Cậu Là Ai? - Chương 15

Tác giả: Suxu (ball_4m)

Bảo Ngọc đứng
ngoài cửa, nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện… Giống như những câu chuyện
hai người đã nói suốt những ngày qua, nó buồn vì Nhật Nam vẫn không
thay đổi ý định…
Sau khi Nhật Nam đi khỏi, dựa lưng vào tường nhìn cái bóng cậu đã đi khuất, nó gõ cửa và bước vào trong.
- Con chào bác! – Ngọc mỉm cười.
- Con ngồi xuống đây! – Ông Trung hiền từ.
Nhìn thấy những nét buồn trên gương mặt nhăn nheo của ông Trung, nó cảm
thấy chạnh lòng. Nó mất ba mẹ từ rất sớm, từ cái tuổi mà mà nó cảm tưởng
như nó sẽ ૮ɦếƭ nếu phải xa ba mẹ. Nhưng cuối cùng thì nó cũng đã vượt
qua nhờ có ông và nhờ Nhật Nam. Ngọc đã sớm coi ông Trung là người cha
của mình. Ông cũng luôn chăm sóc và bảo bọc cho nó như một đứa con bảo
bối của mình đúng như cái tên của nó- một viên ngọc quý!
Nếu tình cảm gia đình đến với nó dễ dàng bao nhiêu thì tình yêu đối với
Nhật Nam cũng dễ dàng như vậy. Từ khi ba mẹ nó mất, Nhật Nam là người
duy nhất nó muốn ở bên cạnh. Nó nhớ như in tất cả những kỉ niệm hai đứa
đã có với nhau, những lần chạy nhảy rong chơi, những quyển sách mà Nhật
Nam dạy nó học, những câu chuyện Nhật Nam kể với nó, những lần Nhật Nam
lo lắng chăm sóc khi nó trở bệnh…
Tất cả… tất cả làm nên một tình yêu mà nó biết cả đời nó cũng không muốn thay đổi.
Ngọc cũng biết ngay khi nhận ra tình cảm khác lạ mà nó dành cho Nhật Nam, cậu đã chọn cách sống xa nó…
Đã hơn một năm trôi qua, nó cũng đã mong cho cậu được hạnh phúc và cũng cầu chúc cho mình như vậy.
Nhưng nó vẫn hi vọng Nhật Nam sẽ cảm nhận được cậu yêu nó nếu rời xa nó…
Và bây giờ sự thật thì đã ngược lại, nó vẫn mãi chỉ là một cô em gái.
Nếu nó không để Nhật Nam đi, cậu không gặp được cô gái đó thì có lẽ nó
sẽ là người được ở bên cậu. Nhưng bây giờ thì cậu đã gặp được Thanh
Linh…
Không có Nhật Nam, nó thật sự sợ nó sẽ không sống nổi…
Nước mắt nó chợt rơi….
Ông Trung thở dài, ông cầm lấy bàn tay nó. Ngọc là một cô gái tốt và yếu
đuối, mỏng manh như ngọn cỏ, ông thực sự mong Nhật Nam có thể hiểu và
chọn Ngọc.
- Con đừng khóc! Bác đã nhốt Nhật Nam lại rồi… Sớm muộn gì nó cũng sẽ nghĩ thông!
Ngọc khẽ lắc đầu.
- Con nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu bác ạ… Anh ấy sẽ phản đối đến cùng….
Ông Trung thở dài.
- Bác… không biết nói gì để xin lỗi con…
- Bác hãy để cho anh ấy quay về đó đi…
- Sao?- ông Trung ngạc nhiên- Con muốn bác cho nó quay lại đó?
- Vâng…- Ngọc khẽ đáp- Cứ như thế này sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ tìm
cách phản đối… Bác hãy để anh ấy về đó đi! Hãy để anh ấy ra đi một cách
tự nguyện. Con cũng sẽ chuyển về đó.. Con sẽ giành lấy anh ấy bằng mọi
giá!
Ngọc cắn chặt môi.
Ông Trung thở dài:
- Con phải cẩn thận. Bác sẽ cho người trông nom hai đứa.
- Vâng….
****************************************
Thanh Linh gục mặt xuống bàn, mắt lim dim. Mấy hôm nay nó cảm thấy bất
kì lúc nào rảnh là nó có thể ngủ ngay được. Nó đã đi tìm một công việc
mới trong một cửa hàng sách, không đông khách lắm nhưng riêng việc bê
những chồng sách nặng trịch rồi sắp xếp lên giá cũng đủ quay nó mệt dừ
người rồi. Ít nhất lương ở đó cũng khá…
Nhật Nam vẫn chưa quay về dù đã 3 tuần lễ trôi qua! Nó luôn tự hỏi là
cậu đã đi đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nó chẳng biết gì
về cậu cả nên dù có muốn, nơi duy nhất nó có thể đến là căn nhà lúc nào
cũng không có người mở cửa.
Nó vẫn chờ vì nó tin những gì Nhật Nam đã nói với nó trước khi đi, nhưng nếu lâu quá nó sợ nó sẽ quên giọng nói của cậu mất…
Thanh Linh thở dài….
Đôi mắt nó mơ màng…
Nó ngủ rất ngon…
Có tiềng ồn ào bên ngoài nhưng nó không nghe thấy gì cả !
Cạch !
Rầm rầm rầm !!!!!!!
Những tiếng bước chân đi như nện xuống sàn làm nó nheo mắt, đầu nó đau nhức vẫn muốn tiếp tục ngủ.
- Chị Linh !!! Dậy…dậy mau !!!!!
Linh bị nhỏ Lan kéo dậy khỏi bàn một cách bạo lực, nó nheo mắt, nhay nhay trán hỏi lơ đãng :
- Sao thế ? Chị đang ngủ ngon mà…
- Chị ơi !!! Anh Nhật Nam đến lớp rồi !!
Hả ? Giống như nó vừa nghe thấy một tiếng sét rất lớn vậy, mắt nó mở to
tỉnh cả ngủ, tim nó chợt ngừng đập vài s khi nghe đến cái tên đó. Nó
nhìn nhỏ Lan đang phấn khởi nhìn nó :
- Nhật Nam…đến lớp rồi à ? Có thật không ?- Linh bật dậy khỏi ghế !
- Thật đấy ! Chị đến lớp 11b mà xem ! Em vừa nhìn thấy anh ấy còn vẫy tay chào em mà !
Thanh Linh chạy vụt ra cửa lớp, vừa ngoặt ra cửa nó đã đâm sầm vào một người , mũi nó đập vào иgự¢
người đó đau điếng.
- Ui da…. !- nó kêu lên.
Linh sây sẩm mặt mũi, nó phải chống hai tay vào иgự¢ người đó cho khỏi ngã, một đôi tay nắm chặt lấy hai
bả vai nó.
- Cậu đi đâu mà vội thế ?
Giọng nói quen thuộc cất lên làm Thanh Linh khẽ thót một cái trong tim.
Nó quên luôn cả cái đau dần dần ở mũi, mắt nó mở to hết cơ, nó thấy mình
đang run run, nó ngước mắt lên nhìn.
Nhật Nam đang ở trước mắt nó….
Đúng là cậu ấy… !
Cậu ấy đang cười…
- Cậu không sao chứ ?- Nhật Nam mỉm cười.
- Tôi….tôi…
Không thể tin được là Nhật Nam đang thực sự ở trước mặt nó, nước mắt nó đang chuẩn bị trào ra….
Bỗng Nhật Nam kéo nó thật mạnh ! Tay cậu ôm thật chặt đầu nó vào иgự¢ mình, cậu nói thật khẽ :
- Bình tĩnh, Thanh Linh….không được khóc !
Cúi mặt xuống tai nó, cậu nói thật nhỏ chỉ mình nó nghe thấy :
- Tôi đang bị theo dõi… cả cậu cũng vậy…
Thanh Linh khẽ giật mình, nó cố nín không khóc. Giọng Nhật Nam vẫn nói đều đều :
- Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu… Cậu phải chờ tôi… Tôi sẽ giải thích mọi chuyện… Bây giờ cậu phải tin tôi…
Linh khẽ gật đầu.
Nhật Nam khẽ đẩy nó ra :
- Lần sau cậu đi phải cẩn thận ! Không có tôi cậu đã ngã mất rồi đấy !
Vỗ nhẹ lên vai nó, cậu bước đi….
Thanh Linh nhìn theo, một người đàn ông to lớn trong bộ vest màu xám đi
theo cậu. Đi qua Thanh Linh, ông ta nhìn nó rồi cũng mỉm cười bước đi.
Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế ?
Đột nhiên nó thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều, đôi mắt buồn và nụ cười kém tươi.
Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam mà thấy ngỡ ngàng không hiểu. Nhưng chỉ
cần nhìn thấy cậu là được, nó khẽ mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi !
Nước mắt khẽ rơi xuống mằn mặt trên môi, nó cũng không hiểu sao lại khóc, chắc là nó đang vui quá đó mà!
3 ngảy trôi qua…
Nó không có cơ hội nào nói chuyện với Nhật Nam…
Ngày nào cậu cũng đến lớp và ngồi im đó…
Người đàn ông không lúc nào cách cậu quá 3 bước.
Mỗi giờ ra chơi Thanh Linh đều đi tuần qua để nhìn Nhật Nam, khuôn mặt
cậu thản nhiên như suy nghĩ đến điều gì đó xa lắm. Nó khẽ thở dài, cậu
đã bảo nó đợi thì nó nên đợi vậy… Nhưng thật sự trong lòng nó có quá
nhiều câu hỏi, nó rất muốn hỏi và rất muốn biết, rất muốn được giúp đỡ
cậu…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay