Đông Đình Phong cũng không đi luôn, hắn còn đợi chuyên gia tim mạch đến, rồi cùng Mike nói chuyện một lúc, sau đó mới đến phòng mổ. Trước khi đi, An phu nhân cảm thấy áy náy nói:
“Tiểu Đông, thành thật xin lỗi cháu, vừa rồi ta đã nhận điện thoại của cháu, nhưng sóng yếu thật sự không nghe rõ cái gì...”
Đông Đình Phong mỉm cười:
“Không sao đâu. Viêm ruột thừa chỉ cần tiểu phẫu là không sao. Là mẹ nó đã làm lớn chuyện lên thôi.”
Đi đến phòng mổ, đèn đã tắt, y tá nói, bệnh nhân đã được đưa đến phòng bệnh, lúc đến phòng bệnh, hắn nhìn thấy “Hàn Tịnh” đang cẩn thận đắp lại chăn cho con hắn, chầm chậm từng chút từng chút một, lặng lẽ ngắm nhìn giống như một bà mẹ hiền từ.
Hắn không muốn làm phiền cô, chỉ lặng lẽ đứng nhìn, nhưng nếu chỉ nhìn bằng mắt thường sẽ thấy cô là một người mẹ tốt, vì việc chữa trị của con trai mình mà gây náo nhiệt cả bệnh viện. Vấn đề lại là cô một góc cũng không phải. Nhưng cái biểu hiện thiết tha của cô không phải muốn diễn là có thể diễn được. Cô đây là thật lòng quan tâm sao?
Đứng ở ngoài cửa, hắn suy nghĩ rất nhiều, lúc này mới đi vào căn phòng của bệnh nhân VIP.
Ninh Mẫn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: Người đàn ông này, thật sự cô rất phục hắn, bởi vì trong mắt hắn, bồ * vẫn quan trọng hơn con trai, cô cảm thấy chua xót thay cho Tiểu Kỳ.
“Anh vẫn còn nhớ đến con trai sao? Tôi còn tưởng trong mắt anh chỉ có người phụ nữ kia, còn nhưng cái khác...”
Cô đứng lên.
“Ta không muốn cãi nhau với cô!”
Đông Đình Phong vòng qua người cô, đi đến xoa đầu con trai, rồi cúi xuống hôn nhẹ một cái.
“Đông Đình Phong, đừng dùng đôi tay bẩn thỉu vừa ôm ấp người phụ nữ đó chạm vào người con trai tôi.”
Sự phẫn nộ không nói thành lời khiến Ninh Mẫn bốc hỏa, "bang" một tiếng, cô liền hất tay hắn ra.
Hắn bất giác cau mày, người phụ nữ này, thật đúng là không thể nói lý, vẫn còn xem mình là mẹ của Tiểu Kỳ sao?
“Cô ở đây hồ đồ cái gì?”
“Tôi hồ đồ cái gì sao? Con trai đang ốm đau bệnh tật anh lại chạy đến chăm sóc người phụ nữ khác. Xin hỏi, rốt cuộc kẻ nào mới đang hồ đồ?”
Ninh Mẫn vòng qua, thật sự muốn lôi hắn ra bên ngoài, nhưng kéo không được, cô chỉ có thể kìm chế hỏi hắn.
Hắn vẫn trầm ngâm không nói, trên mặt hắn có chút nào hối hận, bình tĩnh không dao động, giống như đứa trẻ trên giường kia căn bản không phải con trai hắn, mà chỉ như người xa lạ, cho nên hắn cũng chẳng có chút biểu cảm gì. Có phải trái tim người đàn ông này làm bằng băng không?
“Tôi thấy anh quan tâm người phụ nữ kia như vậy, ngay cả con trai bị bệnh cũng không để ý, tôi cũng không biết, vậy tại sao anh lại không chịu ly hôn...”
Đông Đình Phong xỏ tay vào túi, cũng không nói gì, chuyện ngày hôm nay xảy ra đột xuất, An Na ngất đến hai lần, hắn chỉ lo đưa cô đến bệnh viện nên không để ý điện thoại. Trong chuyện này hắn không hề cố ý, nhưng người phụ nữ này lại lấy nó ra chỉ trích hắn.
“Hàn Tịnh, đừng lấy cớ con trai bị bệnh để nhắc đến chuyện của ta và cô. Ta thừa nhận hôm nay ta không chăm sóc tốt cho nó. Là do ta thất trách. Nhưng phiền cô đừng dùng nó làm cái cớ để đòi quyền nuôi con với ta. Sáu năm trước, cô là cô, ta là ta, kết hôn chỉ là thủ đoạn. Cô có được những gì cô muốn, ta cũng đạt được mục đích của ta, giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ là thứ chúng ta muốn. Sáu năm sau, cô vẫn cứ là cô, ta cũng vấn là ta, quan hệ vợ chồng vẫn là một loại thủ đoạn, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu ta, cũng không có tư cách chỉ trích ta. Còn nữa, tình cảm của ta và con trai, không phải cô muốn rũ bỏ là rũ bỏ được, muốn chia cắt tình cảm cha con ta, đó chính là chuyện ngu xuẩn nhất. Bất cứ kẻ nào cũng không thể mang Đông Kỳ rời khỏi ta.”
Xưa nay Đông Đình Phong làm bất cứ chuyện gì đều không cần giải thích với người khác, nhưng hôm nay, hắn đã phá lệ.
Nói xong hắn mới phát hiện mình không cần thiết phải nhiều lời với người phụ nữ đó, lông mày khẽ nhíu lại, hất tay cô ra, đi thẳng đến cạnh giường bệnh, ngồi xuống.
Ninh Mẫn bỗng ngẩn người ra, hóa ra cuộc hôn nhân này là thủ đoạn để phục vụ mục đích của hai người bọn họ.
Nếu như vậy, mục đích là gì, tại sao lại khiến người đàn ông này, đến ngay cả mạng sống của con trai mình cũng không màng đến?”
Hắn nuôi “bồ” bên ngoài, thật sự quan trọng như vậy sao?
“Cốc... Cốc... Cốc...”
Có người gõ cửa.
Ninh Mẫn ra mở cửa, cửa không biết từ lúc nào đó bị hắn khóa lại.
Cửa mở, là trợ lý của Đông Đình Phong, anh ta đến Ngự Cung mới biết An Na được đưa đến bệnh viện, vì thế liền chạy thẳng đến đây, nào ngờ biết được Tiểu Kỳ vừa phẫu thuật xong. Lúc này, trên tay anh ta còn cầm theo một túi đồ:
“Phu nhân, đây là Đông tiên sinh bảo tôi đưa cho phu nhân.”
Cô nhận lấy, là quần áo, cả trong lẫn ngoài đều có cả.
“Không biết mắt nào của cô bị hỏng, rõ ràng trong nhà có quần áo của cô, nhưng lại không mặc, mà cứ phải mặc quần áo của ta đi qua đi lại huênh hoang, dù cho cô có thích quần áo của ta thế nào đi nữa cũng không đừng mặc ra ngoài làm mất mặt ta, được không? Khó trách bác sĩ kia lại cảm thấy đầu óc cô có vấn đề, không chịu giúp đỡ.”
Phía sau truyền đến lời châm chọc, khiêu khích cay độc của nam nhân nào đó.
Trần Tụy nghe xong liền không nhịn được cười.
Vừa nhắc đến chuyện này, Ninh Mẫn quay đầu lại, lần nữa trừng mắt lên nhìn hắn:
“Anh nói trong nhà có đồ của tôi sao?”
“Phàm là kẻ có thể nhìn được thì đều nhìn thấy một dương nhỏ, bên trong toàn là quần áo của cô. Mắt mũi cô để đi đâu vậy, thấy thích là phải mặc bằng được sao?”
“...”
Ninh Mẫn thật sự muốn đánh cho hắn một trận, quát lên một câu: “Cái dương đó có cài mật mã!”
Lúc này đến lượt Đông Đình Phong ૮ɦếƭ lặng: “...”
“Ba, mẹ, hai người lại cãi nhau sao?”
Đông Kỳ đột nhiên mở mắt, đầu tiên nhìn thấy ba, sau đó là mẹ, sắc mặt của hai người có gì đó không đúng, cau mày hỏi, nhưng bởi vì vết mổ trên người vẫn còn đau nên chỉ có thể nói nhỏ.
“Không! Ba mẹ không cãi nhau.”
Ninh Mẫn lập tức cười trừ chạy đến bên Đông Kỳ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu!
Đông Kỳ chớp chớp cặp mắt ngây thơ:
“Nhưng con thấy mẹ đang giận!”
“Ừ, tại ba con chê mẹ mặc đồ của ba, Tiểu Kỳ nói xem, mẹ mặc như vậy khó coi lắm sao?”
“Mẹ mặc gì cũng đẹp hết! Nhưng, mặc váy vẫn đẹp hơn.”
Tiểu tử này miệng lưỡi thật ngọt giống như có mật vậy:
“Mẹ, mẹ mặc váy cho con xem được không?”
“Được, con chờ mẹ nhé!”
Ninh Mẫn hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé ấy, sau đó đi vào nhà vệ sinh, toàn bộ quá trình của cô đều lọt vào mắt Đông Đình Phong.
Thấy tình cảnh này, Trần Tụy không khỏi suy nghĩ: Tâm tình vị phu nhân giả mạo này cũng thật lạ nha!
Lúc nhìn BOSS của anh thì giống như kẻ thù, nhưng khi nhìn con trai lại vô cùng trìu mến.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy BOSS chẳng có chút hấp dẫn nào trước mặt phụ nữ như vậy!
“Ba, dỗ dành phụ nữ cần có kỹ xảo. Ba xem, quả thật mẹ rất mềm lòng!”
Đông Kỳ dùng giọng nói mềm mại non nớt để dạy hắn cách dỗ dành phụ nữ.
Trần Tụy nghe xong liền bật cười, vị tiểu tổ tông Đông gia này, nhỏ như vậy đã biết cách dỗ dành phụ nữ, tương lai chắc chỉ cần nháy mắt thôi cũng khiến phụ nữ say mê!
Đông Đình Phong cũng cười, sắn tay áo lên, đi lại nhéo cái mũi nhỏ:
“Tiểu tử thối, bây giờ cái gì cũng đứng về phía mẹ phải không? Đúng rồi, con còn đau không?”
“Không sao đâu ạ, cũng đỡ hơn rồi. Ba, mẹ vừa rồi rất lo lắng, mẹ rất thương con ạ!”
“Ừ!”
“Cho nên, bất luận thế nào ba cũng không thể ly hôn với mẹ, con rất thích lúc bị ốm, có cả ba và mẹ ở bên...”
Đứa trẻ nhẹ nhàng cầu xin.
“Ừ, vậy xem con hối lộ ba thế nào?”
Hắn mỉm cười xoa đầu con trai.
Trần Tụy nhìn thấy, suy nghĩ: Vị Đông phu nhân giả mạo này cũng thật lợi hại, dễ dàng khiến Tiểu Kỳ vui vẻ, chỉ là giả mạo vẫn cứ là giả mạo, rồi sẽ có một ngày bị vạch trần, đến lúc đó không biết Tiểu Kỳ có buồn không?