Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày - Chương 63

Tác giả: Ẩn

Phần 2

Mọi chuyện bắt đầu từ vệt son môi trên áo Mục Tống Thần.
Sau đó, kéo đến những đêm dài hắn không về nhà.
Những bữa cơm chỉ còn đơn độc lại một người.
Những cuốn phim dài chỉ còn mình một người xem.
Không phải Lập An Hạ chưa từng nghĩ đến cục diện này. Kết hôn với một người đàn ông không rõ lai lịch ngay từ lần đầu gặp mặt đã định trước được cuối cùng lạnh nhạt đến mức độ nào. Nhưng rõ ràng chỉ mới đây thôi, cái khung cảnh hắn nghiêng người ôm cô vào lòng, hắn hôn cô, hắn dịu dàng bên cô, hắn toàn tâm toàn ý cạnh cô đã làm An Hạ thật sự lơi lỏng, không phòng bị bản thân mình với đối phương. Cô không muốn bài xích, cô muốn làm vợ hắn. Vậy mà, đến lúc hạnh phúc đang nằm trên tay cô một cách trọn vẹn nhất, choang, trượt khỏi mộng tưởng, đổ vỡ.
Hóa ra, tình yêu nào rồi cũng sẽ phai nhạt. Đáng lẽ sau Bạc Nhiên, cô đã phải rõ điều này lắm rồi chứ. Không phải không rõ, chỉ là muốn bắt đầu lại, chỉ là đã thực sự gom đủ can đảm để đi lại lần nữa, nhưng mà... kết quả sau cuối vẫn không có gì khác. Huống chi, Lập An Hạ và Mục Tống Thần, còn chưa nói được lời yêu.
An Hạ trong lòng trống rỗng, hai tay thành thạo lướt đi trên bàn phím. Tối nay, tăng ca.
___
Hòa Diệu Chi có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, có một ngày Mục Tống Thần lại chủ động tìm đến cô. Vào một ngày nắng gắt, tháng tư, tử đằng nở rộ.
- "Diệu Chi, chúng ta quay lại đi."
Diệu Chi, chúng ta quay lại đi...
Lúc trước người đàn ông đã tuyệt tình nói với cô: "Bây giờ anh đã không còn yêu em! Diệu Chi, em dựa vào đâu mà bắt anh không thể thay đổi?" bao nhiêu, thì bây giờ, lời hàn gắn này lại chứa đựng sự nhẫn nhịn bấy nhiêu. Nhìn ánh mắt Mục Tống Thần xoáy thẳng vào mình, Hòa Diệu Chi khẽ hỏi, âm ngữ chua xót:
- "Anh không còn yêu em nữa, tại sao lại muốn quay về chứ?"
- "Anh chỉ hỏi em, em có muốn cùng anh quay lại hay không? Những chuyện khác không phải là phạm trù của em!"
Có muốn quay lại hay không... Có muốn quay lại hay không... Những giọt nước đá tan ngoài thành ly từng chút từng chút một đọng dưới mặt bàn, tỏa ra hơi hàn lạnh ngắt. Gương mặt Mục Tống Thần không hề biểu lộ bất kì cảm xúc gì, chỉ đơn giản ngồi nhìn cô, ngón tay nhịp nhịp trên thành ghế. Người đàn ông này cho dù làm gì, khắp người đều toát ra một thứ sức hút bắt người khác phải quay đầu lại ngắm. Thanh cao nhưng không kiêu ngạo. Lạnh lùng chứ không tàn ác.
- "Còn chuyện với Hạ? Anh và cậu ấy..."
- "Hòa Diệu Chi!" - Thanh âm hắn hơi cao lên, thẳng thừng gọi họ tên cô.
- "... Anh không sợ, em càng chẳng có gì phải sợ."
____
Một giờ sáng.
Lại một đêm Mục Tống Thần không về nhà. Lập An Hạ chăm chú dán mắt vào màn hình TV, nực cười thay coi từ nãy đến giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ mà cô cũng không biết mình đang xem cái gì. Trời lộp độp vài giọt mưa. Chốc sau đó, mưa ào ạt trút xuống.
Cô khẽ bặm môi, sau đó nghiêng người cầm lấy điện thoại. Vẫn không có hồi âm. Cô nhìn khung nhắn tin của mình cùng Mục Tống Thần.
"Sao anh vẫn chưa về nhà? Muộn lắm rồi đấy!"
"Mèo hoang, em nấu cơm tối rồi."
"Mèo hoang, em chờ anh về!"
"Mèo hoang, đi đâu cả ngày hôm nay không nói gì thế?"
"..."
Chẳng biết từ lúc nào, người chủ động nhắn tin lại là Lập An Hạ. Lúc trước Mục Tống Thần rất hay nhắn cho cô, cứ rỗi một giây là hắn lại nhắn. Hắn còn trách do cô phân tán tư tưởng làm hắn không tập trung làm việc được. Lập An Hạ ngẩn người trong giây lát, phát hiện trên màn hình sáng của điện thoại đột nhiên lăn dài vài giọt nước mắt. Cô đưa tay lên bụm miệng, cố gắng không khóc. Không khóc, không được khóc.
Hắn đã từng nói, cả hai nhất định đời này kiếp này sẽ không tách rời. Vĩnh viễn sẽ không tách rời. Hắn đã hứa rồi. Mục Tống Thần đã hứa được, nhất định sẽ làm được. Phải rồi, có thể hắn dạo này bận rộn, có thể dạo này hắn không có thời gian... Mục Tống Thần lúc nào cũng kiên nhẫn với cô, bây giờ cô cũng cần phải nhẫn nại một chút.
- "Mục Tống Thần..."
Lập An Hạ khẽ gọi tên hắn, cấu chặt hai tay vào nhau.
- "Em rất nhớ anh."
Phải rồi, đã gần một tuần không thấy mặt hắn. Nhớ, rất nhớ.
___
- "Cho hỏi cô cần tìm ai?"
- "À, tôi muốn gặp anh Mục Tống Thần, bộ phận kinh doanh. Tôi tên An Hạ."
- "Ồ, thế thì cô đợi một lát, tôi gọi một cú điện thoại đã." - Nữ tiếp tân nhấc điện thoại bàn lên, gọi đi một cuộc điện thoại - "Ừm, tôi đã biết rồi..."
- "Thế nào? Tôi đi được chưa?" - Lập An Hạ sốt ruột.
- "Anh ấy bảo hiện tại đang rất bận, nếu cần thiết sẽ gặp sau giờ làm. Mong cô thông cảm."
- "Cô làm ơn cho tôi vào đi, được không?" - An Hạ thấp giọng - "Tôi là vợ anh ấy, hiện tại có chút xích mích, anh ấy giận tôi nên nói thế thôi. Xin cô đó, anh ấy không chịu gặp tôi, khẳng định là sẽ giận tôi dài dài. Cô cũng không có ý định phá hỏng một cuộc hôn nhân mà, phải không?"
- "Cái này..." - Nữ tiếp tân khó xử - "Tôi, tôi..."
- "Xem như cô giúp tôi giữ chồng một lần đi, sau này tôi nhất định sẽ hậu tạ cô mà!" - Cô thừa dịp lấn tới, làm cho đối phương phải động lòng - "Tôi yêu anh ấy lắm, chúng tôi không thể có gì đâu... Cô hiểu cho tôi đi..."
- "Được rồi, để tôi dẫn cô đi!" - Nữ tiếp tân xua tay - "Tôi làm phúc vậy!"
- "Cảm ơn cô!"
Lập An Hạ hí hửng xách túi đồ đi theo nữ tiếp tân, theo chân cô ấy đến nơi cần đến. Mọi người xung quanh nhìn An Hạ bằng ánh mắt tò mò, một người lên tiếng.
- "Cô tìm ai thế? Trưởng phòng sao?"
- "Trưởng phòng?... Ồ, đúng vậy!"
- "Nhưng hiện tại... Anh ấy đang cùng người yêu ở trong đó cơ mà!" - Tiểu Ngữ ngây thơ thốt lên.
- "Người yêu?" - Lập An Hạ nhíu mày.
- "A, em dâu! Là em sao?" - Hầu Tử thấy An Hạ liền vui vẻ chạy đến, trừng mắt với Tiểu Ngữ kia - "Đừng nghe nó nói bậy! Nó nai tơ mới đến, không biết gì đâu, em tìm Tống Thần à?"
- "Đúng ạ! Em vào đây!"
Lập An Hạ hì hì cười, tay đặt lên nắm cửa vặn một cái mạnh. Hầu Tử còn định chọc hai người "tình chàng ý thi*p", nhưng khi thấy có thêm một cô gái đang ngồi cạnh Mục Tống Thần với cự ly rất-gần và cả hai đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, cái ý nghĩ kia lập tức tắt phụt. Ai đây?
- "Tống Thần! Vợ mày đến tìm nè!" - Hầu Tử cất tiếng. - "Đối tác đến gặp mặt à?"
- "Hửm?" - Mục Tống Thần ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn ngây ngẩn của Lập An Hạ. - "An Hạ? Tìm anh có việc gì thế?"
Người kia... Hòa Diệu Chi!
Đã bao lần Lập An Hạ cầu mong... Nhưng mọi chuyện cứ luân phiên đến theo một cách rất-trùng-hợp thế này, làm cô nghi ngờ rằng liệu nó có thật sự là trùng-hợp hay không? Vì sao nơi nào có Mục Tống Thần, nơi đó lại đột ngột xuất hiện Hòa Diệu Chi? Chẳng phải cô ấy đã bay về Santa Monica rồi sao?
- "À, đúng là đối tác mới đến của tao!" - Hắn cười - "Giới thiệu với hai người, đây là Hòa Diệu Chi! Sau này có lẽ cô ấy sẽ là đối tác dài hạn của của anh."
- "Là hạng mục gì vậy?"
- "Kinh doanh khu sách mới ở khu đô thị A! Đây là hạng mục cực kì lớn và quan trọng, được mọi người trong giới cũng như nhà nước quan tâm rất nhiều. Nếu thành công, cả tổ chúng ta sẽ được trọng đãi."
- "Thế à?" - Giọng Hầu Tử nghe có vẻ hơi xa xăm, không kìm được liếc mắt nhìn cô gái kia.
Cô ta là một cô gái đẹp. Nước da trắng ngần như bột bánh bao, dáng người cao gầy lồi lõm chuẩn xác, gương mặt sắc sảo từng đường nét, mái tóc đen dài xoăn bản to phía đuôi đến eo, nụ cười pha lẫn chút khả ái và quyến rũ. Tiêu chuẩn đối tác của Mục Tống Thần, đúng là không-tệ.
- "Thế lần sau chúng ta lại bàn tiếp nhé! Em về trước đây." - Hòa Diệu Chi đứng lên, gật đầu nhẹ với An Hạ và Hầu Tử rồi đi thẳng ra ngoài.
Lạnh nhạt. Bạn bè, vậy là kết thúc.
Hầu Tử cũng ậm ừ vài tiếng rồi đóng cửa ra ngoài, trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng. Lập An Hạ đặt túi lên bàn, chậm rãi mở ra. Cô ngước nhìn hắn, giọng điệu pha chút trách móc:
- "Gần cả tuần rồi sao không về nhà hả? Em nhắn tin cũng không thèm trả lời, anh thật là!"
- "Ừ, anh bận." - Ném cho An Hạ hai chữ, Mục Tống Thần thản nhiên làm việc.
- "Anh ăn trưa đi, đã mười hai giờ rồi đó!"
- "Anh ăn no rồi, em ăn đi."
- "Em... ăn rồi." - An Hạ khẽ cắn môi dưới.
- "Vậy mang về đi."
- "Ở nhà còn rất nhiều, em..."
- "Mang vứt đi!" - Hắn không ngẩng đầu, bàn tay vẫn di chuyển trên bàn phím, thái độ hoàn toàn xa cách.
Cơ mặt Lập An Hạ co cứng lại, cả người cô sững như một bức tượng thạch cao. Mang... vứt đi?! Là Mục Tống Thần vừa nói câu đó? Haha, không thể nào. Hắn sao lại có thể nói ra lời đó được?
- "Anh... nói gì?"
- "Anh không ăn, nếu em ăn rồi thì đem về đi, không muốn đem về vậy thì... vứt đi!" - Hắn kiên nhẫn nhắc lại từng từ một.
Đôi môi An Hạ run. Tay cô run. Chân cô run. Ánh mắt cô run. Và cả nơi sâu nhất trong đáy lòng An Hạ, một trái tim, cũng run theo.
- "Anh ăn cái gì? Anh ăn lúc nào? Anh ăn ở đâu?"
- "Anh ăn rồi!"
- "Nhưng mà..."
- "Anh nói anh ăn rồi tức là anh ăn rồi!" - Mục Tống Thần tức giận hét lên - "Lập An Hạ, em đến đây làm cái gì? Ở nhà bộ không có đủ việc cho em làm sao? Anh đang làm việc, đừng có mà làm phiền đến anh! Ở đây có tường cách âm, anh không ngại gào cho em nghe đâu!"
- "Anh..." - Hơi thở cô rối loạn đi - "Mục Tống Thần, có phải người ta ép anh làm quá nhiều việc không? Cả tuần rồi anh không về nhà, anh lại còn dễ nổi nóng như vậy, có phải anh..."
- "Em ồn ào quá! An Hạ, từ bao giờ em trở nên nhiều lời như vậy chứ?" - Hắn day day mi tâm.
- "Hòa Diệu Chi là đối tác của anh?" - Cô hạ giọng. - "Phải không?"
Mục Tống Thần đứng lên, đi về phía Lập An Hạ. Hắn nâng cằm cô lên, nghiêng đôi mắt sâu không thấy đáy của mình nhìn chăm chú mắt cô, như muốn nuốt chửng lấy cả người An Hạ. Đột ngột, hắn siết chặt lấy cằm cô, miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười lập lờ:
- "Em muốn nghĩ thế nào... thì tùy!"
- "Anh..." - An Hạ mím môi chặt, sau đó đập vào mắt cô là một dấu vết vô cùng chói mắt - "Cái này ở đâu ra??!"
Dựa theo dấu tay của Lập An Hạ, Mục Tống Thần phát hiện ra dâu son đỏ đậm còn thoảng mùi Channel trên cổ áo hắn. Đầu ngón tay của cô run đi, miệng lầm bầm.
- "Cái này... Cái này là gì đây? Hả? Là cái quỷ gì đây?"
- "Em không thấy à? Nó là dấu-son-môi đó!"
- "Anh!" - Cô trợn to mắt - "Mục Tống Thần! Anh còn dám nói như vậy với em? Anh đi không về nhà cả một tuần em cũng không xét nét, bây giờ anh lại cố tình trình ra trước mặt em cái dấu vết này? Anh muốn gì đây hả?"
- "Cố tình? Anh cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện, không phải chính em đã nhìn thấy sao? Anh cũng không có để ý lắm..." - Trên mặt hắn vẫn là một biểu hiện bỡn cợt - "Có lẽ là do khoảng cách quá gần đi... Dạo này đúng là có khá nhiều đối tác nữ..."
- "Mục Tống Thần!" - Lập An Hạ rít lên, nhưng cô khẽ đảo mắt, nghĩ một điều gì đó rồi bật cười - "Không sao, thỉnh thoảng đi ăn phở cũng ngon phết, cứ việc ăn nếu anh muốn! Nhưng đừng có mà trưng ra trước mặt em, bằng không... Em không chắc mình sẽ Gi*t anh hay lật đổ tô phở đó đâu... ông xã ạ!"
Lập An Hạ khẽ nhón chân hôn lên gương mặt Mục Tống Thần, sau đó làm như không có gì quải balo đi thẳng ra ngoài. Hắn ngồi tựa vào sofa, đáy mắt thâm trầm nhìn về phía bóng lưng cô.
Nếu em có thể vĩnh viễn mạnh mẽ như vậy, anh sẽ rất an lòng.
Lập An Hạ chạy vội ra phía sân sau công ty, chân mềm nhũn đi ngồi bệt xuống bậc thềm gần đó. Cô vùi mặt vào trong đầu gối, vài sợi tóc mai khẽ lõa xõa dài, che khuất đi tầm mắt An Hạ. Lòng truyền đến một cơn nhức nhối, cư nhiên cảm giác tưng tức nơi Ⱡồ₦g иgự¢ làm cô khó thở, cổ họng cũng nghẹn lại. Có cái gì đó dường như không thể nào khai thông được.
Điều cô lo sợ nhất... Điều cô không muốn nhất...
Không. Mục Tống Thần sẽ không thay lòng, đúng không? Hơn nữa, người cùng hắn... sẽ không phải là Hòa Diệu Chi, đúng không? Làm ơn, đừng là như vậy. Bởi vì... cô e rằng mình thực sự không cách nào chịu đựng nổi, không cách nào chấp nhận nổi, không cách nào buông bỏ nổi.
Bởi vì...
Bởi vì cái gì chứ?
Lập An Hạ tự hỏi lòng mình. Vì sao lại đau lòng? Rõ ràng lúc bắt đầu cô không hề có ý định sẽ đau lòng vì người này. Không hề có ý định đó. Nhưng bây giờ rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao... giờ phút này cô lại không hít thở thông được?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc