Couple 50 - Chương 18

Tác giả: Quách Ni

Nếu mày đã quên tất cả những điều đó rồi, vậy còn câu nói này thì sao? Cả đời mày cũng không thể nào quên được! Đừng bao giờ quên sự sỉ nhục mà hắn dành cho mày!
Nghĩ tới đây, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn các thành viên của mình, thu hết dũng khí tuyên bố:
- Toàn thể các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, chúng ta lên sân khấu!
Mặc dù giọng nói của tôi rất lớn, nhưng không biết vì sao, khi tôi nhìn vào nụ cười tự phụ đáng ghét của An Vũ Phong, trái tim lại như bị đóng vào hàng ngàn cái đinh, ngứa ngáy khó chịu…
Tang tang tang…
Tiếng nhạc vui nhộn vang lên khắp không gian, cuối cùng tôi cũng đã đưa được các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch lên sân khấu!
Bởi vì con trai ở câu lạc bộ quá ít nên không thể khiêu vũ đôi, do đó chúng tôi lựa chọn phương thức đơn giản nhất – múa dân tộc tập thể!
Tất cả các bạn nam và nữ cùng nắm tay nhau, thi thoảng lại giơ cao đôi tay của mình, đồng thời nhảy sang trái sang phải, thi thoảng lại kiễng chân lên quay tròn tại chỗ.
Nhưng có lẽ vì áp lực mà Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim đem lại quá lớn nên không khí ở trên sấu khấu có vẻ buồn tẻ! Các bạn nữ đều không có hứng thú với màn biểu diễn này, người nào cũng buồn bã, bước chân không đều!
- Wa! Múa gì mà xấu thế? Như một đám quỷ đang nhảy với nhau vậy!
- Xì… Thì ra màn khiêu vũ của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch xấu thế này, chẳng có gì để xem cả. Đi thôi! Đi thôi!
- Bọn họ thế này mà còn đòi PK sao? Chắc chắn là An Vũ Phong thắng rồi!
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên và len lỏi vào tai tôi, càng khiến tôi buồn bực. Tôi nghiến chặt răng, định cố cho qua hết bài hát, nhưng không hiểu sao cơ thể càng lúc càng cứng lại, ý định từ bỏ càng mạnh mẽ trong đầu!
Không được! Bạch Tô Cơ, mày không thể từ bỏ như thế được!
Bỗng dưng tôi nhớ lại 10 ngày đi làm thuê! Kỷ Minh vì tương lai của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà phải đóng giả làm con gái, phải chịu bao nhiêu vất vả! Lại còn Ma Thu Thu, cái dáng vẻ cố chống đỡ lại cơn buồn ngủ của cô trong lớp học khiến tôi thấy nhói lòng! Hai người họ đều vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà tận tâm tận lực, hầu như đã hy sinh tất cả! Nếu bây giờ tôi bỏ cuộc, vậy thì tôi làm gì còn mặt mũi nào để nhìn hai người bạn tốt này nữa?
Cứ cho là tất cả mọi người đều cho rằng không còn hy vọng gì nữa, chỉ cần tôi không bỏ cuộc thì vẫn còn cơ hội!
Nếu tôi cứ thế từ bỏ, không những phụ lại tâm huyết của bạn bè mà còn thua An Vũ Phong hoàn toàn, khiến hắn càng tự đắc!
Đúng vào lúc tôi cố bắt mình phải đốt lên ngọn lửa của ý chí thì bỗng tiếng xì xào dưới sân khấu càng to hơn!
- Nhìn kìa! Tư thế của cô gái kia lạ quá!
- Chuyện gì vậy? Rốt cuộc thì bọn họ đang định làm gì?
Trong tiếng bàn tán xôn xao, tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng đang lắc lắc thân hình, vụng về nhảy theo bước chân của mọi người, nhưng không biết vì sao, có lẽ vì cô ấy quá căng thẳng nên khi người khác quay sang trái thì cô lại quay sang phải! Khi những lời bình luận ở dưới sân khấu càng lúc càng lớn thì mồ hôi cô toát ra cũng càng nhiều, môi cô mím chặt, đôi mắt long lanh nước!
૮ɦếƭ rồi!
Nhìn sắc mặt cô, tôi có một dự cảm không lành, quả nhiên, sau mấy giây đứng im, sắc mặt cô gái đó bỗng tím ngắt, một dòng nước mắt chảy ra và lao khỏi sân khấu như một chú thỏ đang hoảng sợ!
- A! Có người bỏ chạy kìa!
- Rối mắt quá! Cái này gọi là múa tập thể sao?
Tiếng huyên náo dưới sân khấu càng lúc càng vang to, trong tiếng cười nhạo của bạn bè, trên sân khấu thành một mớ hỗn loạn! Vừa rồi mọi người vẫn còn đứng cạnh tôi thành hàng thành lối, nhảy theo bước chân của tôi, giờ bỗng dưng như những chiếc bánh bao nhúng nước, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, động tác càng lúc càng rối loạn, cuối cùng đều líu ríu lui hết về đằng sau.
Nhưng tôi không còn sức để ngăn cản họ, không lâu sau, trên sân khấu vắng tanh chỉ còn lại một mình tôi!
- Ha ha ha… Chỉ còn có một người kìa!
- Cái này gọi là khiêu vũ sao? Thật buồn cười!
- Mau xuống đi thôi!
Khung cảnh tôi một mình đứng nhảy trên sân khấu chắc chắn là rất buồn cười! Dưới sân khấu vang lên tràng cười nhạo báng! Nhưng không biết vì sao, tôi không lui xuống như tưởng tượng của mọi người mà vẫn nghiến chặt răng, không cho phép mình từ bỏ.
Bạch Tô Cơ! Cố lên! Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần tiếng nhạc chưa dứt, tôi vĩnh viễn không bao giờ dừng bước, tôi phải kiên trì tới giây cuối cùng!
“Múa dân tộc” là một điệu nhảy rất sôi động, động tác đơn giản, quan trọng là động tác của mỗi người phải khớp với nhau. Tôi cố gắng bắt các động tác của mình phải đi cùng với tiếng nhạc, kiên nhẫn duy trì sự hoàn mĩ của từng bước nhảy, bắt mỗi bước chân đều phải dẫm xuống đúng tiếng nhạc! Mỗi lần quay người đối diện với khán giả, tôi đều cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình, để nụ cười của mình rạng rỡ nhất.
Quay tròn! Quay tròn! Quay tròn!
Tôi không muốn thấy gì, không muốn nghe gì, cũng không muốn nghĩ gì, chỉ muốn tiếp tục bước nhảy của mình! Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một giọng nói cứ lặp đi lặp lại: Bạch Tô Cơ, mày không được bỏ cuộc, nếu bây giờ mày bỏ cuộc, mày sẽ thua trắng tay!
Dần dần, tiếng cười nhạo bên tai cũng rời bỏ tôi, có lẽ sự nỗ lực của tôi đã nhận được sự ủng hộ của mọi người! Những người vừa cười nhạo tôi ban nãy đều há hốc mồm nhìn lên sân khấu, kinh ngạc quan sát màn biểu diễn của tôi!
Tang tang tang…
Âm nhạc càng lúc càng sôi động, nhưng phần múa cao trào của toàn đội tiếp theo đây cần có sự hợp tác của nhiều người, chắc chắn một mình tôi không thể hoàn thành nổi.
Tôi quay đầu lại, ra hiệu cho các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đang co mình đứng đằng sau, ý bảo mọi người cùng lên sân khấu! Nhưng âm nhạc đã bước vào cao trào mà chỉ có vài người chịu bước lên.
Tiếng nhạc sôi động như càng khiến cho mấy người trên sân khấu trở nên đáng thương hơn. Trong phút chốc, cục diện khó khăn lắm mới có thể vãn hồi được lại trở thành trò cười trước mắt mọi người.
- Chúng ta cùng nhảy theo đi!
- Đây là múa dân tộc, càng đông người càng vui! Mọi người cùng lên đi!
- Được! Chúng ta cùng nhảy nào!
Đúng vào lúc tôi cảm thấy lòng tự tin của mình đã biến mất, sắp không thể đứng vững được nữa thì bỗng dưng dưới sân khấu lại vang lên những tiếng huyên náo!
Chỉ nhìn thấy không ít khán giả ở dưới kia đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy lên sân khấu.
Bốp bốp bốp… Cộp cộp cộp…
Những người bạn mới tham gia như những hạt giống nhiệt tình, ngay cả các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch vừa nãy cũng lấy lại tinh thần, lần lượt kéo nhau lên sân khấu! Trong phút chốc, không khí của cả sân khấu lập tức trở nên sôi động hơn.
- Tôi nữa! Tôi cũng nhảy!
- Ha ha ha… Điệu múa này thú vị thật!
- Tôi xoay! Tôi xoay!
Tôi kích động nhìn những người bạn tốt bụng, nhiệt tình lại dâng trào! Bỗng dưng tôi không cẩn thận lao vào một người con trai trong lúc xoay tròn!
- Xin lỗi, xin lỗi! – Tôi ngẩng đầu lên rối rít xin lỗi người con trai đó, nhưng ᴆụng phải đôi mắt vô cùng quen thuộc.
Trong đối mắt màu xám nhạt tràn ngập sự cổ vũ và tin tưởng, mái tóc ngắn màu vàng kim tung bay nhè nhẹ, cả thân hình dong dỏng cao…
- Kỷ Minh? Không ngờ người con trai đó lại là Kỷ Minh!
Kỷ Minh khẽ gật đầu với tôi, khóe miệng nở một nụ cười, hình như đang nói “Yên tâm đi, có mình ở đây!”.
Kỷ Minh vừa cử động bước chân một cách nho nhã, thi thoảng lại nháy mắt với tôi, tay giơ lên thành biểu tượng chữ “V”.
Trái tim tôi lại như có dòng nước nóng tuôn trào.
- Bạch Tô Cơ, chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành điệu nhảy vui vẻ này!
Kỷ Minh…
Tôi bỗng hiểu ra tất cả! Chắc chắn là Kỷ Minh! Chắc chắn là anh đã kêu gọi bạn bè lên sân khấu giúp đỡ tôi! Chả trách vừa nãy không nhìn thấy anh đâu, chắc là anh đã tính tới tình huống vừa rồi nên đi gọi mọi người! Kỷ Minh, bạn lúc nào cũng xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, luôn giống như một thiên thần giúp mình giải quyết mọi khó khăn. Cảm ơn! Cảm ơn!
Trái tim tôi cảm động và ấm áp lạ thường, tôi đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay to lớn của Kỷ Minh! Trong tiếng nhạc sôi động, trong tiếng hoan hô của bạn bè xung quanh, hai người chúng tôi xoay tròn… xoay tròn.
* * *
Đoạn nhạc sôi động nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là phần kết hợp tự do. Kỷ Minh gật đầu cổ vũ tôi, trong nháy mắt, hai chúng tôi quay tròn ra hướng khác.
Tôi vui vẻ nhảy nhót không ngừng, hình như đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào việc này nên cảm thấy vô cùng vui vẻ, một lát sau, tôi đã tới bên cạnh Ma Thu Thu!
- Ha ha! Thu Thu, tớ vui quá! Cậu biết không? Vừa nãy suýt nữa thì một mình tớ đứng bẽ mặt trên sân khấu, chính Kỷ Minh đã giúp tớ gọi mọi người lên đấy! – Tôi vừa thở hổn hển, vừa vui vẻ nói với Ma Thu Thu.
- Kỷ Minh? – Nhưng Ma Thu Thu lại khựng lại, mặt tỏ ra hoang mang, bỗng dưng cô đưa tay ra, chỉ vào những cái bóng đang khiêu vũ trên sân khấu. – Tô Cơ, cậu lẫn rồi hả? Cậu nhìn xem, những người đó đều mặc quần áo của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim.
Tôi nhìn theo hướng chỉ của Ma Thu Thu, một khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo hiện lên trong mắt.
Đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sáng sớm nhìn tôi không chớp, hàng lông mày uy nghi, ngạo mạn, khóe môi như một cánh hoa khẽ nhếch lên kiêu ngạo. An Vũ Phong?
Ù ù ù… Dường như có một trận sấm sét đổ lên đầu tôi! Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không dám tin vào mắt mình!
Sao có thể như vậy? Người giúp đỡ tôi lại là An Vũ Phong sao?
Tang tang tang! Tang tang tang!
Đúng vào lúc tôi đang không biết phải bộc lộ tâm trạng của mình như thế nào, bỗng dưng tiếng nhạc lại thêm dồn dập! Hả? Đã tới phần cuối cùng rồi – trao đổi bạn nhảy!
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình rất nhiều người chen lên, trong phút chốc, tôi lạc mất khỏi Ma Thu Thu!
Khó khăn lắm tôi mới đứng vững được nhưng lại phát hiện ra hình như mọi người đêu đã bắt đầu xoay tròn với người bạn nhảy mới, nhưng trước mặt tôi vẫn trống không, thì ra là thiếu một người con trai, tôi bị lẻ ra rồi!
Tiếng âm nhạc sôi động với tôi lúc này mà nói hình như có chút gì châm biếm, tôi hoang mang đứng giữa sân khấu, cô đơn nhìn những chàng trai cô gái đang say trong tiếng nhạc, còn bản thân mình chỉ như một luồng không khí lướt qua! Thật xấu hổ, thật mất mặt!
Đúng vào lúc tôi cảm thấy bất lực với bản thân thì bỗng dưng một mái tóc đen mượt lướt qua mắt, không biết từ lúc nào, An Vũ
Phong từ nãy vẫn đứng trong đám đông mỉm cười, nay đã nhảy lên sân khấu ngay cạnh tôi!
- Đẹp trai quá. – Mấy tiếng nói ngưỡng mộ dưới sân khấu vang lên.
- Ha ha, thế nào, không đủ người phải không? – Trong nháy mắt, giọng nói dịu dàng nhưng châm biếm lại vang lên bên tai tôi. – Đã nói với cô là đừng đấu với tôi mà.
- Không cần anh lo! Cho dù có không đủ người thì tôi cũng sẽ kiên trì tới cùng. – Mặc dù tôi biết bây giờ không thể nhảy một mình như vừa nãy được nữa, nhưng miệng tôi vẫn bướng bỉnh, cố ý quay mắt đi, không thèm nhìn vẻ mặt đểu cáng của An Vũ Phong nữa. – Đừng tưởng rằng anh giả vờ gọi mọi người lên sân khấu thì tôi sẽ nơi lỏng cảnh giác với anh, đây chỉ là một âm mưu mới của anh mà thôi!
- Âm mưu? Ha ha, Bạch Tô Cơ, xem ra cô vẫn còn thông minh hơn tưởng tượng của tôi một chút. Cứ cho là âm mưu, bây giờ cũng chỉ có tôi mới cứu được cô thôi! Hãy nhớ tới công ơn của tôi đấy nhé!
Trong đôi mắt của An Vũ Phong lại sáng lên tia nhìn mà tôi không dám nhìn, hắn cười lớn, tôi chỉ cảm thấy bàn tay mình nóng hơn! Cúi đầu xuống mới phát hiện ra tay hắn đã nắm lấy tay tôi từ lúc nào!
- Anh… – Tôi khựng lại, định nói gì nữa nhưng lời nói như bị chặn lại ở yết hầu, im lặng đúng hai giây tôi mới tỉnh lại, ra sức giằng co. – Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra!
- Lại chơi trò này! Cô kém cỏi quá đấy! – An Vũ Phong nhướng lông mày lên, đôi môi mỏng màu hồng khẽ cong về hai bên như vầng trăng mới mọc, nở một nụ cười khiến tôi điên đảo! Đôi mắt sâu thẳm của hắn như một hồ nước nhìn không thấy đáy, phát ra thứ ánh sáng như thôi miên, hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, vô cùng ngang ngược, nhưng lại không dễ dàng phản kháng! Mái tóc dài đen mượt sáng lên như một dòng sông màu bạc. – Đứa con gái bướng như trâu như cô mà sao lại có số phận may mắn thế? Được khiêu vũ với tôi là cơ hội ngàn năm có một đấy!
Trâu? Tôi đang định nổi giận thì bỗc sực tỉnh. Trời ơi! Hắn đang mời tôi khiêu vũ sao?
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt lại một lần nữa chạm phải đôi mắt sâu hun hút của hắn, không biết vì sao, tôi không còn sức lực để giằng co với hắn nữa.
Xoay tròn… xoay tròn…
Không biết từ lúc nào âm nhạc đã chuyển sang ca khúc “Dòng sông màu xanh” du dương, như một ánh trăng màu bạc, vô hình bao bọc tất cả mọi người, tỏa ra không khí lãng mạn, dịu dàng, làm say đắm một người, hai người, ba người… vô số người…
Không biết ai bật công tắc điều khiển sân khấu, máy tạo khói bắt đầu phả ra những làn khói trắng khiến cả sân khấu trở nên mơ hồ như mộng như thực! Ánh đèn mờ ảo, không biết từ lúc nào, từng nhóm học sinh xoay tròn bên nhau, như những bông hoa mặt trời đang nở rộ, nhảy múa trên sân khấu! Không gian vô cùng lãng mạn và ngọt ngào.
Thi thoảng lại có những tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.
- Mỹ Kiều, xin lỗi vì vừa nãy giẫm lên trên bạn, mình thề mình chỉ muốn được ở gần hơn bạn một chút, không có ý gì hơn!
- Không sao đâu, nếu có thể, mình sẵn sàng để bạn giẫm lên cả đời…
- Tiểu Luân, lần trước chẳng phải anh nói sẽ đưa em đi ăn kem và ngắm trăng sao?
- Anh… Anh rất muốn, nhưng chẳng phải em nói để cho em thêm thời gian còn gì?
- Anh đúng là đồ ngốc!

Cùng khiêu vũ trong không gian ngọt ngào này, tôi và An Vũ Phong cũng ôm nhau cùng lướt đi, thi thoảng lại xoay tròn giữa sân khấu.
Khuôn mặt An Vũ Phong từ đầu tới cuối vẫn nở một nụ cười nhiều ý nghĩa, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt tôi. Mỗi lần xoay tròn, ánh mắt hắn đều lướt qua mắt tôi và dừng lại đôi chút, khi đó tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở của hắn.
- Bạch Tô Cơ, hình như cô say rồi thì phải? – An Vũ Phong từ nãy tới giờ vẫn im lặng, đột nhiên nhếch miệng lên nói thầm vào tai tôi.
- Hả… Cái gì? – Tôi bị tiếng nói đột ngột làm cho giật mình, bỗng dưng người hơi nghiêng đi, bụp! Chân phải của tôi giẫm đúng vào chân trái của An Vũ Phong!
૮ɦếƭ rồi! Nhìn sắc mặt thay đổi của An Vũ Phong, đôi lông mày của hắn nheo lại, tim tôi đập mạnh, xấu hổ nhấc chân của mình lên, lùi về sau một bước, đang định mở miệng xin lỗi hắn.
- Xin…
- Phù… – Nhưng An Vũ Phong chỉ thở nhẹ một hơi, lông mày lại quay trở lại vị trí ban đầu. Trên mặt hắn nở nụ cười như có như không – Bạch Tô Cơ, cô còn nói mình là vạn người mê, phải giảm cân đi thôi, nếu không tôi phải gọi cô là “Sắc đẹp ngàn cân” mất!
- Anh…
Cái gã này, hắn tưởng mình là ai hả? Dám nói tôi là “Sắc đẹp ngàn cân”? Ngay cả mẹ tôi cũng không dám nói hai từ “giảm cân” trước mặt tôi! Tôi bực bội mở to mắt, tức giận định quát cho hắn một trận, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã trôi đến miệng lại bị tôi nuốt vào!
Lại là đôi mắt sáng lấp lánh khiến tôi không dám nhìn thẳng!
Thật đáng ghét, tại sao hắn luôn nhìn tôi như thế, khiến tim tôi đập nhanh hơn?
- Bạch Tô Cơ, cô nói trong buổi vũ hội hôm nay, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim, bên nào thắng? – An Vũ Phong bỗng thay đổi chủ đề, nheo mắt lại nhìn tôi.
- Đương nhiên là… – Lời nói của tôi còn chưa ra đến miệng đã bị hắn nói tranh.
- Đương nhiên là Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch! – Hắn bình tĩnh nói, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, một hồi lâu không nói gì.
- Cái gì? – Tôi há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn hắn.
- Bởi vì… Tôi thừa nhận… Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của tôi thua rồi. Thua? Trời ơi, không phải tai tôi có vấn đề đấy chứ? An Vũ Phong mà thừa nhận là mình thua sao? Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy An Vũ Phong đang nhìn về phía xa, đôi mắt hắn dường như đang cố vượt qua rất nhiều trở ngại để nhìn vào màn đêm ngoài kia.
- Có điều, tôi thắng cô rồi nhé! – Nhưng hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt tôi, trên mặt còn nở nụ cười chiến thắng.
- Anh…
Không biết vì sao, tôi không nói được lời nào, chỉ cảm thấy mặt mình hình như bị lửa thiêu đốt, nóng bừng lên. Tôi cố bắt mình phải quay đầu đi nơi khác, nhìn về phía trước sân khấu, ép mình phải trấn tĩnh lại, nhưng hình như việc này còn khó hơn cả việc lập tức bốc hơi biến mất! Bởi vì mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của An Vũ Phong, tôi đều có cảm giác tim mình đập loạn nhịp, nhưng lần này, trong sự loạn nhịp đó còn có chút ngọt ngào khó diễn tả…
- Nhớ đấy nhé, chỉ có tôi mới được thắng cô! – Giọng nói của hắn như từ một nơi xa xôi nào đó trong giấc mơ vọng lại…
Xoay tròn… xoay tròn… xoay tròn…
Lùi một bước, xoạc một bước, tiến một bước…
Bất giác, tiếng nhạc sôi động càng lúc càng xa chúng tôi…
Chúng tôi dần dần đi tới một bên hồ Sao, nơi ít người qua lại.
Đêm càng lúc càng khuya, bầu trời trên hồ Sao như một lớp màn nhung xanh thẫm. Mặt trăng tròn như chiếc đĩa bạc hình như cũng đã ngủ quên, im lặng tỏa ánh sáng dịu dàng khắp mặt đất. Ven hồ Sao, tôi và An Vũ Phong vẫn giữ nguyên tư thế của mấy phút trước, không người nào cử động, không người nào nói điều gì.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bụp… tõm!
Bỗng An Vũ Phong cúi người xuống, nhặt một hòn đá nhỏ ném thẳng vào giữa lòng hồ. Hòn đá rơi xuống mặt nước tạo thành những sóng nước lan rộng, lan rộng ra, khiến ánh trăng in dưới mặt hồ bị vỡ thành nhiều mảnh rồi một lúc lâu sau mặt hồ mới yên bình trở lại.
- An…
- Bạch…
Có lẽ hòn đã rơi xuống hồ đã phá vỡ sự im lặng, tôi và An Vũ Phong không hẹn mà cùng mở miệng nói.
- Cô nói trước đi!
- Anh nói trước đi!
Lần đầu tiên hai chúng tôi nhường nhau. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của An Vũ Phong trong không trung. Không biết vì sao, tim tôi lại đập nhanh hơn.
- Hôm nay… Tại sao đột nhiên anh lại làm như vậy? – Tôi hoang mang cúi đầu, hai tay không biết phải làm gì, vò vò vạt áo.
- Cô cảm thấy rất bất ngờ sao? – Hắn nhún vai ra vẻ không để ý lắm, quay mặt về phía mặt hồ. – Cô là cô gái đầu tiên khiến tôi phải đích thân vào bếp đấy!
Tôi hơi khựng lại, nhưng vẫn ấp úng.
- Đó… Đó không phải là trò chơi để anh lừa tôi sao?
- Đúng, khi đó là để lừa cô, nhưng… – An Vũ Phong ngập ngừng giây lát, trong đáy mắt lại có tia sáng như ẩn như hiện, – Lần đó lừa cô không liên quan gì tới cuộc thì, tôi chỉ cảm thấy… nhìn dáng vẻ bị thua của cô rồi PK với nhau sẽ thú vị hơn.
Tôi như vậy mà PK thì thú vị hơn?
Anh ta nói vậy là có ý gì?
Mặt tôi lại đỏ bừng, tim đập mạnh, bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, tôi nhìn chăm chăm vào hắn, hỏi một câu hỏi mà tôi vẫn giấu chặt trong lòng:
- Tại sao… lần trước ở gần hồ Sao, vào cái lần mà Kim Nguyệt Dạ đi tìm anh ấy… anh lại nói câu đó?
- Ha ha ha, thì ra cô vẫn thắc mắc về chuyện này à? Chắc là không trốn trong phòng và khóc đấy chứ? – An Vũ Phong lại cười châm chọc.
Cái gã này thấy tôi vui quá nên định tạt nước lạnh vào mặt tôi sao? Tôi giận dỗi không nói gì nữa.
- Tại tôi không thích cái con khỉ đó cứ đứng trước mặt tôi nhảy tới nhảy lui mà thôi! – Bỗng dưng một giọng nói nhẹ nhàng rớt bên tai tôi.
Cái con khỉ đó?
Trong đầu tôi bất giác lại nhớ lại hình dạng của Lăng Thần Huyền hôm đó, không nhịn được bật cười.
- An Vũ Phong, không ngờ anh lại ghen với anh trai tôi…
Nhưng còn chưa nói hết, tôi đã im bặt, mặt đỏ bừng.
- Bạch Tô Cơ, thì ra anh ta thực sự là anh trai cô, hai người nhìn giống nhau lắm. – Cuối cùng, An Vũ Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn ra xa, khóe miệng lại nở nụ cười như ẩn như hiện.
- Cái gì? Tôi giống anh ấy? – Tôi giận dữ nhìn An Vũ Phong, nắm tay lại định ra đòn!
- Không phải, không phải, bình thường không giống, chỉ là dáng vẻ bây giờ rất giống mà thôi! Ha ha ha! – An Vũ Phong cười cười nhìn tôi, không trốn cũng không tránh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu…
Hai chúng tôi sánh vai nhau đi quanh hồ Sao, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lúc lên lúc xuống.
Bất giác, chúng tôi đã đi hết một vòng hồ, rồi lại đi một vòng nữa… Khoảng cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng gần… càng lúc càng gần…
Tôi còn nhớ cảm giác hôm ở “Đường Thời Quang”, cái cảm giác sự ấm áp truyền từ ngón tay đến cả cơ thể, thật là nhớ quá…
Có một cảm giác ấm áp khác thường bao bọc quanh chúng tôi, cho dù gió lạnh thổi qua tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi gò má tôi đang nóng bừng.
Tới cuối cùng, vẫn là An Vũ Phong lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Bạch Tô Cơ, tại sao cô lại lập ra Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch? – Hắn nhìn sâu vào mắt tôi.
- Ừm… – Tôi nghiêm túc nói, – Thực ra tôi cảm thấy, sự tồn tại của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch chỉ vì muốn nhiều người tìm được hạnh phúc hơn, chỉ như vậy mà thôi.
- Ha ha ha, Bạch Tô Cơ, rốt cuộc thì tôi cũng biết vì sao câu lạc bộ của cô lại tên là Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch rồi. – Nghe tôi nói vậy, An Vũ Phong chép miệng.
- Tại sao lại gọi là Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch? Đó là vì tôi họ Bạch chứ còn sao! – Tôi thản nhiên nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại có nét mặt như vậy.
- Ha ha ha. – Nụ cười của An Vũ Phong càng lớn hơn, – Tôi thấy chắc là vì người sáng lập ra nó, trong đầu cũng “trắng” như vậy!
- Anh… – Cuối cùng tôi cũng hiểu thì ra hắn đang cười nhạo tôi! Trong phút chốc, tôi thấy giận dữ, định phản bác lại hắn nhưng không biết bắt đầu từ đâu!
- Có điều, tôi cảm thấy cái tên này rất dễ thương. – Nhưng An Vũ Phong lại đổi giọng, hai con ngươi khẽ chuyển động, rồi bỗng dưng hắn cúi đầu xuống, đầu mũi chạm vào mặt tôi, giọng nói dịu dàng thốt ra. – Có thể, là vì…
Vì cái gì?
Tôi hồi hộp chờ đợi, đang muốn biết hắn sẽ nói gì tiếp theo, nhưng hắn lại không nói gì cả. Còn tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong giây lát, đầu óc tôi trống rỗng.
Không khí trở nên thật kỳ lạ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những cành liễu như những cô gái đang tuổi xuân thì xấu hổ cúi đầu xuống. Chúng tôi đều nhìn về phía trước nhưng lại không nhìn rõ sắc mặt của người đối diện, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Tách!
Bỗng một tiếng động vang lên!
Chỉ nhìn thấy An Vũ Phong 乃úng ngón tay, trên mặt là nụ cười đắc ý:
- Tôi nghĩ ra rồi!
- … – Tôi đứng im nhìn hắn, vẫn chưa thể định thần lại.
- Chuyện gì vậy, nhìn cô có vẻ thất vọng lắm thì phải? – An Vũ Phong hình như cũng nhận ra sự bất thường của tôi, bỗng mặt hắn lại ghé sát vào mắt tôi. A a… Còn cách có một chút xíu nữa là chạm vào nhau rồi.
Tôi giật mình, mặt đỏ bừng, xô mạnh hắn ra, trừng trừng nhìn hắn:
- Vừa nãy anh nghĩ ra cái gì?
An Vũ Phong chép miệng một cách thần bí, nghiêng đầu nhìn tôi:
- Bạch Tô Cơ, tôi nghĩ ra một biện pháp tốt có thể giữ được cả hai câu lạc bộ của chúng ta, từ ngày mai, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch sẽ hợp nhất với Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim.
- Hợp nhất?
Tôi hoàn toàn mơ hồ trước lời đề nghị đường đột của hắn, thấy đầu mình hoa lên, những ngôi sao từ đầu bay lên và bay vòng tròn, miệng tôi há thành hình chữ “O”, suýt chút nữa thì quên khép lại.
- Đúng thế! Hợp nhất! Chẳng phải nói là phải kết hợp được 50 đôi couple sao? Bây giờ cả câu lạc bộ của tôi và của cô đều không được nhiều người như thế, nhưng vừa rồi tôi tính qua rồi, nếu hợp nhất lại thì có khả năng sẽ tìm đủ được 50 đôi.
- Đúng rồi! – Đề nghị của An Vũ Phong khiến mắt tôi sáng lên, nhưng ngay sau đó tôi lại bình tĩnh lại, lạnh nhạt liếc hắn một cái. – Lẽ nào anh không muốn thắng sao? Còn cả cái vòng tay đó nữa…
Nhưng tôi còn chưa nói xong đã thấy mặt mình nóng bừng! Khuôn mặt đẹp trai trước mặt tôi bỗng dưng to hơn, An Vũ Phong dám dùng bàn tay mình bịt chặt miệng tôi.
- Bạch Tô Cơ, sao cô lằng nhằng thế, cái vòng tay đó tôi không cần nữa rồi… Mấy chữ cuối cùng là lần đầu tiên An Vũ Phong nói bằng giọng dịu dàn như thế, khiến trong tôi cảm thấy rất an tâm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến phòng tuyến trong lòng tôi bị đánh đổ hoàn toàn! Nụ cười của hắn rạng rỡ quá, trong phút chốc, mặt trăng âm thầm trốn vào những đám mây, ánh trăng bàng bạc cũng bị mây che khuất, những vì sao cũng không hiểu đã đi đâu, chỉ để lại đôi mắt hắn sáng lấp lánh…
Khi chúng tôi quay trở lại sân khấu thì ca khúc “Dòng sông màu xanh” cũng đã kết thúc, các cặp đôi khiêu vũ trên sân khấu dần dần tản ra.
Không còn tiếng nhạc, khung cảnh trở nên ảm đạm hơn. Nhưng ngay sau đó những tiếng huyên náo vang lên như ong về tổ, lan đi khắp nơi.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi và An Vũ Phong bằng con mắt kỳ lạ, còn Kỷ Minh, đứng lẫn trong đám người đó cũng nhìn tôi chăm chú, nét mặt có vẻ gì đó khó hiểu.
Kỷ Minh, mình biết chuyện rất khó giải thích cho bạn nghe… Nhưng nếu bạn biết chuyện Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim hợp nhất, chắc chắn bạn sẽ thấy vui!
Nghĩ tới đây, trái tim vốn đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢ dần bình tĩnh lại, tôi nhìn An Vũ Phong, hắn mỉm cười nhìn tôi gật đầu. Tôi định thần lại, dùng giọng nói vang to và rõ ràng, tuyên bố từng chữ:
- Thưa các bạn! Xin các bạn yên tĩnh một lát! Bây giờ tôi có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố với mọi người! Từ ngày hôm nay, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim, hợp nhất! Từ nay về sau, một câu lạc bộ hoàn toàn mới sẽ xuất hiện trước mắt mọi người với cái tên Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu!
Soạt! Lời nói của tôi vừa dứt, cả sân khấu rơi vào sự im lặng đáng sợ! Nhưng sự im lặng này chỉ kéo dài 0,001 giây rồi lại bị nhấn chìm bởi những tiếng bàn tán ồn ào.
Tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió mát từ sau lưng thổi qua, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu
Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim nhìn nhau bằng đôi mắt sáng lấp lánh, vội vã chạy lại bên nhau.
- Xuân Hoa! Cuối cùng anh cũng được ở gần em rồi.
- Chí Minh! Em không bao giờ rời xa anh nữa.
- Bách Linh, tối nay có thể chỉ hát cho mình nghe được không?
- A a, sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình cảm của chúng ta không bao giờ thay đổi!

Tôi thấy đầu mình ong lên… Cảnh tượng này cứ như thể là Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau! Bọn họ bắt đầu từ lúc nào nhỉ mà sao làm chủ tịch câu lạc bộ như tôi lại không hay biết gì!
Còn tôi và An Vũ Phong cũng trở thành tiêu điểm của sân khấu, bị mọi người bao vây lại giữa.
- Bốp bốp bốp… – Hồ Bách Linh vỗ tay theo nhịp, mặt đỏ bừng, hưng phấn nháy mắt nhìn tôi. – Chủ tịch Bạch! Chúng tôi chờ sự hợp nhất từ lâu rồi. – Nói xong cô còn cười nheo mắt cười hi hi.
- Ồ! Nếu thế này thì chúng ta đã đủ 49 đôi rồi đấy! Chỉ còn thiếu 1 đôi nữa thôi. – Ngưu Xuân Hoa cũng hòa theo nhịp của Hồ Bách Linh, hoan hô. – Tốt quá! Bây giờ chúng ta tìm kiếm đôi cuối cùng đi! Như vậy thì câu lạc bộ của chúng ta sẽ được công nhận!
- Couple thứ 50!
- Đúng, đúng, đúng! Couple thứ 50.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng giơ cao hai tay lên, vừa ra sức vẫy tay, vừa không ngừng nhảy trên nền gỗ, phát ra âm thanh “thình thịch” rất lớn như thể có một cơn sóng lớn đang dâng lên.
Couple thứ 50…
Tôi lẩm bẩm câu nói này.
Tôi có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng, có thể con số kỳ tích mà tôi cho rằng rất khó có thể thực hiện này hôm nay sẽ trở thành lịch sử vĩnh viễn.
- Couple thứ 50… Kỷ Minh và Bạch Tô Cơ!
- Đúng, đúng, đúng! Kỷ Minh và Bạch Tô Cơ!
Không biết thành viên nào của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch hét lên câu đó khiến tôi ૮ɦếƭ đứng tại chỗ.
Có điều cũng không trách mọi người được, trước nay mọi người đều hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Kỷ Minh!
Tiếng hét của mọi người càng lúc càng lớn, tôi nhìn Kỷ Minh rồi lại nhìn An Vũ Phong, hơi ngượng ngùng! Sắc mặt của Kỷ Minh vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh như từ trước tới giờ, còn khóe miệng của An Vũ Phong thì khẽ nhếch lên kiêu ngạo.
Bỗng dưng tôi thấy cổ tay mình nóng lên!
Ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy An Vũ Phong đang nhìn tôi ngang ngược, lòng bàn tay hắn đang ra sức nắm chặt cổ tay tôi, giơ cao lên, giơ cao!
- Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay, tôi và Bạch Tô Cơ chính là couple thứ 50 của Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu.
Bốp bốp bốp… Bốp bốp bốp…
- A a ! Ồ! Vậy thì tốt quá! Tốt quá.
- Thì ra hai vị chủ tịch đã âm thầm phối hợp với nhau! Phải giấu chúng tôi chắc là khổ lắm!
- Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu vạn tuế!
- Cuối cùng chúng ta cũng có đủ 50 đôi rồi. Yeah!
Trong phút chốc, cả khu vực xung quanh hồ Sao hình như bước vào đợt vũ hội thứ hai!
Tất cả mọi người đều vui vẻ, hò hét, mỉm cười, nhảy múa!
Bình! Bốp! Bình! Bốp!
Có ai đó đốt pháo, trên bầu trời xuất hiện hàng vạn vụn giấy nhỏ nhiều màu sắc. Vụn giấy rơi xuống đầu, xuống vai, xuống cổ mọi người, cả sân khấu như bị bao bọc trong một quả bóng bay, phút chốc căng phồng lên!
Trong không gian náo nhiệt đó, tôi âm thầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Vũ Phong! An Vũ Phong mỉm cười nhìn tôi, bỗng nhiên tôi phát hiện ra mặt mình đỏ như bị nhuộm, sắc đỏ đó len lén bò từ mặt tôi sang mặt hắn!
- Một cánh, hai cánh, ba cánh…
Trong đám người đang vui mừng tới điên cuồng, Ngưu Xuân Hoa nắm chặt bông hoa hồng trong tay, đứng thẳng như như cô gái Gypsy lang thang, cố ý làm ra vẻ thần bí, ngắt từng cánh hoa trong tay. Những cánh hoa hồng đua nhau rơi xuống, được một bạn bên cạnh cẩn thận nhặt lên, đặt giữa lòng bàn tay.
Cuối cùng, Ngưu Xuân Hoa cũng thành công trong việc biến bông hoa hồng thành một “tư lệnh trọc đầu”, sau đó cô ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt kích động, tuyên bố bằng giọng nói âm vang lạ thường:
- 16 cánh! Trong cách bói hoa hồng truyền thống, bất cứ trường hợp nào gặp phải số 6 ở đuôi đều chứng tỏ rằng có một cuộc hành trình tình yêu lãng mạn và ngọt ngào!
- Wa! Có phải họ tỏ tình với nhau ở Pháp không? Tuyệt quá!
- Hạnh phúc quá! Cảm động quá! Tôi không nhịn được nữa rồi! Hu hu! Khóc đây!
Hu…
Trong tiếng hoan hô của các thành viên Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu, mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, vẻ mặt tỏ ra bất lực.
Thật không ngờ rằng vừa nãy sau khi An Vũ Phong tuyên bố chúng tôi sẽ trở thành cặp đôi thứ 50, mọi người lại nhiệt tình như vậy! Ngưu Xuân Hoa còn tiến lên một bước, nói rằng mình hiểu thuật “Bói hoa hồng” cổ xưa, kiên quyết đòi bói cho chúng tôi!
- Hay là yêu cầu họ cùng hát một bài nhé!
- Hay đấy, hay đấy! Hát bài “Chạy trốn tới mặt trăng” đi!
- Ha ha ha! Mặt trăng còn lãng mạn hơn cả nước Pháp!

Ngay sau đó, mọi người lại đưa ra yêu cầu “quái đản” hơn, lập tức dồn tôi và An Vũ Phong vào giữa, ra sức hét!
Tôi lại đỏ mặt, nhưng trong lòng còn ngọt ngào hơn cả được ăn sô cô la của Pháp. Tôi bất giác quay đầu sang, định nhìn trộm biểu cảm của An Vũ Phong, nhưng không ngờ, ting ling ling… ting ling ling…
Tiếng điện thoại rõ ràng vàng lên cắt đứt bầu không khí ngọt ngào vây quay đó.
Cái điện thoại đáng ૮ɦếƭ, lúc nào không kêu lại cứ phải quấy rối vào lúc này, tức ૮ɦếƭ mất! Sau này phải điều chỉnh lại tiếng chuông mới được!
Tôi cuống quýt cho tay vào túi áo tìm điện thoại, bỏ ra xem, ngẩn ngơ mất mấy giây – màn hình điện thoại tối om?
Không phải của tôi? Thế thì…
- Các bạn, mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi nhận điện thoại. Không làm phiền mọi người nữa! – Một giọng nói trầm ấm và dịu dàng vang lên, lọt vào tai tôi, tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy An Vũ Phong đang huơ huơ cái điện thoại vẫn còn đổ chuông trong tay, nói với mọi người.
- Được rồi, được rồi! Lần sau không được như vậy nữa nhé! Chúng tôi còn chờ nghe hai người hát chung đấy!
Trong tiếng hò hét của mọi người, tôi nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của An Vũ Phong dừng lại trên mặt tôi. Có điều ngay sau đó lông mày hắn lại nhướng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng!
- Chơi vui nhé! – An Vũ Phong quay người chạy đi như một cơn gió.
- Ừm! – Nhìn theo cái bóng dần dần biến mất của An Vũ Phong, tôi ra sức gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có một sự ngọt ngào ấm áp đang chảy trong lòng mình!
Rì rầm… rì rầm…
Các bạn bè xung quanh tôi vẫn còn chìm trong niềm vui vô bờ! Tôi cũng vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn mọi người vẫn tiếp tục vui đùa.
Bỗng dưng, một giọng nói rõ ràng vang lên sau lưng tôi.
- Bạch Tô Cơ, chúc mừng bạn!
Giọng nói quen thuộc này dường như còn mang theo niềm hưng phấn tột độ, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt màu xám nhạt vẫn phẳng lặng như mặt hồ, phát ra tia nhìn lấp lánh.
- Kỷ Minh, là bạn à? Vừa nãy nhảy xong chẳng nhìn thấy bạn đâu cả! Bạn đi đâu thế?
Tôi vui vẻ vỗ vai Kỷ Minh, còn anh vẫn lịch sự, nho nhã như trước. Nếu không phải nụ cười ấm áp bên khóe miệng anh, người ta rất khó để liên kết anh với không khí vui vẻ xung quanh.
- Ha ha, mình vẫn ở đây xem bạn biểu diễn. Tuyệt thật, cuối cùng thì cũng ghép đủ 50 đôi. Bạch Tô Cơ, chúc mừng bạn. – Kỷ Minh vẫn mỉm cười nói với tôi.
- Ui trời, đừng có nói như vậy! Một mình mình làm sao hoàn thành được nhiệm vụ lớn như thế! – Tôi cười híp mắt nhìn Kỷ Minh. – Cũng may là có sự giúp đỡ của mọi người! Nhất là của bạn! Mấy tháng này bạn luôn giúp đỡ mình, cảm cơn bạn! Còn cả Thu Thu, An Vũ Phong…
Không biết vì sao, khi nói tới cái tên An Vũ Phong, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp hơn! Mắt tôi sáng lấp lánh, tự đáy lòng cảm thấy khó có thể đối diện với Kỷ Minh được. -Xin lỗi... Mình cũng không ngờ cuối cùng mình cũng hợp tác với "kẻ địch" của mình... Kỷ Minh, xin lỗi...
- Ngốc thật, chuyện này không cần phải xin lỗi mình. - Nhưng Kỷ Minh không hề chú ý tới, chỉ thản nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. -Bạch Tô Cơ, chỉ cần bạn hạnh phúc là được. Nói thật lòng, lúc đầu mình giúp bạn cũng là vì mình hy vọng bạn có thể giúp đỡ người khác, để người ta cảm thấy hạnh phúc.
- Đúng vậy! - Không ngờ Kỷ Minh lại hiểu tôi như vậy, tôi thoáng thấy cảm động, khóe mắt nở ra một nụ cười. - Bạn xem, bây giờ bao nhiêu người tìm được hạnh phúc của mình rồi, mình vui lắm!
- ừm. - Kỷ Minh nhướng mắt lên nhìn xung quanh. - An Vũ Phong đâu? Nhân vật nam chính hạnh phúc không ở cạnh nhân vật nữ chính sao?
- An Vũ Phong? - Tôi ngẩn ngơ rồi mỉm cười. - Kỷ Minh lại mỉm cười. - Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Kỷ Minh không nói thì tôi cũng không biết, vừa nói xong tôi cũng như vỡ lẽ ra điều gì đó! Chả trách từ nãy tới giờ cứ cảm thấy bên cạnh mình thiếu cái gì đó, thì ra là vì An Vũ Phong đi lâu như vậy vẫn chưa về! Liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong đầu tồi hiện lên khuôn mặt luôn mỉm cười của An Vũ Phong, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh vạch một vệt sáng trước mắt tôi. Tôi gật đầu chào Kỷ Minh rồi hít một hơi thật dài, chạy nhanh về phía mà An Vũ Phong vừa đi.
Chạy ra ngoài mới phát hiện ra ngoài trời đang mưa lâm râm! Những hạt mưa rơi sượt qua người tôi. Không lâu sau, tóc tôi đã ướt nước mưa, dính bết vào mặt. Nhưng giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ tới việc tìm thấy An Vũ Phong nên chỉ giơ hai tay lên che đầu rồi lại đi tiếp về phía trước.
Tí tách! Tí tách! Tí tách!!!
Chạy nhiều tới nỗi cảm giác như thân thể rã rời cả ra, cuối cùng tôi cũng tới ngọn núi sau trường Đại học Tinh Hoa, nhìn thấy bóng của An Vũ Phong ở phía đó.
Cái bóng cao lớn đang đứng dưới một gốc cây to, mái tóc dài thi thoảng lại lay động, từ xa nhìn lại, trông anh như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình, định dành cho An Vũ Phong một sự ngạc nhiên, rón rén từng bước chân âm thầm đi về phía An Vũ Phong. Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ tồi đập rộn rã, tồi cố gắng lấy tay giữ chặt Ⱡồ₦g иgự¢, trong đâu nghĩ tới việc An Vũ Phong bất ngờ quay đầu lại và nhìn thấy tôi sẽ tỏ ra ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nghĩ tới đây, tồi không nhịn được lại nở một nụ cười ngọt ngào!
Gần hơn một chút, gần hơn một chút! Nhưng tại sao An Vũ Phong không chỉ đứng một mình? Bên cạnh anh còn có một cái bóng quen thuộc khác! Cái bóng béo tròn, đầu nhẵn thín, còn có hai cái răng cửa thật dài!
Là “Hải ly”! Đúng là lâu lắm không gặp! Vệ sĩ của An Vũ Phong!
Hải ly đang cung kính giơ cao ô, che những hạt mưa bụi dày đặc cho An Vũ Phong.
Chẳng phải vừa nãy An Vũ Phong chỉ nói là đi nghe điện thoại thôi sao? Tại sao bây giờ lại gặp mặt vệ sĩ "Hải ly" vậy? Tồi định cứ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng nghĩ một lát, quay người lại trốn vào gốc cây sau đó, căng tai lên nghe trộm xem họ đang nói gì!
-... Thiếu gia, ở trên máy bay cậu đã phát hiện ra con bé đó tráo vòng tay của cậu...
Vòng tay?
Tôi bất giác giơ tay mình lên, nhìn vào cái vòng tay mà mình đã tráo, hôm đó chẳng phải anh nói với tôi rằng chuyện đã qua sẽ không nhắc lại nữa sao, rằng những thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì cả? Tại sao bây giờ gã vệ sĩ lại nhắc tới cái vòng tay?
An Vũ Phong chỉ đứng im lặng, không nói lời nào, giọng nói của gã "Hải ly" lại vang vào tai tôi, bỗng dưng, giọng nói cung kính to thêm mấy phần, nghe ra có vẻ lo lắng.
- Thiếu gia, bác trưởng lão đã thông báo trên toàn quốc, cho cậu thời hạn cuối cùng, nếu trong vòng mười ngày nữa mà cậu không mang được chiếc vòng tay về thì sẽ phạt cậu bằng cách đó!
Gã "Hải ly" báo cáo bằng tốc độ nhanh như đại bác, lo lắng nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân ra mệnh lệnh cuối cùng.
Trừng phạt? Trái tim tôi bỗng đập mạnh hơn! Lẽ nào cái vòng này rất quan trọng với An Vũ Phong sao? Tôi bỗng có một dự cảm không lành, chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào An Vũ Phong, tim đập loạn nhịp.
- Đáng ghét, lão già ૮ɦếƭ tiệt, mỗi lần đều đem chuyện đi coi mắt ra ép tôi! Nghĩ tới việc phải ngồi uống trà xem phim với đám tiểu thư vô duyên nhà quý tộc đó đã thấy buồn nôn! - Bỗng dưng An Vũ Phong hất mạnh tóc quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã "Hải ly", gằn từng chữ. -Nếu ông ta lại hỏi lần nữa thì nói với ồng ta là mọi việc tồi đã giải quyết xong rồi! Chắc chắn tôi sẽ mang cái vòng về nước trong đúng thời gian quy định!
Mọi việc tôi đã giải quyết xong roi! Chắc chắn tồi sẽ mang cái vòng về nước trong đứng thời gian quy định!
Ù Ù Ù!
Lời nói của An Vũ Phong như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim tôi!
Tồi ૮ɦếƭ trân nhìn cảnh tương trước mắt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa.
Thì ra cái vòng đó đối với hắn mà nói chỉ là một tấm lá chắn để trốn việc coi mắt. Hắn hết lần này tới lần khác cố ý tiếp cận tôi... thì ra là để lấy lại cái vòng đó!
Còn tôi, tôi chỉ là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời này, để hắn lừa mình hết lần này tới lần khác.
Tâm trạng vui vẻ nãy giờ đã trốn sâu vào một góc trong trái tim tồi rồi dần dần biến mất.
Lạo xạo...
Tồi quay người định bỏ đi, nhưng không cẩn thận giẫm phải mấy hòn đá dưới chân, khiến chủng phát ra những âm thanh lạo xạo.
"Hải ly" cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía tôi. Tôi hoảng hốt vội chạy nhanh về phía trước. Nhưng tôi còn chưa chạy được mấy bước thì đằng sau đã vang lên giọng nói quen thuộc của An Vũ Phong.
-Tô Cơ! Đứng lại!
Không biết vì sao, tôi bướng bỉnh cắn chặt môi, định chạy tiếp, nhưng đôi chân đã mất đi sức lực, mệt mỏi đứng nguyên ở chỗ cũ! Để mặc cho An Vũ Phong và "Hải ly" bước vội về phía mình!
Tồi và An Vũ Phong đứng đối mặt với nhau, nét mặt An Vũ Phong vô cùng khó hiểu, không thể nói rõ đó là giận dữ hay lạnh lùng. Những sợi mưa rơi trên những chỗ ô không che được ở người anh, cũng rơi trên đầu tôi. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau khoảng nửa giây, không ai nói lời nào.
- Anh là đồ lừa đảo. Bây giờ bi lộ rồi, có phải có cảm giác xấu hổ quá nên nổi giận không? Có phải thấy mất mặt không? Ha ha ha! - Cuối cùng tôi cười lạnh mấy tiếng, nghiến răng nhìn An Vũ Phong, nhưng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
- Tô Cơ, tôi biết chắc chắn em không vui khi nghe thấy những điều vừa rồi. - khóe mắt An Vũ Phong giần giật, gằn giọng nói từng chữ. -Nhưng những gì em nghe thấy không hoàn toàn là sự thực.
- Sự thực? Sự thực chính là anh vì một cái vòng tay mà phải tốn bao nhiêu công sức. - Quả là khiến tồi mở rộng tầm mắt. Tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, đặt hờ trước иgự¢. Nước mưa lọt qua kẽ tay rơi xuống, khiến quần áo tôi ướt sũng.
- Bạch Tô Cơ! Rốt cuộc em muốn tôi nói thế nào em mới chịu hiểu?
- Tôi mới chịu hiểu? Hiểu rằng từ đầu đến cuối tôi chỉ là con ngốc, bị người ta trêu đùa mà không hiểu sao? - Tôi lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không muốn nhìn vào ánh mắt An Vũ Phong nữa.
Có lẽ những lời nói lạnh lùng của tồi đã khiến An Vũ Phong nải giận, hắn bỗng như một ngọn núi lửa bùng phát, tay hắn giơ ra gạt cái ô mà "Hải ly" đang che.
- Thiếu gia!
- Câm mồm!
Cơn giận dữ dâng lên, tôi quay ngoắt đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc ô màu đen tuột khỏi tay "Hải ly", rơi xuống vũng bùn gần đó, còn "Hải ly" chỉ biết đưa tay lên bịt miệng, không nói được lời nào.
- Bạch Tô Cơ, em tưởng cái gì em cũng biết sao? Tồi nói cho em biết, cái vòng trên tay em cũng chỉ là vòng giả! Nếu tôi thực sự quan tâm tới cái vòng đó thì tối sẽ không lãng phí một giây nào trên người em cả!
An Vũ Phong gần như "hét" lên để thề hiện sự phẫn nộ của mình. Nói xong, hắn bỗng тһô Ьạᴏ nắm chặt cồ tay tôi, không nói lời nào định tháo cái vòng trên tay tôi ra!
- Cái vòng thật bên trong có khắc tên của tồi! Nếu không tin em có thể xem!
- Anh nói nó giả thì nó giả sao? Tồi đã mắc bẫy anh quá nhiều lần rồi! Lần này tôi sẽ không tin anh nữa đâu! - cồ tay bị An Vũ Phong nắm chặt như lửa đốt, đau kinh khủng, đầu óc tồi rối bời, chỉ cảm thấy máu trong người mình như sồi lên. Tồi ra sức giằng co với An Vũ Phong, cố thu hết sức lực của cả cơ thể để chạy về phía trước!
Trái tim tồi rất đau, bước chân rất nặng. Mặc dù như vậy, tồi vẫn ra sức chạy thật nhanh, bất chấp tất cả, chạy như điên cuồng.
Thượng đế hình như cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi. Những hạt mưa lưa thưa vừa nãy giờ đã rơi dày hơn, đọng lại trên mặt tôi, trên người tôi! Những giọt nước mưa rơi trên mặt rồi chui vào miệng, sao lại có vị đắng chát...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc