy vậy, tức tưởi: “Chàng không hiểu ý ta thật sao!”
Chỉ thấy y đi lại với 2 chiếc kẹo hồ lô trên tay, đưa cho nàng một cái. Tiết Vãn Chi bĩu môi: “Không thè…”
Không nói nhiều, Thời Dực nhanh chóng nhét kẹo vào miệng của nàng, bế bổng nàng lên: “Đi thôi, phu nhân của ta.”
Nàng dãy dụa nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc: “Đồ chó ૮ɦếƭ nhà chàng, ngày mai khỏe rồi nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ chàng.”
Y cười: “Nàng khỏe khi nào lấy nàng khi đó.”
“Sao?”
“Thành thân.”
ẸC, nàng nhìn y, luồn tay qua cổ y: “Tùy chàng.”
“A Dực, chàng nhìn xem chỗ đó bình minh đẹp quá, mau đưa ta lại gần hơn đi.”
“A Dực, đám mây đó nhìn giống chàng thật, khỏe rồi ta nhất định sẽ vẽ nó.”
“A Vãn nhìn xem, có thích trâm cài không? Lấy một quẻ bói lương duyên ông chủ.”
Bóng dáng thiếu nữ và chàng thiếu niên trong cái hồng hào của xế chiều đã in lên dấu của những bãi cỏ xanh.
Trong hoàng cung của Mặc Lâm đầy cảnh u ám.
“Hoàng hậu, Vân Miên quý phi về rồi.”
“Sao? Máu ả ta như nào?”
“Màu đen đặc” – Tên công công bẩm báo.
“Rõ ràng ta đã hạ thủ, sao còn thay máu được. ૮ɦếƭ tiệt!”
“Hoàng hậu bớt giận, kế hoạch của chúng ta vẫn đang giở, trước hết phải Gi*t hoàng thượng.”
Dung Phất mặt đầy nghi ngờ, lúc sau quay người về cung, lấy con dao găm.
Mặc Lâm vẫn đang hôn mê. Cô đi lại gần: “ Mặc Lâm à Mặc Lâm, cảm ơn ngươi đã giúp ta một quảng đường dài, bây giờ nên kết thúc thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc