Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 26

Tác giả: zen li lom

Trời bắt đầu tối dần, ánh mặt trời đã nhanh chóng khuất sau núi, từng làn gió nhẹ ᴆụng đưa từng cảnh hoa cây cỏ, tại một căn phòng có kiến trúc được thiết kế rất tinh xảo và đậm chất Nhật Bản, trong căn phòng hầu hết được thiết kế dành riệng cho con gái vì có nhiều hoạ tiết hoa văn cầu kỳ, giữa căn phòng có một chiếc bàn nhỏ, xung quanh là nệm để ngồi, trên chiếc bàn là một ấm trà và tách trà, ngoài ra trên bàn còn có một túi thơm màu xanh lục.
Tiếng cửa được vang lên, cánh cửa kéo sang một bên từ bên ngoài căn phòng một cô gái có mái tóc dài màu đen mượt, gương mặt xinh đẹp, cô mặc trên người chiếc kimono sang trọng, cô kéo cửa lại rồi mới bước từ từ tới chiếc bàn kia. Cô ngồi lên nệm rồi lấy tay cầm chiếc túi, nhìn chiếc túi mà cô cưởi mãng nguyện, lên giọng cô nói:
-Duy Anh! – lời nói vừa phát lên, thì một người con trai mặc âu phục màu đen đi vào, anh chàng này nhìn chung là một mỹ nam a! Anh chàng có mái tóc màu nâu đậm bồng bềnh củng làn da trắng, nhìn anh như diển viên Hàn, anh đi tới trước mặt cô gái rồi quỳ xuống:
-Tiểu thư, có gì căn dặn? – cô gái cầm túi thơm màu xanh lục đưa cho Duy Anh, anh chàng cầm lấy rồi nhìn tiểu thư của mình, anh không hiểu cái túi này để làm cái gì? Anh nhanh chóng hỏi:
-Thưa tiểu thư! Cái này……..- anh chưa nói hết câu thì cô gái đã nói:
-Cái nảy cho Minh Minh uống! – nói đoạn cô rót cho mình một ly trà hoa sen rồi đưa ly trà ngang mũi ngửi một hơi cô uống một ngụm rồi nói:
-Cái này! Gi*t tên đó! – cô đặt ly trà xuống, cô đưa cho anh chàng là một cây súng và một tắm hình, anh chàng nhìn vào và hiểu ngay, anh cuối gập người xuống chào cô gái rồi đứng lên bước ra khỏi căn phòng, căn phòng chỉ còn lại cô gái. Cô đi tới chiếc tủ được đặt ở góc bên trái kế nơi đặt bình hoa, cô kéo ngăn tủ lấy ra một tắm hình, có vẻ cũng khá cũ nhung được giữ cẩn thận nên tắm hình không có một miếng bụi nào, cô nhìn tắm hình, lấy tắm hình ôm vào lòng:
-Huy Bảo à! Anh nhất định phải là của em! – cô nàng vừa nói xong thì khẽ rớt một giọt nước mắt, lâu rồi cô chưa khóc, cô rất nhớ anh, cô rất nhớ, 8 năm rồi, 8 năm rồi,cô và người trong hình chưa được gặp nhau khi vừa mới về nước cô nghe tin anh đã lấy vợ, thật quá sốc, anh không đợi cô, anh quên cô rồi sao? Cô hận người đã ςướק mất anh ấy! Nếu cô đã không có anh ấy trong tay thì không ai có quyền có được! Cô sẽ khiến hai người không được hạnh phúc! Hà Minh Thư hãy đợi đó! Cô sẽ cho nó biết sự phản bội, sự nghi ngờ, sự oan uổng là như thế nào? Cô gái cất tắm hình lại và bắt đầu hành trình phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!
Quay lại vs tụi nó, kính văng khắp nơi, vì bình hoa làm bằng thuỷ tinh nên rất khó để dọn dẹp, mọi thứ cứ vương vãi khắp nơi, Trang và Trúc phải cồng lưng lên dọn dẹp còn nó thì ngồi ăn trái cây, bất công! Trang và Trúc nhìn nó nói:
-Mày xuống dọn đi chớ? – nó giả vờ ngạc nhiên, đôi mắt to tròn nhìn Trang và Trúc, đôi môi nhỏ khẽ thốt lên:
-Ô! Tao đang mệt mà! Tụi mày không phải bạn tao à? – Trang và Trúc nhìn nó mà tức cành hông, Trang tức giận ném trái tao ngon ngọt mà nó đang cầm lấy và chuẩn bị ăn ném thẳng về phía nó. Nó lấy gối làm lá chắn vàrồi một tiếng la vang lên:
-Ai da! – một tiếng la của một người con trai, tiếng la này quen quen, Là ai mà bị trúng quả táo thế kia, Trang nhìn người bị trúng thì bắt đầu mếu máo nói:
-Chồng à ~ Em xin lỗi ~ Em sơ ý ~ Em xin lỗi !! – vừa nói Trang vừa lấy tay xoa xoa vết thương cho Quân, nhưng sao Quân lại bị trúng quả táo, tua lại nào!
Lúc Trang đang tức giận ném thẳng quả táo thì nó nhanh chóng lấy chiếc gối đang nằm che chắn trước mặt nhưng hên làm sao quả táo kia lại bay lệch qua khỏi nó và bay thẳng tới phía cửa, tụi nó cứ tưởng là không ai trúng hết, vậy mà ngay lúc đó tụi hắn bước vào, hắn bước vào đầu tiên nhìn thấy cái quả táo đó thì nhanh chóng kéo Quân tới để làm bia đỡ đạn và vì Quân bị kéo bắt ngờ nên né không kịp thế là u đầu!
Nó và Trúc cười bể cả bụng, nhìn thấy Trang ném nó không trúng mà lại trúng ngay chồng mình, thật sự quá mất cười, Trúc và nó cười ôm cả bụng, cười muốn ૮ɦếƭ luôn, Trang thì bực bội hét:
-Im hết chưa? Tap tán mỗi đứa một cái bây giờ! – nó và Trúc nghe thấy thế thì im lặng, nhưng khi nhìn mặt Trang rồi quay qua nhìn Quân là nó vs Trúc kìm không nổi:
-Hahahah…………..buồn…hahaha…………….cười……haha….૮ɦếƭ…………..hahaha…….được! – Trang hậm hực, nó và Trúc cười nhưng khi nghe Hạo hỏi thì im như hến, gương mặt lo lắng nhưng cô bình tĩnh:
-Sao bỉnh hoa bể và kính cũng bể thế? – Hạo vừa nói vừa chỉ xuống mấy mảnh vỡ trên sàn, tụi nó lo lắng không biết nói sao nhưng gương mặt vẫn bình thản, Trúc ( kẽ nói dối không chớp mắt) nói:
-Ừm! Là thế này! Lúc nãy mấy anh cũng thấy đó! Do con Thư vs con Trang nó cứ chửi qua chửi lại rổi chọi tới chọi lui nên mới thế! – Trúc nói mà mặt tươi cười tỉnh bơ, tim không đập nhanh, mắt không giật mới ghê, gương mặt vô cùng tự nhiên và có chút thành thật, nó và Trang phải gật đầu bái phục.
Nghe Trúc nói tụi hắn gật đầu, thái độ như đã tin nhưng lúc nãy hắn đã nhặt được viên đạn từ mấy mảnh vỡ, hắn nhanh chóng dấu vào người, hắn biết nó sẽ không nói thật không phải vì nó không phải không tin tường hắn mà là vì nó không muốn hắn lo lắng, hắn đi lại bên mép giường, ngồi xuống chiếc ghế kế mép giường rồi lấy cháo vừa mua về đổ ra tô cho nó, Hạo và Quân cũng mang thức ăn lên cho Trang và Trúc. Tụi nó sau khi ăn xong thì chuẩn bị đi về, nó níu tay hắn lại nói:
-Anh cho Trúc vs Trang ở vs em nha! – Trang vs Trúc ngạc nhiên tột độ dù biết nó kêu ở chung do muốn tìm hung thủ nhưng có cần gấp tới độ khỏi hỏi ý kiến luôn không? Tức giận! Tức giận! Nhưng khi nhìn thấy cái ánh mắt muốn Gi*t người của nó thí y như rằng Trang và Trúc im thin thít. Hắn nhìn là biết cũng chả muốn làm khó nó làm gì nhưng tự nhiên chia cất vợ chồng người ta thì thấy kỳ kỳ sao? Nên hắn nói:
-Vậy kêu Hạo và Quân ở chung vs vợ chồng mình đi! Chứ kêu có Trang vs TRúc thì thấy hơi kỷ cục khi chia cắt vợ chồng người ta! – nó buông tay áo hắn ra, mặc đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng nó nói:
-Ừm! Thế cũng được! – nó bước xuống, hắn lấy tay đõ nó, đỡ nó tới cửa bệnh viện, hắn buông nó ra, rồi nói:
-Anh đi lấy xe! – vì lúc nãy hắn có gọi người đem xe đến cho hắn, Quân và Hạo cũng nói một câu tương tự như thế rồi chạy đi, trước cừa bệnh viện người ra người vào tấp nập, Trúc nói:
-Sao không hỏi ý kiến mà quyết định rồi? – gương mặt nó lo lắng, cảm giác bất an đang làm nó cảm thấy không thoải mái, câu hỏi của Trúc nó có nghe đâu, nó thất thần suy nghĩ gì đó, Trúc thấy nó không trả lời nên nói:
-Sao không nói gì đi? – nó vẫn nhìn ra ngoài cà thân người dựa vào tường kế cửa kính của bệnh viện, Trang thấy thế nên lay người nó, Trang lây người nó tới lần thứ 3 nó mới bừng tỉnh mà hòi:
-Gì vậy hả? – 2 con bạn thờ dài nhìn nó, mệt thấy sợ a! Nói từ nãy tới giờ, nó không có nghe câu nào, Trang nói:
-Mày đang nghĩ cái gì? – nó nhìn 2 con bạn rồi nói:
-Tao không biết phải tìm từ đâu nữa! – 2 con bạn thấy nó như thế thì dâng lên cảm giác thương xót, sao cuộc đời nó cứ cuốn vào những vụ ૮ɦếƭ chóc thế này, vì nah trai nó không màng sống ૮ɦếƭ tìm ra hung thủ, bây giờ thì lại bị thế này, nó tới bao giờ mới thoát khỏi những việc ૮ɦếƭ chóc, nhưng càng nói càng thắt mắt, những người của Hà Gia đã đắt tội vs ai mà xảy ra cớ sự này, nếu mà nó không nhúng tay vào thì bao nhiêu án mạng se4 xảy ra? 2 con bạn càng nghỉ càng thấy rối rắm, nó tự nhiên cười một cái rồi nói:
-Tao sẽ cố tìm ra! Tao đã xém mất mạng mấy lần, nên chỉ việc cỏn con này thì là gì chứ. Đúng không? – Trang và Trúc cũng cười nụ cười chân thật và rất đẹp, Trang và Trúc cùng nói:
-Được! Nếu mày đã nói thế thì tụi tao cũng không sợ đâu! – cả 3 đứa ôm lấy nhau, một tình bạn thắm thiết được thể hiện từ sự giúp đõ, từ sự quan tâm.
Tụi nó thì đã quyết tâm tìm người còn tụi hắn thí làm sao? Trên con đường lấy xe, hắn lấy viên đạn được dấu trong túi quần ra, Hạo và Quân cũng thấy viên đạn nhưng lúc nãy có tụi nó không tiện hỏi và cũng chưa biết viên đạn thế nào, Hạo cầm lấy nhìn sơ qua thì viên đạn không có gì nổi bật, Quân cũng nhìn xem,a nh dù sao cũng là chuyên gia về mấy thứ này, anh xem xét cẩn thận và khi tới được gara thì Quân mới giật mình mà xém rớt cả viên đạn, ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ, gương mặt vì bất ngờ mà đông cứng, chân anh như nhất không nổi nữa, anh khẽ nói vào tai Hạo và hắn, hắn nghe thấy thì rớt cả chìa khoá, ngã vào chiếc xe của hắn, gương mặt bất thần khó tả, anh khẽ nói lắp bắp:
-T….th…..thật…..k…..kh…..kh…..không? – Quân và Hạo nhìn hắn, thái độ này cho thấy hắn đang rất không bình tĩnh và ngạc nhiên, Hạo nói:
-Có lẽ cô ấy còn sống! – Hạo cũng không chắc là mình đoán đúng hay không nhưng viên đạn này là chứng minh cho sự tồn tại của người đó, viên đạn mà chỉ riêng người đó mới có, tụi hắn không ngờ sự việc trong quá khứ lại khiến người ta sợ hãy như vậy, một người đã ૮ɦếƭ giờ lại sống lại? Thật sự trên đời có chuyện này hay sao? Tụi hắn đang đứng thất thần thì bị một tiếng nói làm cho tỉnh:
-Nè! – nó vỗ vai hắn, hắn giật mình nhìn qua, tụi hắn ai cũng nhìn qua, vì lúc nãy đợi lâu quá nên tụi nó đi tìm, vừa tới gara là đã thấy tụi hắn thất thần nhìn nhau mặt mày đông cứng thấy bất thướng nên nó lại kêu thôi, không ngờ hắn giật mình nhìn nó ghê vậy? Hắn nhìn nó nở một nụ cười gượng rồi nói:
-Về thôi! – hắn cuối người xuống nhặt lấy chìa xoá rồi mở cừa xe đi vào, nó nhìn hắn thì thấy có gì đó kỳ kỳ mà thôi sao cũng được, nó cũng muốn hỏi nhưng chắc hắn cũng không nói, ai cũng có bí mật của mình nên nó không mấy tò mò chỉ có chút chút khó chịu thôi, Trang và Trúc từ khi lên xe thì nhìn chầm chầm Hạo và Quân, cứ nhớ tới cái gương mặt lúc nãy của hai người này là Trang và Trúc thấy có điều kỳ lạ ở đây? Thật muốn hòi nhưng sợ người ta đánh trống lãng hay nói dối gì đó giấu giếm thì Tarng và Trúc càng buồn thêm! Thôi vậy ráng nhĩn cho nó lành!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc