“Minh Nguyệt là người của tôi. Cô có ý kiến gì à?”
001 vừa gặp một miếng cá được lọc xương sẵn trong bát mình vào bát của Minh Nguyệt vừa lạnh lùng lên tiếng.
Tô Mẫn Mẫn bị anh chất vấn thì chỉ biết ngượng ngùng ngậm miệng. Cô ta chỉ là không chịu được cái cảnh mọi người thân thiết hỏi han Lục Minh Nguyệt.
Từ ngày cô ta gia nhập đội ngũ, đám đàn ông kia chưa từng nhiều lời với cô ta, vậy mà lại thân thiện với Minh Nguyệt khiến Tô Mẫn Mẫn càng căng ghét Lục Minh Nguyệt hơn.
Tại sao cô lại có được tất cả những thứ mà cô ta không có?
Tô Mẫn Mẫn không cam tâm!
Thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, mọi người bắt đầu cười xòa cho qua chuyện rồi tiếp tục ăn tối. Nhưng trong lòng họ đã thầm chắc chắn, Tôn Thất đã ngầm bảo vệ Lục Minh Nguyệt dưới uy quyền của mình.
Cô gái này nhìn qua vô cùng đơn thuần trong sáng nhưng nhất định không đơn giản!
Bên này, Lục Minh Nguyệt vẫn đang ngây người nhìn miếng cá nướng trong bát. Câu nói vừa rồi của anh như một phúc lợi bất ngờ ập đến khiến cô trở tay không kịp. Anh đã dần tiếp nhận cô rồi sao?
Tốt quá!
Minh Nguyệt tủm tỉm cười len lén liếc nhìn anh. 001 cũng thản nhiên nhìn lại cô. Nhìn thấy Minh Nguyệt vui vẻ cười rạng rỡ, trong lòng anh bỗng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tất cả cũng chỉ vì nụ cười của cô!
Cả đám người ăn uống no nê liền bắt đầu dọn dẹp. Lục Minh Nguyệt do đi đứng bất tiện nên chỉ có thể ngồi yên một chỗ nhìn bọn họ bận tới bận lui.
Nhìn quanh một lượt, cô phát hiện không thấy Tần Bách Niệm đâu. Rõ ràng ban nãy còn thấy anh ta ngồi ngẩy ngẩy mấy hạt cơm, sao bây giờ lại biến mất rồi?
Đừng nói là anh ta ăn xong liền không muốn dọn dẹp nhé!
“Nếu cô mệt thì vào lều nghỉ đi!”
001 không biết đã đứng trước mặt cô nhẹ nhàng lên lên tiếng. Lục Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, ý nói mình không mệt.
Cô cứ nghĩ anh sẽ khuyên nhủ cô đi nghỉ, vậy mà tảng băng sống họ Tôn này lại lững thững đi vào lều như không có chuyện gì.
“001, anh cứ vậy mà đi sao?”
Anh khó hiểu quay lại nhìn cô, chốc chốc lại đưa tay lên gãi đầu thắc mắc:
“Chứ còn gì nữa? Cô bảo cô không vào còn gì?”
“...”
Thời gian trôi càng nhanh, tình cảm của Minh Nguyệt dành cho 001 càng sâu đậm. Cô đã ở doanh trại này gần một tuần. Vết thương ở chân cũng đã dần hồi phục, bây giờ cô có thể tự đi lại rồi.
001 vẫn ngày ngày bận rộn. Ban ngày, anh đi ra ngoài tìm kiếm tung tích của Lục Minh Khả, dù cô có nằng nặc đòi đi cũng không được anh đồng ý.
Minh Nguyệt chỉ đành nhàm chán ở lại doanh trại. Nơi đây không thể truy cập và mạng xã hội nên cô chỉ có thể Gi*t thời gian bằng mấy công việc lặt vặt.
Giữa trưa, 001 bất ngờ trở về. Anh kéo cửa lều, không thấy Minh Nguyệt đâu. Anh lại liếc nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của cô nhóc đâu.
001 nhíu mày. Giữa trưa cô không chịu đi ngủ mà lại chạy đi đâu rồi?
Cuối cùng, anh cũng tìm thấy cô trước bồn rửa mặt tạm bợ của doanh trại. Minh Nguyệt đang tỉ mỉ giặt sách mấy chiếc áo thun của anh.
001 bỗng cảm thấy ấm lòng. Một tiểu thư cành vàng lá ngọc như Lục Minh Nguyệt lại hạ mình cẩn thận giặt cho anh từng chiếc áo, nói không cảm động là giả.
Nhưng sự cảm động ấy chỉ kéo dài cho đến khi anh thấy trên tay cô là chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ của mình!
Minh Nguyệt định giặt nốt cho anh mấy cái quần trong rồi đi ngủ. Nhưng chưa kịp ngâm mấy chiếc quần vào chậu giặt thì nó đã bị người bên cạnh ςướק mất.
Cô đánh mắt nhìn sang, chỉ thấy 001 đang trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng với cô. Yết hầu anh theo thói quen mà lên xuống không kiểm soát. Minh Nguyệt vừa nhìn đã biết anh đang xấu hổ!
Ở chung gần mười năm, có những thói quen vô thức của 001 cũng đủ để cô hiểu tâm trạng của anh ngay lúc đó.
“Cô không cần giặt đồ cho tôi đâu. Từ giờ cứ để tôi tự giặt.”
“Không sao đâu! Cứ để em giặt cho, dù sao em cũng không có việc gì làm. Không cần phải xấu hổ.”
Nói xong, cô ranh mãnh cười một cái rồi ςướק lấy cái ҨЦầЛ ŁóŤ trên tay. 001 đứng ngây người như phỗng, bỗng không biết nên phản ứng thế nào cho bớt xấu hổ.
Minh Nguyệt giặt đồ xong thấy anh vẫn đứng thừ người bên cạnh cũng không để ý lắm. Cô ôm chậu giặt đến dây phơi rồi thuần thục treo quần áo lên.
001 muốn giúp nhưng lại vụng về mãi không treo được chiếc áo vào cái mắc. Lục Minh Nguyệt nhìn anh phì cười. Dáng vẻ ngây ngô này của 001 cũng thật đáng yêu mà!
“Anh cứ để đấy để em phơi nốt. Mau đi vào lều nghỉ ngơi đi, chiều anh lại phải đi đúng không?”
“... ừm.”
001 nhìn cô thêm một lúc rồi mới quay người rời đi. Trong lòng thầm cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh vậy mà có cái áo cũng không mắc được! Đúng là vô dụng!
Hai người bọn họ không hề hay biết, đằng sau một túp lều gần đó, có một đôi mắt đang nhìn họ chằm chằm.
Tô Mẫn Mẫn cuộn chặt hai bàn tay, dùng ánh mắt ghen ghét xoáy sâu vào khuôn mặt bình thản của Minh Nguyệt.
Cô ta không có được anh thì cô cũng đừng hòng!