Couple 50 - Chương 15

Tác giả: Quách Ni

Phục vụ?
Vừa rồi trái tim còn có chút dao động, nhưng lúc này tôi thực sự nổi giận! Tôi giận dữ nghiến răng, nhìn trừng trừng vào bát “Dựa vào nhau” trong tay An Vũ Phong, rồi lại nhìn vào dáng vẻ đắc ý của hắn, hận là không thể biến ra một cái roi quất lên người hắn!
- Mau lên, nếu không sau đây sẽ có màn trừng phạt đáng sợ hơn đấy. Ha ha ha… Ai bảo cô từng nói chịu chơi chịu phạt…
Hu hu!
Tôi cố kìm chế lửa giận trong lòng, nhận bát Lẩu Quan Đông, nhưng trong đầu tôi lại có một tia sáng xuất hiện!
Ăn theo kiểu tiêu chuẩn?
Không phải chứ? Lẽ nào hắn tưởng tượng đến cảnh tượng lần trước với Ngưu Xuân Hoa, anh một miếng? Tôi một miếng?
- Mau lên! Lẽ nào ở gần tôi khiến cô không kìm chế được bản thân sao? Mau tới đút cho tôi! Nhớ đấy, miếng cuối cùng phải để dành cho tôi!
- Cho anh ăn ૮ɦếƭ đi!
- Tô Cơ, cô có thể đừng làm mất hứng thế được không, đừng quên câu chuyện mà ông chủ vừa kể!
- ૮ɦếƭ đi! ********! Đừng có ngậm chặt cái dĩa không chịu nhả ra như thế, như thế là không vệ sinh, có biết không hả?
- Vệ sinh? Ha ha, Tô Cơ, cô quên nhanh quá! Cô quên là lát nữa chúng ta còn phải cùng nhau uống hết bát canh này sao? Để tôi nghĩ xem, nên để cô uống trước hay là tôi uống trước nhỉ? Hay là chúng ta uống cùng lúc?
- Cút ra!

Đáng ghét, giọng nói đáng ghét của An Vũ Phong cứ quay tròn trong đầu tôi, bỗng dưng tôi thấy hoa mắt, chóng mặt.
Hu hu! Lẩu Quan Đông ngọt ngào… Thì ra chẳng có gì là ngọt ngào cả, đây chỉ là một cái bẫy mà tôi ngu ngốc rơi vào. Hu hu…
Lằng nhằng gần hết buổi, trời đã tối rồi tôi và An Vũ Phong mới vào một quán ăn tên là Sunny Day.
Đây là một quán ăn rất lãng mạn dành cho các cặp tình nhân. Bóng nến hắt lên tường, không khí thoang thoảng mùi hương, không biết vì sao, khi tôi và An Vũ Phong nắm tay nhau vào Sunny Day, tôi nghe thấy rõ tiếng tim mình đập rộn ràng, giống như ôm một con thỏ trước иgự¢, không thể nào yên tĩnh được.
- Tô Cơ, không khí nơi này có vẻ rất hợp với chúng ta. – An Vũ Phong vẫn tỏ ra thoải mái như ở nhà, nụ cười đểu cáng thường ngày lúc này được ánh đèn chiếu rọi, trông dịu dàng vô cùng! Tôi nhất thời thấy hoảng sợ, đứng ngây ngô nhìn hắn, không nói được lời nào.
- Chào mọi người! Hôm nay là một năm ngày khai trương của Sunny Day! – Đúng vào lúc này, trên cái bục hình trái tim ở giữa quán ăn có một cô gái đeo đôi cánh thiên sứ bước lên, mỉm cười tuyên bố. – Để chúc mừng ngày đặc biệt này, nếu mọi người đồng ý, có thể thoải mái lên sân khấu trình diễn tài nghệ của mình! Khách hàng nào được điểm cao nhất sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, phần thưởng rất lớn đó!
- Tiết mục đặc biệt? Thú vị lắm. Chúng ta cùng tham gia nhé! Hay là chúng ta cùng hát tình ca.
- Sẽ có giải thưởng đặc biệt gì nhỉ? Tò mò quá!
Cô gái vừa nói xong, cả quán Sunny Day rộ lên những tiếng bàn tán to nhỏ, không lâu sau, một chàng trai cao lớn và một cô gái xinh xắn lên sân khấu, hai người đứng kề vai bên nhau, dưới sự hỗ trợ của tiếng violon vui nhộn, hai người cùng nhau khiêu vũ!
- Tô Cơ, xem ra chuyến du lịch tình yêu của chúng ta ngày hôm này càng ngày càng thú vị rồi. – An Vũ Phong vừa nói vừa ung dung bưng ly nước chanh lên uống, nhưng ánh mắt hắn lại đột nhiên thay đổi, từ sân khấu chuyển sang tôi. – Đúng rồi, nếu cứ ngồi ăn uống rồi xem biểu diễn thế này thì trận PK này dễ dàng quá!
- An Vũ Phong, anh muốn làm gì? – Tôi có một dự cảm không lành, nhưng không buồn trả lời tôi, An Vũ Phong đã đưa tay ra đặt lên miệng, ra dấu cho tôi đừng nói nữa. Tôi còn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì thì đã thấy hắn ngồi thẳng lên, vẫy tay về phía người dẫn chương trình đeo đôi cánh thiên thần.
- Vâng, anh bạn đẹp trai này có phải muốn lên sân khấu biểu diễn không? – Cô gái “thiên sứ” mỉm cười bước qua, đặt micro tới gần An Vũ Phong.
- Ha ha! Thực ra, người biểu diễn tiếp theo không phải tôi mà là cô gái đáng yêu đang ngồi cạnh tôi đây! Cô ấy muốn nhân cơ hội này để nói ra tiếng lòng mình với chàng trai mà cô ấy thầm yêu sâu sắc! Mong mọi người dành cho cô ấy một tràng pháo tay. Xin cảm ơn!
Bình…
Câu nói của An Vũ Phong như một hòn đá rơi vào đầu tôi, khiến tôi không hề có chút phòng bị nào.
Bốp bốp bốp…
Ngay sau đó là một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Tôi há hốc miệng nhìn người dẫn chương trình đứng bên cạnh, mọi người khắp quán ăn đều đứng lên như thể vừa uống doping, không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.
- An Vũ Phong, anh… - Tôi nổi giận tới mức tưởng đầu mình sắp nổ tung ra, đứng phắt dậy, hai tay chống hông định **** cho An Vũ Phong một trận! Nhưng An Vũ Phong lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy cánh tay tôi khiến cả người tôi đổ ập về phía hắn!
- Tô Cơ, chẳng phải em luôn cho rằng em là vạn người mê sao? Nhưng vạn người mê không phải chỉ có ngoại hình khiến người ta yêu thích là OK đâu? Tôi rất hy vọng em có thể thể hiện được vẻ đẹp nội tâm của mình! – An Vũ Phong nhướng mày đểu cáng nhìn tôi. – Nếu muốn tôi chấp nhận thua cuộc thì nhất định phải bước lên sân khấu này, để tôi tâm phục khẩu phục! - Anh… - Mặc dù cơn giận dữ đang tuôn trào, mắt tôi không tự chủ được nhìn chằm chằm vào An Vũ Phong, nhưng những lời nói vừa rồi của hắn lại như một cơn gió mát khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn!
- Được, An Vũ Phong! Anh chờ mà xem!
Tôi nghiến răng lườm An Vũ Phong, hít một thơi thật sâu, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đứng dậy!
An Vũ Phong, lẽ nào anh không biết rằng Bạch Tô Cơ tôi từ nhỏ đã là một “cây” văn nghệ sao, muốn tôi biểu diễn có lẽ còn dễ hơn bắt con muỗi trên mặt anh đây! Hừ hừ…
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của tôi lại tăng lên! Tôi ưỡn иgự¢, hóp bụng lại, hơi hất đầu lên, dùng khuôn mặt nghiêng 15 độ quyết rũ nhất để mỉm cười với mọi người xung quanh, ánh mắt tôi lướt qua khắp mọi nơi, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Khi tôi bước lên trung tâm của sân khấu hình trái tim, mọi ánh đèn trong quán ăn dường như đều tối lại, chỉ còn một ánh đèn màu tím chiếu sáng, in bóng tôi xuống sàn, khiến tôi trở thành trung tâm của quán ăn. Tôi cầm micro trong tay, im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, bắt đầu cất tiếng hát bằng trái tim mình.
Chỉ tới khi không kìm được những giọt nước mắt cô đơn, anh mới an ủi em. Lo lắng ngày nắng quá ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể bị bóng đen chiếm lĩnh, chờ khi có cơ hội…
Đó là một bài hát mà gần đây tôi hay nghe. Không biết vì sao, tôi luôn thích những bài tình ca sướt mướt như vậy… Tôi thả hồn mình vào trong ca khúc, dưới sân khấu yên tĩnh vô cùng, thoáng chốc, tôi chỉ nhìn thấy trong bóng tối dưới sân khấu là những ngọn đèn đang lay động, chiếu ra những tia sáng dịu dàng. Bất giác, dưới sân khấu vang lên những tiếng phụ họa vừa thân thiết vừa đều đặn…
… Anh luôn nắm tay phải của em, nhưng trái tim lại đập ở bên trái…
Đúng vào lúc tôi đang say mê với bài hát của mình, bỗng dưng, một tiếng nhạc nhẹ nhàng từ dưới vang lên. Đó là tiếng violon!
Hơn nữa đó là bài “Bên trái”!
Tiếng đàn như khóc như than, du dương, xúc động, khiến người nghe không khỏi thấy ngậm ngùi.
- Wa! Là chàng trai đó!
- Đẹp trai quá…
Tiếng hát của tôi vừa kết thúc, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng huyên náo.
Con trai?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, những gì bên dưới khiến tôi sững sờ. Tiếng hát của tôi dường như đã đóng băng, ૮ɦếƭ lặng ở cổ họng!
Người chơi đàn violon vẫn đứng ở một góc quán Sunny Day lúc này đang dựa lưng vào tường! Anh ta cũng mở to hai mắt, nhìn vào bóng người cao lớn đằng trước!
An Vũ Phong?
Tôi kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng, mở to hai mắt nhìn An Vũ Phong ung dung kéo cây đàn violon, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo, bước từng bước về phía sân khấu! Dáng vẻ của hắn vô cùng hoàn mĩ, cái bóng màu trắng càng nổi bật lên trong bóng tối của quán ăn, nhìn hắn như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống, và giai điệu du dương, xúc động ấy đang phát ra từ cây đàn hắn cầm trên tay.
- Tô Cơ, tiếp tục hát hết đi nào. – An Vũ Phong đã tới bên cạnh tôi lúc đó vẫn còn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi, khóe miệng xinh đẹp khẽ mở ra, giọng nói dịu dàng rót vào tai tôi.
Cả quán Sunny Day như chìm trong tĩnh lặng. Tôi dường như đang được tới bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, ngửi thấy mùi không khí mằn mặt của nước biển trên đầu lưỡi, trái tim tôi bỗng nhẹ nhàng hơn. Giây phút đó, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc vô bờ, đúng vậy, đó là hạnh phúc! Đưa tay phải ra, cùng anh đi về phía trước, cảm nhận nhịp tim đang đập ở Ⱡồ₦g иgự¢ bên trái, em yêu anh sâu sắc như vậy, chắc chắn anh sẽ nhận ra…
Dưới tiếng đàn dìu dặt của An Vũ Phong, tôi hát hết bài hát, trong tiếng vỗ tay vang rền như sấm, tôi và An Vũ Phong nhìn nhau mỉm cười rồi đi xuống.
- Anh… kéo đàn hay thật!
Ngồi lại vào chiếc bàn với ánh nến lung linh huyền ảo, tôi ấp tay lên gò má nóng bừng của mình, khẽ khàng nói.
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, giọng hát của cô hay hơn tưởng tượng của tôi nhiều lắm!
Đáng ghét, tại sao những lời nói của gã này lúc nào cũng làm tôi cụt hứng như vậy? Sự kích động vừa rồi dần dần tan biến, sắc mặt của tôi cũng trở về trạng thái bình thường. Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn An Vũ Phong, lạnh nhạt nói:
- Cho dù thế nào, chắc chắn tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục!
- Được, Tô Cơ, tôi chờ ngày cô khiến tôi tâm phục khẩu phục. Ha ha ha… – An Vũ Phong cười nhạt, rồi nhấc ly nước chanh lên một hơi uống cạn.
- Thưa các bạn, sau khi mọi người đã tiến hành bình chọn, kết quả cho người có màn biểu diễn xuất sắc nhất đã có! Tiếp theo đây, xin mời vị khách giành được thắng lợi cuối cùng lên sâu khấu để nhận phần thưởng của chúng tôi.
Ánh đèn bỗng tràn ngập khắp quán Sunny Day, người dẫn chương trình “thiên sứ” bước lên sân khấu, tuyên bố:
- Xin mời cô gái hát bài “Bên trái” lên sân khấu!
Tôi?
Không ngờ tôi chỉ nổi hứng hát một bài mà lại được mọi người khen ngợi như vậy. Tâm trạng tôi bất giác nổi sóng. Tôi đứng lên và bước lên sân khấu bằng tư thế đẹp nhất.
- Cô bạn gái xinh đẹp của chúng ta, màn biểu diễn vừa rồi của cô đã thu hút tất cả mọi người. Xin mọi người dành cho cô một tràng pháo tay để cảm ơn sự đóng góp của cô!
Giọng nói của người dẫn chương trình “Thiên sứ” vừa dứt, một tràng pháo tay vang lên bao vây lấy tôi. Tôi bất giác nhìn về phía An Vũ Phong, mỉm cười dịu dàng.
- Nhưng trước khi trao giải thưởng thần bí, còn có một phần nhỏ nữa! Lần này, sau khi đã được mọi người bầu chọn, còn có một vị khách nữa cũng nhận được sự ủng hộ nhiều như cô gái này. Bởi vậy, người chiến thắng cuối cùng của chương trình ngày hôm nay không phải chỉ có một người! Tiếp theo đây, xin mời người chiến thắng còn lại lên sân khấu! Anh chính là – anh chàng đẹp trai vừa kéo violon!
Bốp bốp bốp…
- Yeah… Yeah!
Trong tràng pháo tay cuồng nhiệt và những tiếng reo hò, An Vũ Phong bước chân lên sân khấu. Thế là một lần nữa tôi và An Vũ Phong lại gặp nhau trên cái sân khấu hình trái tim này! Theo yêu cầu của người dẫn chương trình, tôi và An Vũ Phong đứng sát vai vào nhau, nhìn thẳng vào ống kính, tôi lại một lần nữa nở “nụ cười tiêu chuẩn” đẹp mê hồn…
- Chờ một lát. – Ai ngờ An Vũ Phong lại ngắt lời của người chụp ảnh.
- Sao thế? – Tôi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.
- Bỏ ngay cái nụ cười giả dối đó đi, tôi muốn cô cười một cách thực sự. – Mặc dù giọng nói của hắn vẫn kèm theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc tới mức bất giác khiến tôi thấy sợ hãi.
- Nhìn tôi… – Hắn quay người tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng vào hắn. Rất lâu sau, dáng vẻ nghiêm túc của hắn vẫn không hề thay đổi, có lẽ từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy một An Vũ Phong như vậy, không biết vì sao, tôi không nhịn được bật cười nhẹ…
- Tách.
Tôi nghe thấy có tiếng người ấn nút, bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi ra đời như thế!
Tôi luôn cảm thấy, giây phút đó tôi và An Vũ Phong đứng rất gần nhau, nụ cười của hắn lúc đó thật đẹp, giây phút đó, tâm trạng của tôi hình như hơi khác so với lúc trước…
Ngoài trời đêm đã buông xuống, mặt trăng chầm chậm bò lên trên bầu trời, những vì sao như những đứa trẻ nghịch ngợm, không ngừng chớp đôi mắt sáng lấp lánh.
Đường “Thời Quang” lúc này ngập trong ánh đèn đường, là thời điểm đẹp nhất của phiên chợ đêm. Tôi và An Vũ Phong vẫn giữ khoảng cách 1m, im lặng đi về phía trước.
- Tô Cơ…
Cuối cùng, vẫn là An Vũ Phong lên tiếng trước, hắn lấy trong túi quần ra một mảnh giấy hình chữ nhật, huơ huơ trước mặt tôi.
- Đây là vé xem phim, còn là phòng chiếu VIP nữa nhé. – Nhìn tấm vé xem phim trong tay An Vũ Phong, tôi cũng bất giác xòe tay ra, tấm vé trong tôi cũng là vé xem phim.
Không ngờ màn biểu diễn ngẫu hứng vừa rồi ở Sunny Day lại đem lại cho chúng tôi hai chiếc vé xem phim suất đặc biệt vào tối nay!
Mắt An Vũ Phong thoáng sáng lên rồi lại trở lại vẻ thản nhiên thường ngày, hai tay đút túi, người khẽ nghiêng đi, nhìn sát vào mặt tôi.
- Tô Cơ, bây giờ chúng ta vẫn đang PK, phải không?
- Ừ. – Tôi gật đầu, không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, nhưng lại có một dự cảm không lành đang dấy lên trong lòng tôi.
- Vậy thì hôm nay phần PK cuối cùng của chúng ta là xem phim kinh dị vào lúc nửa đêm! Tôi nghe nói tối nay sẽ chiếu bộ phim “Rạp chiếu phim kinh hoàng”, bộ phim này rất đáng sợ! Nghe nói cô gái nào vào xem phim cũng phải trốn vào lòng bạn trai mình! – Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, An Vũ Phong nhanh chóng đưa ra một quyết định đáng ghét!
- Ha ha ha… – Lời nói của An Vũ Phong khiến tôi không nhịn nổi, bật cười lớn. – Anh đúng là kém cỏi, sao lại nghĩ ra cái trò cũ rích này chứ. Anh tưởng đứa con gái nào cũng sợ ma sao?
- Ồ? Nếu đã như vậy thì chúng ta thử vào xem bộ phim kinh dị nhất trong lịch sử điện ảnh nào! – Thấy tôi tỏ ra bất cần, An Vũ Phong càng cười vui vẻ hơn. Đúng vào lúc này, hắn bỗng nắm lấy tay tôi, sau đó cố làm ra vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn tôi, – Tô Cơ, sao tay cô lạnh thế? Có phải là vì sợ quá không? Tôi thấy hay là chúng ta quay về đi.
- Đương nhiên là không phải rồi! – Nghe An Vũ Phong nói trúng tim đen, tôi kiên quyết rút tay ra, hạ quyết tâm, – Tôi mà sợ sao? Hừ, đúng là chuyện cười. Ha ha ha…
- Vậy thì sau khi vào rạp cứ cười đi, yên tâm, tôi ngó qua rồi, chỗ ngồi đấy là vị trí đẹp nhất đấy.
Đồ khốn nạn! Tại sao lần nào gặp hắn tôi cũng xui xẻo như vậy!
Có lẽ là vì suất chiếu nửa đêm, nên trong rạp chiếu phim tối đen như mực chẳng còn mấy khách. An Vũ Phong đúng là gã biến thái, lại còn chọn vị trí ở chính giữa. Nhìn thẳng vào cái màn hình lớn, cứ cho là chưa bắt đầu chiếu đã có một cảm giác sợ hãi như cơn gió lạnh len lỏi vào người tôi.
Bộ phim đã bắt đầu được nửa tiếng đồng hồ. Đây là một bộ phim kể về một linh hồn báo thù, âm nhạc của bộ phim rất nhỏ, thi thoảng lại có tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ vang lên và vọng lại trong rạp.
An Vũ Phong ung dung ôm túi bỏng ngô, thi thoảng lại ném một hạt bỏng lên không rồi há miệng ra đón.
Tóp tép… tóp tép…
Tiếng nhai bỏng ngô của hắn thi thoảng lại trùng lặp với tiếng bước chân trong đêm tối của bộ phim, khung cảnh này nếu diễn ra vào ban ngày chắc chắn sẽ rất buồn cười, nhưng lúc đó đang ngồi trong bóng tối, tôi có muốn cười cũng không thể cười nổi.
Không sai, đúng như An Vũ Phong nói, tôi chỉ nói cứng miệng vậy thôi chứ thực ra tôi còn sợ xem phim kinh dị hơn bất cứ người nào khác!
Hồi nhỏ, hiệu trưởng Bạch Ngưng luôn nói với tôi rằng:
- Tô Cơ, con gái quan trọng nhất là phải tự lập!
Khi trời có sấm sét, cho dù tôi sợ tới mức run lên lập cập, mẹ cũng không hề mềm lòng, càng không bao giờ ôm tôi vào lòng như những bà mẹ khác. Sau khi lớn lên, tôi thường không thích nghe lời mẹ, càng ngày càng ít tiếp xúc với bà.
Ai mà biết rằng, thực ra tôi còn nhát gan hơn một con mèo. Mặc dù ngày trước thường đi “thám hiểm” với bọn Tô Hựu Tuệ, nhưng hồi đó bên cạnh tôi còn có Hựu Tuệ, cô ấy hình như chẳng sợ cái gì, ở cạnh cô ấy, tôi luôn cảm thấy an toàn. Lại còn Kim Nguyệt Dạ, gã đó thông minh lắm, có lẽ ma quỷ gặp hắn cũng phải sợ. Lý Triết Vũ thì dịu dàng nhưng có thể vì bảo vệ Hựu Tuệ mà quên cả bản thân…
Tưng tưng tưng… Trên màn hình, một bóng ma không rõ hình dáng lại bắt đầu xuất hiện! Nghe thì có vẻ như những tiếng trống của nhịp tim đang kích thích thần kinh của tôi, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay càng lúc càng lạnh! Máu huyết toàn thân dường như đang đông cứng lại, miệng tôi không ngừng run rẩy, yết hầu hình như bị ai đó Ϧóþ nghẹt, muốn hét lên nhưng lại không thành tiếng!
Bỗng dưng, trên màn hình lại xuất hiện một vũng máu! Vũng máu đó từ từ chuyển động, kéo dài ra, dần dần ập lên che lấp cả màn hình. Trong phút chốc, tim tôi dường như cũng ngừng đập, ngồi cứng đơ trên ghế, nhìn chăm chăm vào màn hình, cảm thấy linh hồn mình dường như sắp thoát ra khỏi thể xác…
Phịch…
Đúng vào lúc nỗi sợ hãi sắp nhấn chìm tôi thì bỗng dưng, một bàn tay năm ngón như tay người ૮ɦếƭ rơi trên đầu tôi, ngay giây sau đó, đầu An Vũ Phong đè hẳn lên đầu tôi.
- Này! Anh định làm gì? – Anh ta lại đang định giở trò gì?
- Suỵt…
Nhưng anh ta dùng một ngón tay chặn lên môi tôi, giọng nói thì thào đầy mê hoặc:
- Nghe lời, yên tĩnh nào!
Giây phút đó, tôi hoàn toàn đánh mất khả năng phản kháng… Yên lặng dựa vào nơi ấm áp, vững chãi đó…
Ngay sau đó, một làn hơi ấm áp che mắt tôi!
Hắn không chỉ cho đầu tôi dựa vào vai hắn… Hơn nữa còn dùng tay che mắt tôi!
Tôi không dám tin, An Vũ Phong mà thường ngày vẫn đối đầu với tôi lại có thể làm việc này sao?
Nhưng giây phút đó, tôi không nhìn thấy màu đỏ đáng sợ đó nữa, giây phút đó, tôi dường như không còn nghe thấy tiếng hét thất thanh vì hoảng sợ đó nữa. Tôi chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp đang bao vây lấy tôi, một cảm giác an toàn dấy lên trong người tôi, vốn dĩ căng thẳng nắm chặt hai tay, giờ đây tôi dần thả lỏng hơn, đầu ngón tay lại tìm lại hơi ấm vốn có, khóe miệng run run cũng ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
- Không cần phải miễn cưỡng bản thân, con gái có quyền được làm nũng mà!
Trong cơn mơ tuyệt đẹp, tôi dường như nghe thấy một tiếng nói khe khẽ, rất ௱ôЛƓ lung, tôi không nghe rõ tình cảm ở trong đó, rốt cuộc thì câu nói đó xuất phát từ tấm lòng, hay chỉ là một “thủ đoạn” để giành chiến thắng!
Nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng biện pháp này rất “thông minh”! Bởi vì giây phút đó, trái tim tôi… dường như ấm áp hơn…
Đã hơn một giờ đêm, trên con đường vắng lặng chỉ còn những bóng đèn đường hắt xuống thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Tôi và An Vũ Phong kề vai nhau đi về phía Đại học Tinh Hoa, hai cái bóng đằng sau đổ dài, đổ dài…
Không biết vì sao, bình thường cứ gặp nhau là đấu khẩu với nhau, nhưng lúc này cả hai đứa đều rơi vào yên lặng.
- Hôm nay… Cảm ơn anh. – Đứng trước ký túc xá nữ, tôi do dự một lát rồi cuối cùng vẫn nói ra câu nói mình đã giấu tận đáy lòng.
- Ha ha ha… – An Vũ Phong chỉ khẽ nhếch miệng lên, thản nhiên cười. – Cảm ơn tôi cái gì? Vì bộ quần áo đó sao? Hay vì bộ phim đó?
- Không phải. Chỉ cảm ơn vì đã đưa tôi về. – Tôi nhè nhẹ lắc đầu.
Không biết vì sao, nếu là hôm qua, sáng nay hoặc là chiều nay, nghe An Vũ Phong nói với tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ nổi giận, cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục. Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy tất cả những điều này hình như đều không còn ý nghĩa gì nữa.
- Ồ… – Cơn gió đêm thổi qua người An Vũ Phong khiến bộ quần áo trắng trên người hắn khẽ lay động, mái tóc dài cũng bay lên theo gió, khiến hắn càng trở nên đẹp hơn trong bóng đêm. Khóe miệng của An Vũ Phong lại nhếch lên, ánh mắt lấp lánh. – Bạch Tô Cơ, hôm nay cô có thấy rung động không?
- … – Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn.
Quả nhiên “Đạo cao một thước, ma cao một trượng!”. Cái gã này từ đầu đến cuối vẫn không quên “lời hẹn” của chúng tôi! Quả nhiên tất cả những gì mà hắn làm đều là vì đạt được thắng lợi cuối cùng! Hắn vô liêm sỉ như vậy sao? Hay là cả hai chúng tôi đều sai?
Bỗng dưng tôi cảm thấy cuộc thi này thật quá đáng… Chúng tôi lại dùng tình cảm ra đánh cược…
Nhưng cho dù là giả thì hôm nay thực sự là một ngày rất vui vẻ, hình như đã lâu lắm rồi tôi không có một ngày được sống thực sự như thế, nhưng đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Bạch Tô Cơ, mày phải tỉnh táo.
Tôi chầm chậm ngước đầu lên, nhìn vào đôi mắt cười đắc thắng của hắn, bỗng dưng cũng cố nặn ra một nụ cười nơi khóe miệng:
- Không.
- Ha ha ha… – An Vũ Phong thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng phát ra một tràng cười cuồng ngạo, một lúc lâu sau, hắn mới hơi cúi đầu xuống, mắt hơi nheo lại. – Ồ? Bạch Tô Cơ, cô thực sự rất lợi hại đó.
Tôi… lợi hại?
Mặc dù tôi không để cho hắn thắng, nhưng lời “đánh giá” của hắn lại không khiến tôi thấy vui, tôi chỉ cảm thấy lòng mình thật trống rỗng.
Ù ù ù…
Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá vàng trên hàng cây hai bên đường đua nhau rụng xuống đầy mặt đất.
- Có điều… Vừa rồi suýt chút nữa là tôi động lòng thật rồi! – Hắn bỗng cúi người xuống, nghiêm túc nói. Trán của hắn chỉ còn một chút nữa thôi là chạm vào trán tôi khiến tim tôi lại đập sai một nhịp.
- … – Tôi ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy hình như trong người mình có một chú lừa nghịch ngợm đang không ngừng nhảy múa.
Nhưng khi tôi định thần lại, lập tức hếch mũi lên, cố ý làm ra vẻ tự đắc, nói lớn:
- Ha ha… Nói như vậy là anh thừa nhận mình thua rồi sao?
- Ha ha ha! – An Vũ Phong chỉ tay vào mũi tôi, cười lớn. – Bạch Tô Cơ, cô đúng là đồ ngốc! Lừa cô thôi!
Nói xong hắn quay người đi, hai tay lại đút túi quần, thong thả như người đi tản bộ:
- Bye bye!
Có điều… Vừa rồi suýt chút nữa là tôi động lòng thật rồi!
Nhưng lời nói của hắn như một lời nguyền rủa cứ xoay tròn trong đầu tôi… Rốt cuộc thì hắn nói thật hay là nói đùa? Tôi vẫn ngốc ngếch đứng nguyên ở góc đường, nhìn theo bóng hắn đã đi một hồi lâu, cho tới khi cái bóng đó khuất xa khỏi tầm mắt mới chậm chạp quay người trở về.
Đúng vào lúc tôi quay người, ánh mắt tôi lại lướt qua một cái bóng quen thuộc đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Ánh sáng nhạt nhòa của bóng đèn hắt lên vầng trán mơ hồ của người đó, mái tóc ngắn màu vàng kim sáng lên, khẽ bay theo gió, đôi mắt sâu thẳm màu xám nhạt phát sáng lấp lánh, khiến tôi không nhận ra trong đó chứa những gì.
- Kỷ Minh? – Không ngờ đã muộn như vậy rồi mà Kỷ Minh còn xuất hiện ở đây! Tôi hơi ngạc nhiên đi về phía đó, khẽ gọi tên anh. – Sao bạn lại ở đây?
- Cuối cùng thì bạn cũng về. – Kỷ Minh nhìn tôi, khuôn mặt mệt mỏi của anh cố mỉm cười. – Mình… mình định rủ bạn đi ăn tối để bàn về mấy việc của hoạt động ngày mai… Nhưng chờ mãi bạn không về, mình nghĩ, cứ đứng đây mà chờ…
- Cái gì? Bạn chờ mình cho tới giờ? – Tôi sửng sốt nhìn Kỷ Minh, có lẽ là vì nhiệt độ của buổi tối khá thấp, hay là vì Kỷ Minh chờ quá lâu mà sắc mặt anh tái nhợt, gần như không có chút sắc hồng nào.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi:
- Sao bạn không gọi điện thoại cho mình?
- Điện thoại của bạn tắt máy. – Kỷ Minh lại mỉm cười dịu dàng. – Gọi cả ngày cũng không được.
Tắt máy? Tôi vội móc điện thoại ra, quả nhiên cái màn hình điện thoại đen xì, không biết hết pin từ lúc nào mà tôi lại không biết.
- Kỷ Minh, xin lỗi! Mình không sờ tới điện thoại, không biết…
- Cả ngày hôm nay bạn đi với anh ta sao? – Kỷ Minh ngắt lời tôi, mặc dù nụ cười vẫn như vậy nhưng tôi lại không hề thấy thoải mái.
- Tại hắn tới tìm mình để khiêu chiến… Bọn mình hôm nay…
- Vậy chắc chắn là bạn thắng rồi, đúng không?
- Mình… mình… - Ha ha ha, mình luôn cho rằng Chủ tịch Bạch là người lợi hại nhất…
- À… thực ra mình…
- Bạn đã không còn là Bạch Tô Cơ như lúc trước nữa rồi. – Bỗng dưng Kỷ Minh cúi thấp đầu, nhìn sâu vào mắt tôi, nói rõ ràng từng chữ, – Hoặc có lẽ bạn đã quên mất bản thân mình lúc đầu như thế nào…
- Kỷ Minh! Không phải như vậy! – Tôi vội vã nói lớn, nhưng trong lòng lại có một cái 乃úa gõ mạnh xuống.
- Mình lo là bạn gặp chuyện gì đó. Nhưng giờ thì không sao rồi, về rồi là tốt. – Kỷ Minh lại mỉm cười. – Bạch Tô Cơ, nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học.
- Kỷ Minh…
Tôi ngây ngô nhìn cái bóng cao lớn của Kỷ Minh rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước, hình như nhớ ra điều gì đó, Kỷ Minh dừng chân lại, nhưng vẫn quay lưng về phía tôi. Mặc dù khoảng cách giữa anh và tôi chỉ có vài bước chân, nhưng tôi lại cảm thấy sao nó xa xôi quá…
Trên thảm cỏ xanh ngút tầm mắt, hai cái bóng mặc sắc phục đang đi về phía trước.
Ọc ọc ọc…
Trong tiếng cọ sát giữa hai cái bóng với thảm cỏ bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ.
- Đội viên Bạch Tô Cơ, xảy ra chuyện
gì vậy? – Một cái bóng “quần áo sặc sỡ” đi đằng trước bỗng dừng lại, khuôn mặt anh tuấn nhìn về phía sau.
- Báo cáo đội trưởng An! Bụng tôi đói rồi! – Tôi giơ tay chào như lính nhà binh.
Ọc ọc ọc…
Ngay sau đó, một tràng âm thanh kỳ quái lại vang lên.
- Đội viên Bạch Tô Cơ, lần này lại là chuyện gì vậy? – Sắc mặt đội trưởng An càng thêm nghiêm túc, ánh mắt sắc bén liếc khắp người tôi.
- Báo cáo đội trưởng! Là bụng của anh!
Bỗng dưng, một mùi thơm kỳ dị theo gió bay tới, xộc vào mũi tôi, tôi vội vã chạy về phía trước.
- Đội viên Bạch Tô Cơ, nằm xuống! Nguy hiểm! – Chỉ nghe thấy tiếng đội trưởng hét lên, rồi cả thân hình to lớn của anh nằm đè lên người tôi.
Sau một loạt đạn điên cuồng bắn xé, một dòng nước âm ấm chảy từ trên lưng tôi xuống.
- Đội trưởng! Đội trưởng An! – Tôi gào lên điên cuồng, nước mắt nỏng hổi lã chã rơi xuống, nhưng đội trưởng An không còn nghe thấy gì nữa…
- A! Đừng! – Tôi cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ bên trái mình đau như xé, cả người nặng nề, mở bừng mắt.
Những giọt mồ hôi rơi ướt đẫm lưng áo, tôi mở mắt nhìn lên trần nhà với những hoa văn bằng thạch cao, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường. Chiếc gối mềm mại như những bông hoa, chiếc chăn dịu dàng quấn chặt lấy tôi, trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài dịu dàng, tất cả đều vô cùng yên bình. Tôi vẫn chưa hoàn hồn, mắt khẽ liếc, nhìn ra ánh trăng treo ngoài cửa sổ, tấm rèm màu hồng phấn phất phơ bay nhẹ theo cơn gió đêm.
Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ!
Tôi bất giác xòe tay ra, ấn chặt vào trái tim đang đập cuồng loạn trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng hình như tim tôi vẫn bị đeo một hòn đá nặng, không thể nào bình tĩnh lại được. Kỳ lạ thật, sao lại có giấc mơ kỳ quái như vậy.
Nhưng điều khiến tôi thấy buồn là không hiểu sao mình lại đau lòng đến thế…
Hu hu… Xem ra không ngủ được nữa rồi. Tôi ngồi bật dậy thay bộ quần áo thể thao, buộc gọn mái tóc dài của mình lên thành một cái đuôi ngựa, mở cửa bước ra ngoài. Không hiểu từ lúc nào, bước chân vô định của tôi bước tới bên hồ Sao nổi tiếng của Đại học Tinh Hoa.
Đó là một cái hồ rất đẹp, xung quanh liễu rủ xanh biếc, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến không khí xung quanh hồ trở nên vô cùng dễ chịu. Ban ngày, những học sinh mệt mỏi vì chuyện học tập thường tới đây tản bộ, những học sinh đang chăm chỉ học hành cũng tới ngồi bên bờ hồ, đọc thầm một bài khóa tiếng Anh hay tiếng Pháp, và ánh mặt trời ấm áp luôn rọi xuống mặt hồ, chiếu ra những tia sáng lấp lánh như vẩy cá.
Còn mặt hồ Sao lúc này lại vô cùng thi vị. Mặt trăng vừa to vừa tròn như khuôn mặt đẹp của cô gái 17 tuổi, bình yên treo trên bầu trời cao.
Hai tay tôi đút vào túi áo, cúi đầu nhìn những sóng nước trên mặt hồ, đi về phía trước, hai chân vô thức đá những hòn sỏi trên đường. “Tõm”, một hòn đá rơi xuống nước khiến mặt trăng dưới đáy hồ vỡ ra hàng ngàn mảnh, trôi về mọi phía. Lúc này, một chú cá nhỏ hình như bị giật mình, nhanh chóng lặn xuống đáy hồ…
Tâm trạng tôi vẫn rối bời, có lẽ là vì giấc mơ ban nãy…
Không thể không thừa nhận rằng, đây là lần thứ ba tôi nằm mơ như thế! Thực ra từ lần trước đi thăm An Vũ Phong về, tôi đã thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, cảnh trong mơ dường như đang diễn kịch, và nhân vật chính trong vở kịch đó chính là tôi và An Vũ Phong! Có lúc An Vũ Phong trong mơ cũng độc ác y như ở ngoài đời thực, nhưng có lúc hắn lại trở nên vô cùng dịu dàng, khiến tôi không tự chủ được mà đỏ mặt! Nhưng khi tỉnh lại, tôi luôn có cảm giác phiền muộn khó tả.
Bởi vậy, tôi thường cố ý để không nghĩ tới nó, nhưng cuộc thi PK “Ai có thể không động lòng” và những lời nói của Kỷ Minh đã khiến tôi hoàn toàn bị rối loạn. Tại sao sự việc lại thành ra thế này?
Tôi đưa tay lên, day mạnh vào hai bên thái dương, tự vấn bản thân nhưng lại không tìm được câu trả lời nào thỏa mãn! Rõ ràng là kẻ thù của An Vũ Phong, nhưng vì sao những lúc ở cạnh hắn, tôi lại thấy tim mình đập thật nhanh?
Lẽ nào, tôi đã thua trò chơi “Ai có thể không động lòng” rồi sao…
- Đi nào, đi nào! Khó khăn lắm mới trèo được qua tường, người cần tìm thì không tìm, lại đứng ở đây đón gió lạnh…
- Phong cảnh ở đây cũng không tệ mà! Lâu lắm mới quay lại đây! Nhớ quá…
Vào lúc tôi đang bước chân đi vô mục đích, bỗng dưng những giọng nói lẫn lộn vang lên, như xa như gần lọt vào tai tôi.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía trước, ở chỗ cách tôi khoảng 200m có bốn bóng người đang nhàn nhã đi về phía tôi.
Bóng người càng lúc càng gần, dần dần tôi đã có thể nhận ra, đó là một cô gái và ba chàng trai!
Muộn như vậy rồi, một cô gái đi dạo bên hồ Sao với ba anh chàng đẹp trai, thật là lạ! Hơn nữa 3 anh chàng đó thật là cao! Bước đi ung dung, từ tốn, không cần nói cũng biết là rất đẹp trai! Lẽ nào là màn tỏ tình giữa đêm? Cô gái này là người như thế nào mà lại có sức hút lớn như vậy? Tôi đưa tay lên dụi mắt, tò mò nhìn bốn người đằng trước.
- Tối nay thực sự không cần tìm Tô Cơ sao?
- Không cần nữa. Cô nàng này thích đẹp, hôm nào không đi ngủ trước 10 giờ tối mới lạ. Để ngày mai đi!

Tô Cơ…
Bỗng dưng như có một tiếng nổ bên tai tôi, sao tôi lại nghe thấy tên của mình nhỉ?
Hả? Bốn người này quen tôi sao? Hay là tai tôi bị nghe nhầm?
Bốn người trước mặt càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng bất giác trở nên căng thẳng! Màn đêm mờ mờ ảo ảo, tôi cố gắng nhìn vào khuôn mặt của họ.
Chàng trai tóc ngắn đứng bên trái của cô gái hình như rất đẹp trai, nhìn có vẻ hao hao với An Vũ Phong! Bên cạnh anh ta là một chàng trai khác cũng để tóc ngắn, đang đứng thẳng, khi đi thì đút hai tay vào túi quần, hình như rất hoạt bát. Còn chàng trai nho nhã đứng bên trái cô gái trông thật giống Lý Triết Vũ!
Tôi bị cái tên vừa hiện lên trong đầu mình làm cho giật mình, chớp mắt định thần lại. Hả? Cô gái có mái tóc dài óng mượt đứng ở giữa đó trong đêm tối, tỏa ra một sức hút khó cưỡng lại!
Cô gái như thế, ngoài “cạ cứng” của tôi thì còn có thể là ai nữa?
- Tô – Hựu – Tuệ!
- Ha ha ha, rốt cuộc thì cũng về rồi! Cảm giác đi thám hiểm trường Tinh Hoa vào ban đêm thật tuyệt, nhớ quá đi mất!
- Kim Nguyệt Dạ! Tôi thấy cậu không phải vì nhớ trường Tinh Hoa mà quay về, chắc là vì muốn đòi tiền lương làm thêm tháng trước ở chỗ ông Nhã Văn phải không?
- Ha ha ha, em Hựu Tuệ, em quả nhiên là bạn tri kỷ của anh, ngay cả trong lòng anh nghĩ gì mà em cũng biết.
- Dạ, Hựu Tuệ, lần nào gặp nhau cũng đấu khẩu, A Huyền chán quá nên ngáp rồi kìa!
- A a a… Gần đây tôi bị hắn làm cho đầu óc căng phồng, sắp vỡ thành hai nửa rồi! Để tôi yên tĩnh một chút…
Dưới ánh trăng dịu dàng, không ngờ Tam đại thiên vương của Sùng Dương và Minh Đức song kiều năm nào lại tình cờ gặp nhau bên mặt hồ Sao tuyệt đẹp này! Sánh vai cùng Tô Hựu Tuệ đi về phía hồ Sao, lắng nghe tiếng đùa cợt của các bạn bên cạnh, một cảm giác quen thuộc âm thầm len lỏi vào Ⱡồ₦g иgự¢ tôi, khiến trái tim tôi bất giác thấy ấm áp hơn! Cho dù nhìn thấy “con khỉ hôi” kia nhưng tôi cũng thản nhiên hơn nhiều…
Tất cả những điều này thật giống một giấc mơ, cho tới bây giờ, nhìn Tô Hựu Tuệ đang thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe về “chuyện của bạn gái chúng mình”, tôi mới dám tin rằng đúng là bọn Hựu Tuệ đã trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay