Chọc Giận Bảo Bối - Chương 485

Tác giả: Hề Yên

Được rồi, Tô Cửu Y có chút mất mát.
Cô còn tưởng rằng chân tướng như cô tưởng tượng vậy, Thi Ngạo Tước là muốn cho cô đại triển thân thủ một phen, không đành lòng quấy rầy hào hứng của cô, mới có thể ăn cá cô làm ở dưới tình huống dị ứng hải sản, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Một cảm giác mất mát xông lên đầu, giống như ăn ý khó khăn lắm mới dưỡng thành với Thi Ngạo Tước trong mấy ngày nay, vào giờ khắc này thoạt nhìn lại không đáng giá nhắc tới như vậy.
Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô dừng bước lại, buông tay Thi Ngạo Tước ra, thấp giọng nói: "Xin lỗi tôi mệt rồi."
Sau khi nói xong những lời này, cô không nhìn vẻ mặt Ngạo Tước, xoay người rời khỏi sân nhảy.
Phụ nữ thật sự là sinh vật khó hiểu.
Tô Cửu Y đi đến hướng phòng nhỏ dành cho khách mời, quả nhiên nhìn thấy Dạ Hàn đang trò chuyện với người khác ở vị trí quầy bar.
Bởi vì anh đeo mặt nạ, cho nên cô chỉ có thể dựa vào cách mặc và vóc người cao của anh để phán đoán.
Cô vốn muốn đi qua, nhưng lại cảm thấy đi qua như vậy quá mức đột ngột, vì vậy liền thôi.
Nhưng, Dạ Hàn ngược lại phát hiện sự hiện hữu của cô, sau khi nói một câu "Xin lỗi" với người bên cạnh, anh khoát khoát tay với cô, ra hiệu cô tới đây.
Lúc người trò chuyện với anh vừa rồi nhìn thấy Tô Cửu Y, cười trêu ghẹo nói: "Hóa ra là chờ mỹ nữ, khó trách ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa."
Sau khi nghe được giọng nói này, toàn bộ nụ cười vừa rồi của Tô Cửu Y cứng ngắc ở trên mặt.
Là Tiêu Thần.
"Anh đừng nháo nữa, vội vàng giục ngựa lao nhanh đi thôi, ít dọa sợ bạn của tôi." Dạ Hàn cười vỗ vỗ cánh tay của anh, nhìn bộ dạng hai người có vẻ giống như rất quen.
"Được rồi tôi sẽ không quấy rầy các người nữa." Tiêu Thần nhếch môi nở một nụ cười tươi tắn, dù đeo mặt nạ, cũng không che nổi tác phong không đúng đắn này, "Thật đáng tiếc hôm nay lại đeo mặt nạ, nếu không có thể trông thấy bộ dáng của tiểu mỹ nữ rồi."
Tô Cửu Y ngoài mặt đáp lại cho anh ta một nụ cười thân thiện, trong lòng lại khinh thường mắng anh ta ngàn vạn câu.
Muốn cô gả cho anh ta, cô còn không bằng đi am ni cô làm ni cô còn vui vẻ hơn.
Chờ sau khi anh ta rời đi, Tô Cửu Y ngồi ở một bên khác của Dạ Hàn, cô còn lâu mới ngồi ở trên cái ghế Tiêu Thần từng ngồi qua: "Người vừa rồi là bạn của anh?"
Dạ Hàn suy tư một chút, nói: "Không tính là bạn bè, chỉ là quen biết mà thôi, ban đầu ba anh ta là trợ lý ba của tôi, sau đó tự mình thành gia lập nghiệp, cho nên xem như quen biết."
Cũng may cũng may, Tô Cửu Y cũng không muốn người ôn nhu sạch sẽ như Dạ Hàn có dính líu gì đó với Tiêu Thần.
"Khiêu vũ như thế nào, tìm được bạn nhảy của cô không?" Anh cười hỏi.
Tô Cửu Y cười: "Anh cũng ở đó à? Sao lại không trông thấy bạn nhảy của anh?"
Dạ Hàn vỗ tay phát ra tiếng, kêu nhân viên phục vụ quầy bar tới đây, sau đó tri kỷ gọi một ly đồ uống cho cô: "Tôi độc lai độc vãng đã quen, cùng không thích bạn nhảy gì đó, cho nên vừa rồi chỉ là nhàm chán đứng ở bên cạnh nhìn một lúc."
Nói một câu "Cảm ơn" với nhân viên phục vụ đưa nước trái cây lên, Tô Cửu Y nhấp thử một ngụm, cô không phải rất thích trà, nhưng lại không ghét mùi vị trà trong ly này.
"Đây là trà gì?" Cô hỏi.
"Trà bưởi mật ong, vừa rồi cô đã nói cô rất thích ăn bánh ngọt hương bưởi, cho nên tôi đã nghĩ hẳn cô cũng thích và loại đồ uống bưởi kết hợp với mật ong này, không biết cô uống có quen không."
"Ừ, uống rất ngon." Cô càng không ngừng gật đầu.
"Xem ra có thời gian, tôi cũng phải nghiên cứu một chút đồ uống rồi." Dạ Hàn hài hước nói.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vì duy trì hình tượng thùy mị, Tô Cửu Y chỉ có thể thưởng thức nước trái cây trong miệng nhỏ, nghe được lời của anh liền nói ra: "Tôi có một người bạn làm công việc pha rượu, có thời gian có thể giới thiệu cho các người quen biết."
"Tuy nói như thế, tôi còn chưa quen biết cô mà." Dạ Hàn cười, "Không biết vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt này có thể tiết lộ tên của mình hay không?"
"Ừm ...." Tô Cửu Y giả bộ nghĩ một lát, sau đó ánh mắt sáng lên, nói: "Không bằng gọi tôi Mật Dữu đi, chữ viết giản thể của bưởi mật ong."
Ngược lại rất dễ nghe, nhưng gọi như vậy trên đường sẽ rất kỳ quái nha.
"Tại sao không thể tiết lộ tên thật chứ?" Anh kéo cái cằm nhìn ánh mắt của cô, "Cô biết dáng dấp tôi trông thế nào, còn biết tên của tôi, nghề nghiệp, tuổi, thậm chí cô cũng có số điện thoại của tôi."
Tô Cửu Y cười làm một động tác chớ lên tiếng: "Đây chính là bí mật của con gái."
Nghe cô nói như vậy, Dạ Hàn cũng không miễn cưỡng nữa, hai người liền nói chuyện phiếm về đề tài mới vừa rồi một hồi.
Tô Cửu Y nhìn sang từ cửa sổ, vừa vặn trông thấy ngoài cửa sổ, Thi Ngạo Tước đang uống rượu đỏ với một người phụ nữ cao gầy.
Thật không biết trong khoảng thời gian từ sau khi cô vừa rời khỏi, anh đã bận rộn những thứ gì.
Thấy Tô Cửu Y bần thần, Dạ Hàn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ thuận theo ánh mắt của anh, cười nói: "Bạn nhảy của cô?"
Nghe lời nói của anh, Tô Cửu Y định thần lại, khoát khoát tay nói: "Coi như là cấp trên của tôi."
"Tình yêu văn phòng?" Dạ Hàn nhéo cằm phỏng đoán nói, "Chỉ là không tốt lắm, miệng người trong văn phòng đều rất rảnh rỗi."
"Cũng không tính là vậy, nói tóm lại hôm nay tôi là được anh ta mướn tới làm bạn nhảy."
Nói như vậy cũng không sai, trước đó Thi Ngạo Tước cũng từng nói với cô, có thể sẽ mang cô tham dự một chút trường hợp cần phải mang theo bạn gái, cô tham gia với anh một lần, thì có thêm vào tiền thưởng, cho nên dùng cái từ "Mướn" này để hình dung, dường như cũng không quá phận.
Nói cho cùng anh chính là ngại người khác làm phiền mà thôi, mà cô, ở trước mặt người lạ đều là bộ dáng rất an tĩnh, lời nói rất ít, hơn nữa hoạt động chủ yếu ở chỗ ăn, cũng sẽ không tổn thương lợi ích của Thi Ngạo Tước, cũng sẽ không giống những phụ nữ hâm mộ anh kia, luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng vênh váo hung hăng.
Cho nên Thi Ngạo Tước vẫn luôn rất dễ chịu với chuyện Tô Cửu Y khôn ngoan hiểu chuyện ở bên ngoài.
Còn nhớ lần trước anh gặp được Tiền lão gia ở bữa tiệc, đối phương còn từng nhắc anh mang theo cô gái lúc thọ yến, còn hỏi anh là tiểu thư khuê các nổi tiếng nào, tại sao trước đó chưa từng gặp qua linh tinh.
Đúng lúc đó, Thi Ngạo Tước đang trò chuyện với người khác cũng phát hiện Tô Cửu Y đứng cạnh cửa sổ.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Cửu Y nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh dường như sâu thêm một tầng hàm nghĩa, cô kinh ngạc nhìn nhìn một hồi, sau đó theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Nếu như cô và người bạn nhảy đó không ngại ...." Trên mặt Dạ Hàn bên cạnh lộ ra nụ cười ôn nhu, "Cô cùng tôi đi ban công uống ngắm pháo hoa được không?"
"Sẽ có pháo hoa?" Tô Cửu Y hơi kinh ngạc.
"Ừ, cũng là nghe bạn bè nói," Dạ Hàn chỉ chỉ một tòa nhà cao tầng đối diện, "Tầm mắt nơi đó tốt nhất, hiện tại muốn tới hay không?"
Thân làm người giúp việc của.... chủ hoạt động lần này, Tô Cửu Y vẫn thật không có nghe nói sẽ có chuyện bắn pháo hoa, nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, vừa rồi Thi Ngạo Tước cũng không biết sẽ có tình tiết nhàm chán kia, vậy thì có nghĩa anh cũng có thể không biết sắp bắn pháo hoa, dù sao ở trong mắt nhà tư bản, mỗi ngày chỉ có con số không ngừng bay lên, cũng sẽ không có pháo hoa bay lên cao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc