5 phút sau, cả phòng khách ngập trong một thứ mùi kỳ lạ.
- Bạch Tô Cơ, cô chắc chắn là ăn cái này vào… sẽ không ૮ɦếƭ chứ?
Đôi mắt của An Vũ Phong mở to hết cỡ, ngạc nhiên nhìn vào đĩa “mỳ Ý” trước mặt, chép miệng hỏi.
- Chắc là không đâu… - Mặc dù tôi không chịu thừa nhận, nhưng sự thực là, đống bầy nhầy đen đen bày trên cái đĩa sứ trắng tinh chính là “kiệt tác” của tôi – mỳ Ý cháy.
- … Ha ha ha… ha ha ha!
An Vũ Phong chăm chú nhìn khuôn mặt đang nghệt ra của tôi, bỗng dưng như phát hiện ra một châu lục mới, bật cười lớn.
- Anh cười cái gì?
Tôi bực mình, ngẩng đầu lên trừng trừng nhìn An Vũ Phong, bực bội cắn môi.
- Cái này… Cái này cũng được gọi là mỳ Ý sao? Bạch Tô Cơ! Lẽ nào mỳ cô nấu cũng cháy như cái đầu cô sao? – An Vũ Phong càng cười lớn hơn! Vừa cười, hắn vừa đưa tay ra chỉ vào mũi tôi.
- Anh nói cái gì…
Tôi thực sự nổi giận, máu huyết trong người hình như trong phút chốc đã dồn hết lên đỉnh đầu, đưa tay ra bưng đĩa “mỳ Ý” lên, không nói lời nào đi thẳng vào bếp.
- Nếu đã không hài lòng thì tôi làm lại cho anh là được chứ gì!
- Đợi đã.
Đúng vào lúc tôi đã sắp bước chân vào tới phòng bếp thì bỗng dưng một đôi “móng vuốt” đặt lên vai tôi.
Không cần nghĩ cũng biết là ai!
Làm gì mà lại có hành động này, tôi thân với anh lắm sao?
- Tránh ra! Nếu đã đồng ý nấu mỳ Ý cho anh thì tôi nhất định sẽ làm được!
Tôi ra sức hất cánh tay của hắn ra, nhưng An Vũ Phong vẫn không hề xê dịch, hai tay vẫn ấn xuống vai tôi, khiến tôi không động đậy được, nhưng tiếng nói của hắn thì chưa bao giờ dịu dàng như thế.
- Nghe lời nào, đưa cho tôi.
Gã biến thái!
Tôi không lên tiếng, chỉ đứng nguyên chỗ cũ không động đậy. Nhưng bàn tay của An Vũ Phong cứ như hai gọng kìm, tách từng ngón tay tôi ra, khiến tôi đau đớn nghiến chặt răng.
Còn An Vũ Phong thì bưng đĩa “mỳ Ý” trong tay tôi một cách vô cùng cẩn thận, như thể nó là một món bảo bối gì đáng giá lắm, lại còn đưa lên mũi ngửi.
- Anh…
Tôi nghi hoặc nhìn An Vũ Phong, dáng vẻ hắn lúc này không giống như bình thường.
Đôi mắt sâu hun hút ánh lên tia nhìn ấm áp, khóe miệng bình thường vốn kiêu ngạo giờ trở nên dịu dàng. Cuối cùng hắn chỉ gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
Bình…
Cánh cửa phòng bếp sập mạnh trước mắt tôi.
Lạch cạch… Bình bịch…
Không lâu sau, trong phòng bếp vang lên một “bản nhạc giao hưởng của các món ăn”.
Tôi quay lại salon, ấn điều khiển tivi, thi thoảng lại ấn nút chuyển kênh như một cái máy, nhưng ánh mắt tôi không thể nào tập trung vào cái tivi trước mặt.
An Vũ Phong, bây giờ anh đang làm gì?
Tôi có một cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy những việc xảy ra tiếp theo sẽ khiến mình phải kinh ngạc!
Bình…
Có lẽ khoảng hơn nửa tiếng sau, cửa phòng bếp được mở ra! Đồng thời, một mùi thơm khiến ngón tay cái tôi khẽ động đậy xộc vào mũi tôi.
Tôi ngẩn ngơ, muốn tập trung tinh thần vào tivi nhưng càng nhìn càng không hiểu trên tivi đang chiếu cái gì, chỉ cảm thấy hình như trong đầu mình là một khoảng mơ hồ, mặc dù rất nặng nề nhưng lại như trống rỗng!
Xoẹt…
Bỗng dưng tôi cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua, chưa kịp quay đầu lại đã thấy An Vũ Phong đứng ngay trước mặt.
Nhưng hắn lúc này không giống như bình thường, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo mang thêm nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, còn trên đôi tay trắng và rộng của hắn đang bưng hai cái đĩa trắng, mỉm cười cúi lưng trước mặt tôi.
- Mì cá, gan ngỗng sốt tương cá.
Hắn nhanh chóng nêu lên hai cái tên mà tôi chỉ mới nghe thấy trong nhà hàng rồi lại đi nhanh như một cơn gió vào phòng bếp. Một lúc sau, hắn lại bưng lên hai đĩa thức ăn khác.
- Thịt bò hầm rượu vang, gà rang tiêu.
Chiếc bàn trà dài nhỏ đặt thêm bốn đĩa thức ăn, giờ trở nên càng chật hẹp.
Nhưng đĩa mì cá có màu sắc tươi mới, thêm vào đó là mùi hương đậm đà của tương sốt, gan ngỗng sốt tương cá trông vô cùng hấp dẫn, thịt bò hầm rượu vang và gà rang tiêu cũng vô cùng bắt mắt…
Cái này… cái này… là… Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy An Vũ Phong không biết từ lúc nào đã nâng cao một chai rượu, vẫy vẫy với tôi.
Tôi càng thêm hoang mang. An Vũ Phong chỉ cười nhạt, rồi khoa tay một cái, như một nhà ảo thuật lấy ra hai chiếc ly đế cao bằng pha lê, nhặt cái mở nút chai ở bên cạnh lên, cắm vào chai rượu.
Phụt! Nắp gỗ của chai rượu vang bật ra. Hắn nhướng mày mỉm cười với tôi, thành thục đặt chai rượu vào miệng ly và từ từ rót rượu vào!
Tí tách…
Chất rượu màu đỏ như đá quý sóng sánh trong chiếc ly pha lê, quả là vô cùng đẹp! Tôi càng ngạc nhiên hơn! Cứ ngồi ngẩn ngơ trên ghế salon, không nói được lời nào!
- Tôi ghét nhất là nhìn thấy ai lãng phí thức ăn! Cô đúng là người phụ nữ may mắn! Tôi nấu nhiều như vậy rồi thì chúng ta cùng ăn với nhau nhé!
Tất cả đều vô cùng tuyệt hảo, An Vũ Phong nhấc ly rượu vang lên, đưa cho tôi. Không phải tôi đang nghe nhầm đấy chứ… Giọng nói của hắn rất hiền lành và dịu dàng.
Còn nữa, chỗ thức ăn này là hắn… tự tay làm sao?
Ù ù!
Trong đầu tôi vang lên một tiếng ù đáng sợ.
An Vũ Phong nổi tiếng kiêu ngạo mà cũng biết nấu ăn sao?
Hơn nữa, không phải là xuống bếp nấu mì gói mà là chuẩn bị một bữa ăn vô cùng xa hoa! Lẽ nào đại thần của nước Chanel đều đa tài đa nghệ như vậy sao…
- Sao thế? Hơi ngạc nhiên phải không?
Nhìn tôi đang ngơ ngẩn không nói được lời nào, khóe miệng An Vũ Phong lại khẽ nhếch lên, từ đuôi mắt ra chiếu ra một tia nhìn nhiều ý nghĩa; chiếc khuyên gắn kim cương trên tai hắn dường như cũng kết hợp với ánh mắt, phát ra ánh sáng lấp lánh!
- Hồi đi học ở Yves Saint Laurent, tôi liên tiếp mấy năm liền được giải nhất trong cuộc thi nấu ăn đấy! – Hắn bỗng đắc ý cười lớn lên, cầm ly rượu trong tay hướng về phía tôi – Mau lên, thức ăn nguội là mất ngon đấy.
- Ừ…
Hình như có rất nhiều kẹo bông nở trong lòng tôi, mềm mềm. Tôi không hề chống cự lại, nhận ly rượu trong tay hắn, ngoan ngoãn nâng lên, cùng An Vũ Phong thân mật “cạn ly”.
- Thử xem món gan ngỗng của tôi nào, ngon lắm, là gan ngỗng chính hiệu đấy! Chỉ sợ ngay cả nhà hàng cao cấp cũng không làm được như vậy đâu!
- Ừ…
Tôi ngây ngô nhìn An Vũ Phong, hơi há miệng ra, nếm một miếng.
Hơi có vị chát, nhưng sau khi nuốt hết lại có vị ngọt rất đậm…
Hu… có phải là vì thời tiết không? Vào một ngày mùa xuân nóng bức như thế này mà sao tôi lại cảm thấy đầu óc mình như say say, hay là vì rượu vang này nặng quá?
Chẳng phải là tôi vừa cãi nhau với gã này sao? Tại sao sau khi hắn vào bếp nấu ăn lại thay đổi như vậy? Lẽ nào người trước mặt tôi là một vị hoàng tử đang đeo mặt nạ của An Vũ Phong sao?
- Còn món thịt bò hầm rượu vang nữa, đây là món tủ của tôi, chắc là cô thích ăn thịt bò nhất phải không?
- …
Hử… Bây giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa! Chỉ có gã này mới “độc mồm” vậy thôi, nhưng đáng sợ hơn là tại sao tôi nhìn khuôn mặt đểu cáng của hắn mà lại thấy đẹp trai như vậy? Chắc chắn là do rượu vang rồi, chắc chắn thế!
Vào lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng dưng cảm thấy không khí trước mặt trở nên rất chật chội, mở mắt ra nhìn, tôi thấy An Vũ Phong chồm qua cả bàn, đang ghé sát mặt vào mặt tôi.
- Anh…
Tôi vừa định mở miệng ra hỏi. Một ngón tay bỗng sờ nhẹ vào mặt tôi khiến mặt tôi đột nhiên trở nên nóng bừng.
- Bạch Tô Cơ, cô mấy tuổi rồi, sao còn để thức ăn dính lên mép thế này? – An Vũ Phong thích thú nhìn ngón tay mình, cười nói. Tôi đang định phản ứng lại, ai ngờ chỉ giây sau đó, ngón tay của hắn lại đưa lên miệng, ăn chỗ tương cà chua dính trên đó.
Tôi ngẩn người nhìn hắn tới quên cả thở.
Không biết bao lâu trôi qua tôi mới định thần lại, vội vã giả vờ như không có việc gì xảy ra, cắm đầu vào ăn. Ai ngờ cái dĩa trong tay tôi không cẩn thận làm bắn mấy giọt tương lên mặt An Vũ Phong.
Mất mặt quá đi mất! Chắc chắn hắn đã nhận ra tôi đang mất bình tĩnh! Kiểu gì cái gã này cũng cười nhạo tôi cho mà coi!
Nhưng không ngờ An Vũ Phong không hề nổi giận, chỉ khẽ cúi đầu xuống, cầm tờ giấy ăn trên bàn lên lau mặt, chính vào lúc này, sợi băng quấn trên đầu hắn không biết bị lỏng ra từ lúc nào, khi hắn cúi đầu xuống cũng chầm chậm… rơi lên bàn.
- Anh… hoàn toàn không bị thương?
Tôi sững sờ nhìn cái đầu không có bất cứ vết thương nào của hắn, kinh ngạc kêu lên, cái dĩa trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
- Không cần phải kích động như thế! Chẳng phải bác sĩ cũng nói tôi không bị thương rồi sao? – An Vũ Phong từ tốn nhai miếng thịt bò trong miệng, - Chỉ tại cô lo cho tôi quá mà thôi.
- ********! Tôi giận dữ đập tay vào bàn rồi đứng bật dậy:
- Rốt cuộc anh muốn cái gì?
- Ha ha, tôi đã nói là sẽ bắt cô ngoan ngoãn nghe lời mà. – Lúc này An Vũ Phong mới ngẩng đầu lên, mỉm cười đểu cáng, - Cô không đấu lại tôi đâu.
- Vậy anh… tại sao anh còn nấu ăn cho tôi… Tôi…
Trời ơi! Vừa nãy tôi còn bị hắn làm cho mê hoặc nữa chứ! Hu hu… bình tĩnh… Bây giờ nhất định phải bình tĩnh…
- Ha ha ha, Bạch Tô Cơ, cô có biết không, điệu bộ si mê của cô vừa rồi quả thật rất buồn cười! – Đôi mắt châm chọc của gã đó bỗng dưng lại nheo lại, cười lăn lộn trên ghế.
Tôi chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như chảy ngược lại, mắt sắp tóe lửa tới nơi.
- Anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi, làm bao nhiêu việc như vậy để tôi mắc bẫy…
- Mắc bẫy?
Hắn ngửa người ra sau, vẫn cười hi hi:
- Nhưng tôi thấy rõ ràng vừa nãy cô đang hưởng thụ mà.
- Vì để thắng tôi… Vì thắng lợi cuối cùng mà anh bất chấp thủ đoạn như vậy sao? – Tôi bị hắn nói trúng tim đen, chỉ biết giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hét lớn.
Bỗng dưng An Vũ Phong khựng lại, ngay sau đó nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất. Hắn nhìn chăm chăm vào tôi, biểu cảm phức tạp khiến tôi không hiểu hắn đang nghĩ gì…
Đột nhiên, hắn cầm khăn ăn lên chậm rãi lau miệng, cuối cùng nhướng mắt lên, bình tĩnh nói:
- Đúng! Tôi là người bất chấp thủ đoạn.
- Anh… anh thật quá đáng!
Không thể ở thêm một giây nào nữa, tôi quơ vội túi xách của mình rồi lao ra cửa.
Lúc đó, không khí sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng nói như âm hồn đeo bám của An Vũ Phong:
- Quên mất không nói với cô, từ hôm nay, phòng âm nhạc là của tôi…
Thì ra đây hoàn toàn là một âm mưu!
Mặc dù lửa giận vẫn còn bốc lên bừng bừng, nhưng không biết vì sao, tôi không còn dũng khí để quay lại căn nhà đó nữa!