Chiều nào Đ.Tuấn cũng đưa con bé từ trường về nhà, hôm nay cũng vậy cả hai điều hí hửng vui vẻ đưa nhau về.
-A! Thèm kem quá à!-Tiểu Anh lên tiếng than thở
-Thôi! Được rồi, để tớ mua cho gần đây có 1 tiệm kem mới khai trương.-Đ.Tuấn vỗ về con bé.
-Chỉ có Đ.Tuấn tốt thôi, hihihi! Cậu đi mua đi, tớ ở lại đây ngồi một tí chân tớ mỏi quá à!-Con bé ngồi vào băng đá, Đ.Tuấn nhanh nhẹn chạy qua ngã ba đường mua kem con Tiểu Anh, cô nàng ngồi ở lại băng ghế trên vỉa hè vừa đọc sách vừa đợi Đ.Tuấn. Sau 5 phút Đ.Tuấn quay lại trên tay đang cầm 2 cây kem ngon lành, anh chàng vội kêu Tiểu Anh:
-Tiểu Anh! Kem tới rồi đây, ko thì tớ ăn hết đấy.
Con bé thấy đồ ăn mắt sáng rỡ để cuốn sách xuống nhanh nhảu chạy lại chỗ Đ.Tuấn, băng băng qua đường con bé ko thay có 1 chiếc xe ôtô chạy rất nhanh đang lao về phía con bé. Đ.Tuấn nhận thấy nguy hiểm, bỏ ngay hai que kem xuống, miệng la thất thanh:
-TIỂU ANH XEM CHỪNG!
Con bé chưa kịp quạy đầu lại nhìn thì Đ.Tuấn vội chạy tới, đẩy con bé ra xa nó té một cái thật mạnh xuống lề đường, còn Đ.Tuấn bị xe đâm thẳng một cú giáng trời nằm bất tĩnh ngay trên đường, con bé kịp lấy lại bình tĩnh chạy tới đỡ Đ.Tuấn, và nó cũng ko quên nhìn và nhớ tên bảng số xe khi chiếc xe ấy đang từ từ tẩu thoát. Nhờ Tiểu Anh kêu cứu và sự giúp đỡ của người đi đường nên Đ.Tuấn được đưa mau tới viện trong tình trạng chấn thương nặng. Khi Đ.Tuấn được đưa đến bệnh viện tất cả bạn bè cũng có mặt ở đó có cả Lam Linh, có cả bà của Đ.Tuấn. Đ.Tuấn được đưa ngay vào phòng cấp cứu còn Tiểu Anh như mất cả tinh thần, khi mặt con bé ko một chút biểu cảm, ngay cả vết thương ở chân và tay đang từ từ chảy máu nó cũng ko hay biết, nó chỉ biết ngồi đờ ra trên băng ghế trước phòng cấp cứu. T.Nhân đến trấn an con bé:
-Tiểu Anh! Cậu ấy sẽ ko sao đâu, cậu đừng lo lắng quá! Chân cậu bị thương rồi, mau theo tớ đi băng lại đi!
Con bé lảm nhảm nói: -Tại tớ! Nếu tớ ko đòi mua kem sẽ ko có chuyện gì! Phải chi tớ có thể nhịn một chút, phải chi tớ cẩn thận hơn…..Phải chi……..
Tuấn Anh mắng con bé: -Đủ rồi! Lúc này ko phải là lúc cậu kế tội mình đâu, cậu mau băn bó vết thương đi, sao lúc nào cậu cũng thế sao?
Khoảng 4h đồng hồ sau khi cấp cứu bác sĩ vừa ra khỏi phòng, bà của Đ.Tuấn chạy đến hỏi han:
-Bác sĩ cháu tôi có sao ko? Bác sĩ hãy cứu cháu tôi, dù có tốn bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ trả mà, hãy cứu nó.
-Hiện tại cậu ấy vẫn còn nằm trong tình trạng nguy hiểm, vì cú va chạm vào đầu khá nặng có thể mất tính mạng như chơi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong gia đình hãy chuẩn bị tình trạng xấu nhất có thể xảy ra.
Nghe xong ai nấy cũng như suy sụp hẳn, Hà My bật khóc nức nỏ trách móc Tiểu Anh: -Tại sao? Cậu nói đi? Tại sao?
Con bé lẳng lặng như tờ, ko ai biết nó đang nghĩ gì cả, Lam Linh nghe xong cũng bàng hoàng mặt cô nàng tái mét. Vội vã Lam Linh vào WC, T.Khanh lấy làm lạ cũng đi vào theo, Lam Linh bật khóc trong phòng, con bé tự nhủ: -Tại sao? Mình là con quỷ ác độc mà, Đ.Tuấn ơi! Tớ xin lỗi cậu, ông trời ơi con ko cố ý đâu.
Từ ngoài cửa T.Khanh phá cửa đi vào, thấy Lam Linh như thế, T.Khanh lại an ủi:
-Lam Linh! Ko sao đâu, sẽ ổn thôi.
Lam Linh nắm tay T.Khanh run run, trong nước mắt con bé nói: -Ko! T.Khanh ơi! Tớ là kẻ Gi*t người, tớ đã Gi*t người, bác sĩ đã nói là cậu ấy sẽ ૮ɦếƭ, tớ sẽ đi tù thôi, Tiểu Anh, Tuấn Anh, T.Nhân và tất cả sẽ ko tha cho tớ đâu, tớ phải làm sao đây!
Con bé khóc khóc và khóc, T.Khanh xúc động: -Ko sao đâu Lam Linh tớ sẽ bảo vệ cậu, dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ chống cho cậu.
T.Khanh vội lau nước mắt trên má con bé, dẫn con bé ra ngoài vừa lúc cảnh sát vừa đến dò hỏi Tiểu Anh, con bé ko có gì ngoài việc cung cấp cho cảnh sát bảng số xe của thủ phạm, Tuấn Anh nghe xong tên bản số xe vừa thấy quen, anh chàng nhớ đến chiếc xe mà con bé sáng nay đã khoe với anh chàng. Im lặng ko nói, anh chàng nhìn Lam Linh chằm chằm, Lam Linh ngoảnh mặt đi chỗ khác, rồi về nhà. Tất cả mọi người đã về nhà, ngay cả Tiểu Anh. Con bé ko về nhà nó vội tới ngôi nhà mà nó ko muốn đến tí nào, đó là tổ ấm của ba nó. Ngôi nhà hôm nay khác hẳn khi trước sân nhà có them một chiếc xe ôtô 4 chỗ sang trọng, nó thoáng nhìn chiếc xe dường như nó đã biết chuyện gì, con bé vào nhà dưới sự đón đãi nồng nhiệt của ba nó và dì Quyên, họ thấy nó có chút vui mừng nhưng cũng lo lắng khi thấy người nó băng bó khắp tay và chân. Lam Linh vui vẻ bước xuống nhà, vừa đi đến những bậc thang cuối cùng nó gặp Tiểu Anh, nó hoảng sợ run rẩy khi thấy Tiểu Anh đang nhìn nó chân chân. Lam Linh cười chào Tiểu Anh, Tiểu Anh bắt đầu khai màn cuộc chiến:
-Xe ba mua cho Lam Linh đẹp nhỉ? Phải ko dì, phải ko Lam Linh?
Dì Quyên cười: -Con kéo nói, xe đó là do Lam Linh nó chọn ko đẹp là ko vừa ý với nó rồi!
Lam Linh chỉ gật đầu cười, con bé tiếp chuyện với ba nó: -Ba ơi! Con phải về sớm đây! Ngày mai con phải đến đồn cho lời khai cảnh sát nữa.
Ông Minh lo lắng: -Liệu con ổn ko? Ba cũng hết hồn, ba nghĩ ba của Đ.Tuấn sẽ rất là lo lắng, anh ấy thương con như vậy, ba nghĩ kẻ ᴆụng Đ.Tuấn hậu quả của kẻ ấy khó lường đây.
-Ba yên tâm! Con tin sẽ sớm bắt được kẻ đã hại người ấy thôi, vì con đã cung cấp tên số xe rồi, ngày mai chúng hung thủ sẽ bị tóm thôi. Nhưng con nghĩ nếu hun thủ chịu đầu thú thì tội trạng cũng ko đến nỗi đâu, còn nếu ko thì để cảnh sát bắt được thì chắc chắn từ ở tù cho đến tử hình.
Vừa nói con bé vừa nhìn như vừa cảnh cáo Lam Linh, nói xong con bé về nhà, Lam Linh có vẻ như bị đả kích nặng. Lam Linh chợt tĩnh, nó đến cạnh ba nó nũng nịu: -Ba ơi! Con đang cần một ít tiền để chi cho một việc rất rất quan trọng ba có thể chi cho con ko?
-Con cần bao nhiêu?
-Dạ 100000đô!
Nghe thế dì Quyên la: -Lam Linh tiền mẹ cho con hôm trước đâu rồi! Sao con hoang phí vậy hả? 100000 đô đối với ba mẹ nó ko là gì nhưng mà cứ đà này tiền đâu ba mẹ lo nổi?
Ông Minh lên tiếng: -Lam Linh hiện nay công ti ba đang gặp khó khăn, vì lo mua xe cho con nữa nên tiền cũng ko còn bao nhiêu hết, nên con thông cảm cho ba, ba ko thể cho con được? Để khi nào ổn hơn ba sẽ cho.
Lam Linh ko nói gì lặng lẽ bước đi vào phòng mình.
Tối qua Tiểu Anh ko thể nào ngủ được do vết thương trên người con bé đau âm ĩ, vì lo cho Đ.Tuấn. Nó dậy sớm, điện thoại nhà vừa reo, nó nghe:
-Alô!
-Có phải cháu là Tiểu Anh!
-Dạ đúng.
-Chúng tôi đã tìm được hung thủ đã đâm bạn cháu, cháu có thể đến để xác minh.
Con bé thấy đột ngột, lòng ko yên nó chạy một mạch vào đồn, nó đã thấy T.Khanh ngồi ở đó tay bị còng, cảnh sát định hỏi nó, nó im lặng, ko nói gì rồi bỏ đến trường học cũ. Nó đi vào trường, thầy cô cũ gặp nó chưa kịp chào nó, nó đã đi nó đi trong sự chú ý của mọi người. Đến đúng cửa phòng 11a1 nó mỡ toang cửa, lúc này mọi người đang vào giờ Toán của thầy Quang, nó cúi chào thầy Quang:
-Em xin lỗi thầy vì đã làm phiền, cho em 10 phút em muốn nói điều này với bạn em rồi em sẽ đi.
Thầy Quang cho phép con bé, nó đi lại chỗ của Lam Linh, đối diện nhau, Lam Linh lên mặt như thể ta đây:
-Cậu muốn gì? Nói nhanh đi, phiền mọi người rồi đó.
Tiểu Anh vờ hỏi: -T.Khanh đâu rồi?
Lam Linh nói như chưa hề có chuyện gì: -Cậu ấy ở tù rồi, vì cậu ấy chính là thủ phạm gây tai nạn cho Đ.Tuấn!
Lam Linh vừa dứt câu, con bé phan ngay cho Lam Linh 1 cái tát nó mạnh hơn bất kì cái tát tay bình thường nào, vì Tiểu Anh đã từng học võ, nỗi giận dữ của Tiểu Anh càng khiến cái tát ấy mạnh hơn bao giờ hết. Cái tát ấy khiến Lam Linh ngục xuống bàn, mọi người vào can ngăn Tiểu Anh, con bé la lên:
-Tránh ra! Ko phải chuyện của mọi người.
Lam Linh cố kìm chế cái tát nó ngục dậy, mặt in vết 5 bàn tay đỏ hoe, nó cười:
-Mọi người thấy chưa? Nó là con quỷ đội lốt người chứ đâu phải tốt lành gì. Có giỏi mày đánh tao nữa đi.
Tiểu Anh kìm nén cơn giận: -Tại sao? Tại sao? Mày hại Đ.Tuấn rồi hại cả T.Khanh thế hả?
-Tại tao ghét mày, Đ.Tuấn ngu thì rang chịu ai bảo nó nhiều chuyện. Còn T.Khanh hắn dại thì hắn chịu, tao ko có ép. Tao nghĩ nếu tốt, thì giờ này mày gặp ****** rồi.
Nghe thế Tiểu Anh nắm chặt tay Lam Linh: -Đi!
Lam Linh đau lên vì cái nắm tay của Tiểu Anh, nó kháng cự: -Mày buông tay tao ra? Đau quá, mày tính đưa tao đi đâu?
-Đau hả? Chỉ có cái nắm tay này mà đau rồi sao, nỗi đau này có đau bằng Đ.Tuấn đang nằm bệnh viện, có đau bằng ba mẹ T.Khanh lo lắng cho cậu ấy biết cậu ấy là kẻ Gi*t người, có đau bằng người thân của Đ.Tuấn sẽ mất đi cậu ấy. Chính vì lòng đố kị, xấu xa nham hiểm của mày.
Lam Linh cố kháng cự, nó thoát được liền vội chạy ra ngoài vừa chạy nó bật khóc:-T.Khanh tớ xin lỗi, tớ quá ích kỉ. Đ.Tuấn xin lỗi tớ đã lien lụy cậu. Tiểu Anh! Sao tao lại thua mày nhiều đến thế.