Nhưng mà câu nói của Triệu Vũ lầm bầm hơi to nên ngay lập tức đập vào tai Linh Hy, cô tức giận lườm về phía hắn, hừ, cô thích hắn thì mặc kệ, hắn cứ xoáy cô như vậy, cô giận không thể chịu được:
“Vậy anh thì biết chắc!!! Biết thì xin Triệu Vũ công tử chỉ giáo, tại hạ cảm kích vô cùng!!!”
Linh Hy vờ cúi xuống cảm ơn hắn, chắp tay trước иgự¢, Triệu Vũ trông cái bộ dạng khiêu khích của Linh Hy, cục tức đã không ép xuống được, lại gặp mồi lửa Linh Hy bơm vào, Triệu Vũ đập bàn đứng dậy:
“Vậy tôi sẽ đi mua cùng cô, cho cô sáng mắt ra!!!”
Trận đại chiến của 2 người tạm dừng kết thúc khi thầy chủ nhiệm cũng không chịu được, phải nổ não để ngăn chặn 2 người đó!!
Linh Hy vừa tan học đã cùng Triệu Vũ đến trung tâm mua sắm để chuẩn bị mọi thứ, Bộ Bộ dĩ nhiên biết ý không cản đường 2 người đó.
“Này, rốt cuộc anh có định mua gì không vậy?? Lượn lờ mãi ở tầng 4 là sao???”
“Cô làm ơn trật tự dùm tôi 5 phút, à không, 2 phút cũng được, thật là nhức đầu quá đi!!!”
Linh Hy sốt ruột giục Triệu Vũ, nhưng mà căn bản là hắn ta cũng đang rối tinh lên đây, nhưng ngay lập tức Linh Hy im lặng, hắn quay sang nhìn cô:
“Này, cô giận đấy à???”
“….”
“Chẳng qua là có nhiều loại nên tôi không biết dùng loại nào mới tốt thôi!!”
“….”
“Đừng giận mà, trông cô khó coi lắm đấy!!!”
“….”
“Này, người đâu mà nhỏ nhen vậy chứ!!! Tôi chẳng qua có bực 1 chút thôi mà!!!”
“Cốc!!!”
Linh Hy vừa nghe hắn nói xong, bèn cốc cho hắn 1 cái:
“Đã hết 2 phút, anh thật là đại ngốc, loại nào đắt nhất là loại tốt nhất, vậy mà còn hỏi. Mau đi mua đi!!!”
“Cô….”
Triệu Vũ ấm ức không nói nên lời, nhưng đành nghe theo lời Linh Hy, cô giận nữa thì hắn hoảng thật mất!!!
Chiếc máy bay cất cánh, cô xui xẻo thế nào lại ngồi ngay gần Triệu Vũ cơ chứ!!! Vừa ngồi Linh Hy vừa cố gắng không để tâm đến hắn, cô đeo head phone vào nghe.
Triệu Vũ thì rất vui vì được ngồi cạnh Linh Hy, cũng không hiểu sao hắn lại thế nữa, ghế máy bay có 3 ghế, Linh Hy ngồi trong cùng, hắn ngồi giữa, Quất Khang ngồi ngoài.
“Này, Quất Khang, cậu có biết thích 1 người thì sẽ có cảm giác như thế nào không??”
Triệu Vũ chợt quay sang hỏi Quất Khang, đối với Vân Yên trước kia, Triệu Vũ chỉ là muốn nói chuyện với cô, chứ không hề có chút kì lạ nào cả.
“Sao vậy? Thích 1 người á, là vui khi nhìn thấy người ấy, khó chịu khi không thấy người ấy, nhưng khi nói chuyện thì 2 người thường hay cãi nhau, khi thấy người ấy bên cạnh người con trai khác, thì tâm trạng xấu đi!! Khi người ấy cười, thì tim đập rộn ràng!!! Đại khái là vậy đó!!”
Triệu Vũ ngạc nhiên, sao mấy cái thể loại này, đúng y nguyên như hắn và Linh Hy vậy cơ chứ!!!
Linh Hy vừa xuống máy bay đã vui sướng reo hò, ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại ngồi cạnh cái tên “mình thích”, tim cô đập thình thịch.
“Cả lớp về khách sạn nghỉ ngơi, chiều nay chúng ta bắt đầu đi tham quan!!”
“Linh Hy, cô có biết rừng phong Osaka không?”
“Biết!!”
“Dẫn tôi đến đó!!”
“Nhưng tôi mệt lắm, đi máy bay tận mấy tiếng, phải cho tôi về phòng nghỉ ngơi chứ!!!”
“Cô tưởng tôi muốn cô đi cùng à? Chẳng qua tôi không biết tiếng nhật nên mới bảo cô đưa đi!!”
Linh Hy chán nản đi theo Triệu Vũ, thật ra cô cũng muốn đi cùng hắn, nhưng cô giờ đang mệt nhoài đây. Chiếc xe taxi đi chậm theo yêu cầu của Triệu Vũ để hắn ngắm cảnh ở đây, còn Linh Hy thì mệt quá nên thi*p đi trên xe taxi.
“Người yêu cậu thật xinh đẹp” * tiếng nhật *, người lái xe taxi nói.
“Quả vậy!! Ông thấy chúng tôi có xứng đôi không?” Triệu Vũ trôi chảy đáp lại người tài xế taxi bằng tiếng Nhật! Hắn muốn Linh Hy đi cùng hắn nên giả vờ không biết nói tiếng Nhật, nhìn thấy Linh Hy dựa vào vai hắn ngủ, bất giác Triệu Vũ cảm thấy thật bình yên!!”
“Linh Hy, dậy, chúng ta đến nơi rồi!!”
“Oa….!!”
Linh Hy vươn vai ngồi dậy, chui ra khỏi xe taxi. Cô ngỡ ngàng trước cảnh vật trước mặt, đó là 1 rừng phong màu vàng tuyệt đẹp!!
“Thật là đẹp quá!!”
“Chúng ta mau đi thôi!!”
Linh Hy lặng lẽ bước cùng Triệu Vũ trên con đường đầy lá vàng, cô thích thú khi nghe tiếng lá khô bị cô dẫm lên.
“Cô có biết truyền thuyết về tiên nữ phong không?”
“Tôi có nghe nói, nhưng không biết, anh biết không? Kể cho tôi nghe!!”“Đó là 1 câu chuyện từ rất lâu rồi, kể về 1 cô công chúa tên là Hiểu Phong. Mẹ của Hiểu Phong là vương phi được hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng đã mất vì sinh cô ra. Hoàng Thượng vì quá yêu Vương phi của mình, cho rằng Hiểu Phong là nàng công chúa đại họa, nhốt nàng vào lãnh cung. Hiểu Phong sống trong lãnh cung vô cùng cực khổ, vì trong đó toàn là những Vương phi bị thất sủng, mà họ thất sủng là do Mẫu thân của cô.”
“Hiểu Phong lớn lên càng ngày càng giống mẹ nên vô cùng xinh đẹp. Rồi 1 ngày đất nước cô bắt buộc phải cầu thân với 1 đất nước láng giềng, các nàng công chúa trong cung không một ai dám đi xa quê hương, đều xin ở lại, các vương thân trong cung đều lấy cớ các quận chúa thân thể yếu không thể xa nhà, rốt cuộc không ai đủ thân phận để đi cả. Rồi Hoàng thượng nhớ đến Hiểu Phong, bèn lập tức hạ lệnh gả nàng sang vương quốc đó!!! Hiểu Phong đi với danh nghĩa là 1 công chúa, nhưng trên thực chất là 1 con tin. Cuộc sống của nàng ở vương quốc đó cũng rất khổ. Nàng được phong là Hiểu phi, nhưng hoàng thượng chưa 1 lần ghé qua cung của nàng.”
“Ở quê hương của nàng, 1 tên loạn tặc Gi*t sứ giả của nước láng giềng đó, gây hấn với đất nước của nàng….”
“Vậy chẳng phải nàng sẽ bị Gi*t hay sao?? Nàng vốn là con tin mà!!”