Dạ Tổng Yêu Thầm Tình Nhân - Chương 06

Tác giả: Han Any

"Nhưng mà tiền em nợ tôi vẫn phải trả nha."
Tử Hoãn: "..."
Mấy câu an ủi của anh ta, thật là muốn làm cô xiên ch.ết mà, anh ta đúng là đồ không có tình người, công ty bị phá sản là đáng đời.
"Dạ tổng anh xem, ngân hàng tôi gửi tiền phá sản rồi, tên giám đốc cũng ôm tiền chạy trốn rồi, anh xem..."
Kỷ Dạ trầm tư nhìn cô.
"Xem có gì không phải trả nữa đúng không?"
Cô ra sức gật đầu.
Cô còn làm hiệu ứng chớp chớp đôi mắt đáng thương ngập nước nhìn Kỷ Dạ, lúc trước cô tỏ ra đáng thương như thế này, anh ta đều đồng ý mấy việc vô lý của cô.
"Dạ tổng được không?"
Giọng nói của cô ngọt ngào như mật ngọt ch.ết người hỏi Kỷ Dạ.
Tim gan phèo phổi của Kỷ Dạ lại mềm nhũn ra rồi.
Ánh mắt Kỷ Dạ nhìn cô hiện lên ý cười nhu tình.
Mỗi lần cô giả bộ ra chiêu đáng thương, thật là muốn lấy mạng hắn mà, mặc dù trước giờ Kỷ Dạ biết cô ngoan ngoãn, cô quan tâm đến mình cũng chỉ giả vờ, ở bên hắn, cô cũng chỉ coi là công việc.
Đúng là hắn toi trước cô bé 14 tuổi, đến bây giờ cô 21 tuổi, hắn không còn toi mà tiêu triệt để.
Cái ngu nhất của hắn là lúc trước vì bệnh kiêu mà để cô đi.
Tử Hoãn thấy mãi Kỷ Dạ không trả lời mình liền sốt ruột: bà đây ra hết chiêu rồi còn đần ra suy nghĩ gì nữa trời.
Cô nở nụ cười nhưng trong lòng không cười gọi Kỷ Dạ:
"Dạ tổng."
Kỷ Dạ cũng cười với cô.
"Được."
Nhưng chưa để Tử Hoãn kịp vui mừng, Kỷ Dạ nói tiếp.
"Nhể tình chúng ta chung chăn gối 3 năm, tôi giảm cho em 2 tỷ đô."
Cô trợn mắt lên nhìn Kỷ Dạ trong lòng thầm mắng chửi: " Mẹ kiếp 3 năm sao lại giảm 2 tỷ đô, phải giảm 2.9 tỷ đô chứ."
"Dạ tổng giờ một triệu tôi còn không có, lấy đâu 1 tỷ đô trả anh."
Kỷ Dạ lại giả trầm tư nhìn cô.
"Cũng phải, giờ chúng ta nghèo như nhau."
Cô lại ra sức gật đầu vẻ mặt đáng thương.
Kỷ Dạ nói tiếp.
"Giờ có bán cô đi cũng chẳng được mấy đồng, mà hiện giờ tôi cần mở công ty mới, cũng cần có người làm."
Nghe Kỷ Dạ nói chắc là muốn cô về làm cùng đây mà, dù sao mở công ty cũng phải tuyển nhân viên.
"Ý anh nói muốn tôi về làm cho anh."
Kỷ Dạ lại cười cười, mà Tử Hoãn bị sợ cái nụ cười này của Kỷ Dạ, mỗi khi anh ta nở nụ cười này là không có chuyện gì tốt.
"Phải tôi cần em về làm giúp việc cho tôi."
Kỷ Dạ như biết trước cô chuẩn bị tức giận mà nhảy dựng lên, Kỷ Dạ liền nói ngay.
"Tôi có niềm tin vào tinh hoa hội tụ của mình, trong một năm nhất định tôi có thể trở về đỉnh cao như lúc trước của mình."
"Em cũng biết tôi là người sạch sẽ, tôi cần có người ở nhà dọn dẹp, sau một năm tôi để em đi."
Tử Hoãn nghe Kỷ Dạ nói xong liền bật cười:
"Nói lòng vòng nãy giờ cuối cùng là anh muốn tôi về để mặc anh giày vò chứ gì?"
"Không có nha, sao em có thể nghĩ tôi cầm thú thế được."
Ánh mắt Tử Hoãn nhìn Kỷ Dạ như nói lên: Không phải vậy sao? Chối làm gì nữa?.
"Hoãn em đừng nhìn tôi với ánh mắt sắc nữ đấy... tôi sợ."
Nói rồi Kỷ Dạ kéo cổ áo mình cao lên.
Cơ mặt Tử Hoãn co giật, sau đó cô nhảy dựng lên.
"Ai nhìn anh với ánh mắt sắc nữ?, Dạ tổng từ bao giờ anh lại bị tự luyến thế?,anh bị thế này lâu chưa?, có phải công ty anh bị phá sản, anh liền bị kích động dẫn đến tự luyến không?"
Cô tức giận mặt đỏ bừng bừng hét một hơi dài.
Nghe cô hét xong, Kỷ Dạ cười như không cười nhìn Tử Hoãn vì hắn biết cô mất kiên nhẫn rồi.
"Em hét xong chưa?"
"Xong rồi."
Trả lời Kỷ Dạ xong cô lại thấy có gì đó sai sai: Ai hét chứ? rõ ràng cô đang nói chuyện mà.
Kỷ Dạ gật đầu.
"Được em hét xong rồi thì chúng ta nói chuyện chính."
Tử Hoãn còn muốn cãi: Tôi không có hét.
Kỷ Dạ dơ tay cản lời nói của cô.
"Em không về cũng không sao, giờ chúng ta nói đến tiền lãi của 3 tỷ đô đó nhé."
Còn tiếp....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc