Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 49

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Tâm khóc, cũng chẳng biết tại sao lại khóc nữa, chỉ là không chịu được cái cảm giác này, không chịu được việc Đức lại dịu dàng với mình như xưa. Cô luôn tự lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại cái tên của Hiếu trong đầu, mong muốn mình tỉnh táo lại.
Đức thấy Tâm khóc thì đau lòng tới mức muốn ૮ɦếƭ luôn cho rồi. Hai tay cậu lóng ngóng, giọng nói thì run rẩy, chỉ sợ thốt ra gì đó khiến Tâm không thích.
- Tao... tao xin lỗi. Mày đừng khóc nữa, tao dẫn mày ra ngoài nhé.
Nhưng Tâm lắc đầu, cô đưa tay chùi nước mắt, đứng dậy mò từng bước tiến gần tới cửa. Bước chân vội vàng hấp tấp, cuối cùng lại vấp một cái vào chân tủ, ngã ra sàn. Đức nhanh như cắt tiến lại, cậu không dám chạm vào Tâm, chỉ có thể nghẹn ngào nói.
- Xin mày...
Tâm òa lên nức nở. Nước mắt Đức cũng trào ra, nhìn Tâm không nói gì. Cậu sai rồi, thật sự sai rồi. Cậu không nên về nước, không nên tìm gặp Tâm, không nên tổn thương cô mới phải.
Tất cả là tại cậu, là tại cậu hết. Cậu vứt bỏ, ruồng rẫy cô, không chịu nói chuyện với cô, cũng không trả lời tin nhắn. Vậy giờ đây Đức hi vọng điều gì? Hi vọng Tâm liếc nhìn mình một cái sao?
Không xứng. Quả thật không xứng.
Ngay lúc này từ ngoài cửa, Hiếu xông vào mà không báo trước. Anh đã ngồi ngoài nhà Đức từ lâu rồi, Hiếu tin Tâm không làm gì có lỗi với mình cả. Nhưng vẫn không nhịn được mà bồn chồn trong lòng.
Ngay khi thấy Tâm khóc, Hiếu lập tức nhấn chuông cửa. Cô Hương bất ngờ khi nhìn thấy anh, nhưng Hiếu cũng không kịp chào hỏi gì, chỉ cúi đầu nói.
- Cháu làm phiền ạ.
Sau đó tiến vào phòng Đức mở cửa bước vào. Anh thấy Tâm thì ngồi khóc tới mức thở không được, Đức thì cứng người nhìn cô chăm chú. Hiếu liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, rồi quay sang bế Tâm lên, dịu giọng.
- Anh đưa em về.
Đức nhìn theo hai người rời đi. Khi cánh cửa phòng kia đóng lại, Đức sụp người xuống ngã ra sàn, không thể động đậy nổi.
Cậu đang làm gì thế này? Đức mong muốn điều gì ở đoạn tình cảm đứt đoạn này nữa đây? Hiện tại Tâm đã không còn là của cậu...
Đức chợt cảm thấy bản thân chơi vơi trong bất lực. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc nếu sau này mình chữa khỏi bệnh cho Tâm rồi, nhưng ấy lại nắm tay đi bên người khác, cậu phải sống thế nào đây?
Không có Tâm là điểm dừng chân cuối con đường, giá trị nỗ lực của Đức gần như là con số không.
Đức chưa từng nghĩ đến điều này, chưa từng nghĩ đến...
Trước đây cậu cho rằng bản thân vì muốn tôn trọng Tâm nên mới để cô nghĩ rằng mình là vì tương lai, vì danh vọng mới đặt chân đến nơi cách đây nửa vòng Trái Đất, theo đuổi một ngành nghề mà cậu chẳng hề có chút đam mê. Chứ không phải vì muốn giúp Tâm giữ lại nguyên vẹn thân thể, giúp Tâm tránh đi án tử khi đôi mắt cô hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Nếu Tâm biết sự thật, cô sẽ có cảm giác như thế nào? Đức biết Tâm thà ૮ɦếƭ chứ không chịu để cậu từ bỏ gia đình, từ bỏ ước mơ chỉ vì cô.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát của Đức. Không có Tâm, cậu thật sự không biết mình sống còn có ý nghĩa gì nữa.
•••••
Sau khi bế Tâm lên tầng trên rồi về nhà, cả quãng đường Hiếu không mở lời nói thêm một câu nào nữa. Tâm nghĩ như vậy cũng tốt, hiện tại cô rất mệt, không muốn suy nghĩ và cũng không muốn nói thêm bất kì điều gì nữa.
Bố mẹ Tâm thấy con gái rã rời cả người thì vội lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì thế?
Hiếu cúi đầu lễ phép thưa.
- Dạ em ấy hơi mệt, cháu xin phép đưa em về phòng nghỉ ngơi ạ.
Cô Lan nhíu mày như có điều suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật gật đầu đồng ý. Hiếu vào phòng, đặt Tâm xuống giường, cởi giày đắp chăn cho cô. Rồi lại vào nhà vệ sinh giặt một chiếc khăn mặt, lau đi khuôn mặt tèm nhem nước mắt của Tâm.
Xong cuối, Hiếu ngồi thu lu bên giường nhìn Tâm chăm chú, mở lời.
- Em muốn anh đi hay ở lại?
Hiếu quá hiểu chuyện, thật sự quá hiểu chuyện rồi. Tâm đột nhiên cảm thấy thật sai trái khi chấp nhận việc mình và Hiếu tìm hiểu nhau. Cô yêu Đức, yêu cậu hơn bất cứ ai trên cõi đời này. Nhưng Đức thì sao? Cô hoàn toàn không biết Đức đang nghĩ gì.
Tình cảm của Hiếu dành cho cô là thật tâm thật lòng, Tâm chưa từng có ý nghĩ muốn chà đạp lên lòng tự tôn của anh, cũng chưa từng nghĩ muốn lấy anh làm người thay thế.
Đơn giản chỉ vì cuộc đời này ngoài Đức ra, có lẽ Tâm sẽ không còn cảm giác rung động ấy với thêm người nào khác nữa. Nhưng cô còn ba mẹ, cô cũng không thể suy sụp tới ૮ɦếƭ được, đau thì đau, sống vẫn phải sống. Tâm chỉ muốn tìm đến một bờ vai cho cô dựa vào lúc này, có thề mang tới cho cô bình an, một chốn đi về ấm áp.
Bây giờ cô không yêu Hiếu, có lẽ sau này cũng vậy. Nhưng cô có thề xây dựng cho anh một tổ ấm nhỏ, bù đắp lại sự hy sinh của anh dành cho cô.
Tâm dụi mặt vào lòng anh, nghẹn ngào nói.
- Phải chăm sóc một người như em, thiệt thòi cho anh rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc