Buổi sáng như thường ngày, Tuấn Anh đi làm việc. Hôm nay anh đi sớm hơn mọi khi, vào bàn anh nhâm nhi tách cà phê đen không đường. T.Nhân, Đ.Tuấn, T.Khanh mua sẵn thức ăn vào cả 4 cùng ăn:
-Ra ăn nào! Cậu thì suốt ngày không rượu chè, cũng cà phê, ăn tí đi cho đủ chất dinh dưỡng để làm việc nữa-Đ.Tuấn thúc giục Tuấn Anh.
Tuấn Anh ngồi vào bàn trong sự hân hoan của cả 3 anh chàng, đang ăn dang dở, cửa phòng vội mỡ. Quy tắc của công ty là trước khi vào phòng chủ tịch phải gõ cửa, còn bằng không thì chuẩn bị bảng kiểm điểm cho bản thân. Hôm nay có người cả gan thật, cả 4 nhìn ra cửa thì gặp lại người xưa. Ai cũng bất ngờ, vui vẻ khi gặp Tiểu Anh, còn Tuấn Anh thì khác, anh cứ ngồi tiếp tục ăn dở chỗ thức ăn của mình không đoái hoài đến con bé. Cả 3 anh chàng ai cũng hỏi thăm cô nàng, vui vẻ bắt tay, Tiểu Anh cũng tỏ vẻ thiện chí khi cũng tay bắt mặt mừng. Con bé được T.Khanh xếp ghế ngồi kế Tuấn Anh. Anh chàng vẫn ko có hành động gì vẫn ngồi ăn mì, nhấp nháp ly cà phê nóng.
T.Nhân đi ra cửa, giả vờ ho hiệu cho Đ.Tuấn và T.Khanh ra ngoài. Trong phòng chỉ còn cả 2, Tuấn Anh gần như uống cạn ly cà phê nóng hết. Anh quay sang hỏi cô, nhưng cô mỡ lời trước:
-Anh cũng khá lắm! Sau này còn nhiều chuyện thú vị đây.
Tiểu Anh cầm chiếc túi đưa cho Tuấn Anh, trong đó là chiếc áo khoác của anh và 1 sắp giấy
-Tôi cảm ơn anh vì chuyện hôm qua! Hợp đồng đã kí anh vừa lòng chứ? Trong đó cũng có đơn xin nghỉ việc của Lam Linh, mong anh kí vào đó.
Tuấn Anh xem sơ qua rồi quay sang hỏi:
-Tại sao? Lam Linh làm ở đây tốt mà.
-Anh hiểu chuyện gì xảy ra mà đúng ko? Tôi có một thắc mắc không hiểu tại sao anh lại biết chuyện đó?
Tuấn Anh cười:
-Em ngây thơ quá nhỉ? Trong công ty nơi nào cũng có lắp camera ẩn cả, tôi muốn biết chuyện gì thì cũng khá đơn giản thôi. Lam Linh thấy vậy mà em ấy khờ hơn em rất nhiều, cũng tốt Lam Linh nghỉ việc ở nơi này, cũng tiện việc cho em dạy bảo lại em gái của mình.
Tiểu Anh đứng dậy, nhìn anh đầy sắc đá:
-Anh yên tâm, cứ vui vẻ mà hưởng thụ! Tôi đi đây.
Cô đóng cửa một cái “Rầm” làm cho nhân viên xung quanh giật mình. Lúc cô đi cũng như lúc ra khỏi công ty, ai cũng điều chú ý đến cô với vẻ đầy ngưỡng mộ. Cô đi khỏi cửa, Đ.Tuấn, T.Nhân và T.Khanh nhanh chân đuổi theo để lấy một cuộc hẹn. Cả 4 vui vẻ nói chuyên hàn thuyên lâu năm với nhau, họ vẫn là bạn tốt thở nào. T.Khanh liền trổ tài ngay nghề nghiệp của mình:
-Tiểu Anh, mình móng chúng ta sẽ là bạn làm ăn đối tác tốt nha. Lần đầu tiên này có chút trục trặc nhỏ, mình biết tính cậu ko để bụng đâu mà, đúng ko?
-Tớ biết rồi!-Tiểu Anh cười.
-Bao năm qua cậu sống ở Mĩ tốt chứ?-Đ.Tuấn
-Cũng tốt, suốt ngày chỉ công việc còn thời gian đâu nữa mà vui với bùn!
-Cậu khác thật đấy, chắc bây giờ cậu đang là một quý cô thượng lưu độc thân sáng giá rồi.-T.Nhân
-Cậu cứ nói quá, chuyện làm ăn mình cho chưa xong huống chi mấy chuyện đó. Các cậu cũng thay đổi chứ đâu phải riêng mình.-Tiểu Anh nhìn đồng hồ-Hôm nay nói đến đây thôi, tớ bạn rồi hẹn gặp các cậu sao nha.
Tiểu Anh khẩn trương ra xe đi thẳng đến công ty, còn cả 3 ngồi đó bàn tán:
-Các cậu thử nghĩ xem nếu như một người đã phải vượt qua cuộc đời đầy biến động sẽ ra sao?-Đ.Tuấn
-Ý cậu nói là Tiểu Anh đó sao, Tiểu Anh khác quá, còn về Tuấn Anh mình không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ấy cũng quá khác.
Tuấn Anh ngồi trong phòng thư thả anh chàng kí vào đơn xin nghỉ việc của Lam Linh rồi anh gọi một cuộc điện thoại bảo Lam Linh vào phòng mình.
-Giám đốc!
Tuấn Anh gật đầu chào Lam Linh, rồi anh đưa lá đơn cho cô.
-Đơn anh đã kí, bắt đầu từ ngày mai em có thể không làm việc ở đây nữa.
-Vậy là sao?-Lam Linh cầm lá đơn ngạc nhiên không hiểu gì hết.
Rồi Tuấn Anh đưa bản hợp đồng giữa công ty TMLA và Bình Minh cho cô xem
-Để có được hợp đồng này, thì mất chức của em có đáng là bao. Nếu em không hiểu thì có thể hỏi chị của em, Tiểu Anh mà hỏi cô ấy xem vì sao em mất chức.
-Không cần đợi đến ngày mai, em sẽ nghỉ việc ngay. Chúc anh tìm được thư kí mới.
Lam Linh bước ra khỏi phòng chủ tịch, khẩn trương đến phòng làm việc của mình dọn ngay đồ đạc rồi đi. Cô nàng thuê xe taxi đưa mình đến công ty của Tiểu Anh.
Tiểu Anh ngồi không một mình trong phòng, T.Hương khá bất ngờ với quyết định của Tiểu Anh nên cô nàng đã vào phòng và hỏi cho ra lẽ:
-Tiểu Anh! Sao cậu lại làm thế. Chẳng phải cậu sẽ hạ được Tuấn Anh sao?
-Không phải, mà đây sẽ là ngòi nổ khai chiến giữa tớ và TMLA
Tiểu Anh nhàn nhã nhấp nháp ly trà, rồi nhìn T.Hương nháy mắt.
-Chuyện vừa rồi, Lam Linh đã quá khinh xuất khi Tuấn Anh đã phát hiện ra. Cho nên tớ buộc phải kí vào nó, nếu không Lam Linh xảy ra rắc rối sẽ không có lợi cho chúng ta đâu.
T.Hương hoảng hốt:
-Trời! Sao Tuấn Anh biết vậy?
Tiểu Anh lắc đầu rồi cười:
-Do tớ sắp xếp đó! Cậu có biết từ nhỏ đến giờ Lam Linh luôn sy tình Tuấn Anh đến thế nào, trước khi tớ chưa về Việt Nam thì con bé đã chủ đông vào ngay TMLA làm mà không hỏi ý kiến tớ, hỏi nó nó lấy cớ sẽ làm nội gián cho tớ. Nhưng nó nghĩ gì tớ hiểu cả, nó còn yêu Tuấn Anh, nó luôn hi vọng, bởi thế đó là lí do nó một mực vào TLMA làm. T.Hương, cậu biết không? Chuyến đi về Việt Nam lần này tớ đã hứa trước mộ ba sẽ hoàn thành tâm nguyện của ba, tớ đã vạch cho mình kế hoạch cả, bất cứ ai ngay cả Lam Linh, tớ sẽ không để làm cản trở đâu.
Dứt tiếng, có người gõ cửa phòng thông báo:
-Thưa chủ tịch, có cô Lam Linh em cô cần gặp.
-Được rồi, cứ bảo nó ở ngoài phòng chờ đợi.
Tiểu Anh lật sổ sách phòng nhân sự rồi bảo T.Hương:
-Tớ thấy quầy thời trang tại trung tâm thương mại thiếu một quản lí, cậu hãy thi xếp cho nó vào đó. Nó có thắc mắc thì cứ bảo tối nay về tớ sẽ gặp nó.
-Tớ hiểu rồi, thôi tớ đi đây.
T.Hương dẫn Lam Linh đến trung tâm thương mại, rồi sắp xếp công việc cho Lam Linh:
-Không có gì khó khăn cả? Cậu chỉ ở đây điều hành các nhân viên của tổ mình, có gì không hiểu cậu cứ điện thoại trực tiếp hỏi tôi sẽ trực điện thoại 24/24.
Lam Linh tỏ ra bực bội khó chịu:
-Tôi muốn gặp Tiểu Anh, cậu có thế giúp tôi chứ.
-Để làm gì?
-Thì tôi có chuyện riêng.
-Tiểu Anh rất bận, có gì tối nay về nhà hỏi, chứ đây là nơi làm việc.-T.Hương quay đi không nói năng chi, còn Lam Linh đứng đó bực bội.
Dù là thế có việc làm còn hơn không, cô nàng cũng rất nhàn nhã khi chỉ ngồi vào bàn xem nhân viên làm việc.
Đã 4h chiều, Tiểu Anh tạm gác lại mọi chuyện đến trung tâm thương mại xem Lam Linh làm việc ra sao. Cô đến phòng quản lí theo dõi trực tiếp em gái mình làm việc qua camera.
Lam Linh rất là rãnh rỗi khi ngồi đó xem, đôi khi cô nàng còn ra oai khi ra lệnh nhân viên mình làm này làm nọ mà chẳng liên quan đến công việc.
Bỗng nhiên có một cô gái trông thành là sành điệu bước vào, vẻ mặt cô ta hóng hách, đanh đá lộ rõ trên khuôn mặt. Cô đi tay chỉ cầm vọn vẹn cái ví phía sau là 3 người theo hầu cầm đồ lỉnh khỉnh theo sau. Cô ta đi đến nơi nào cũng luôn hu hút sự chú ý của mọi người. Khi vừa đến nơi, cô ta cởi chiếc kính đen ra, và ra lệnh:
-Ai là quản lí ở đây?
Linh Linh nghe thế liền đi đến khi cô đang còn cầm ly nước uống dở dang, cô tiểu thư ấy nhìn Lam Linh bằng nửa con mắt:
-Đổi quản lí mới rồi sao, cũng không sao? Cô mau đem những bộ nào mới nhất và đắc nhất ra cho tôi.
Lam Linh quay sang say nhân viên của mình, ngay lập tức cô tiểu thư ấy quay sang cao giọng:
-Tôi không kêu họ, mà tôi bảo cô đó đi làm đi, nghe chưa?
Lam Linh chỉ vào mặt mình: -Là tôi à?
Cô ta gật đầu: -Đúng tôi kêu cô đó, cô điếc rồi à? Tôi không hiểu tại sao nơi này lại thuê một nhân viên bị điêc như cô chứ.
Lam Linh nóng lên, liền tát ngay vào mặt cô ta một cát “bốp”:
-Cô phách lối vừa thôi chứ, cô tưởng cô có tiền là có thể làm được tất cả sao. Cô phách lối vừa vừa thôi chứ, cô sai tôi đi lấy đồ à. Xin lỗi tôi không đi, cô làm gì tôi, nếu thích cô cứ tự đi lấy, còn không xin mời ra khỏi đây.
Đột nhiên cô ả tiểu thư kia giựt lấy ly nước trên tay Lam Linh dọi thẳng vào mặt cô. Cả hai đứng như trời tròng nhìn nhau đầy căm ghét, cô tiểu thư kia cười:
-Sao, mát chứ? Tôi có tiền đó, tôi muốn làm gì là chuyện của tôi. Cô có quyền sao, mắc cười quá, chỉ là quản lí quèn mà cũng bày đặt.
Chuyện này đã làm khung cảnh xung quanh khu thương mại trở nên căng thẳng hơn. Tiểu Anh ở trong phòng rất là bĩnh tĩnh đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp. Lúc này Lam Linh đã không nhịn nổi cô ta, cô liền nhào vô đánh cô tiểu thư đó một trận. Cả hai ẩu đả nắm tóc lẫn nhau, lúc đầu Lam Linh xô cô ta xuống, nắm chặt tóc cô tát liên thanh vào mặt cô. Lam Linh vừa mắng:
-Mày đừng tưởng tao sợ mày, tao đã khách sáo lắm rồi. Mày đã làm tới, tao cho mày biết thế nào là lễ độ.
Mọi chuyện đã không yên, mọi người xung quanh xúm lại can ngăn. Vừa lúc Tiểu Anh đến, cô ra lệnh cho bảo vệ can hai người ra. Tiểu Anh đi đến chỗ của cô tiểu thư ấy, cô cuối đầu xuống:
-Tôi thay mặt nhân viên của mình xin lỗi cô vì chúng ta đã vô lễ. Mong cô thứ tha và chúng tôi sẽ đền cho cô một vé mua sắm miễn phí tại trung tâm hôm nay.
Cô tiểu thư ấy, không nói gì. Cô ta định giơ tay lên tát vào mặt Tiểu Anh, Tiểu Anh chặn tay cô ta lại:
-Cái tát này, lúc trước cô có thể tát nhân viên của tôi. Hôm nay cô có thể tát nó, còn tôi CÔ DÁM. Thứ bảy này tôi có cuộc gặp đến thống đốc, tôi nghĩ cũng nhân tiện đó tôi có thể khoe với ông về khách hàng quý hóa của trung tâm như cô đây, để ông thấy được cô đã tích cực ủng hộ công ty như thế nào.
Cô tiểu thư liền buông tay xuống, cô ta hạ giọng:
-Thôi được, tôi không chấp nhất cô.-Rồi cô chỉ mặt vào Lam Linh-Tôi nể mặt cô ta còn bằng ko cô sống ko yên với tôi đâu.
Nói xong cô tiểu thư liền ra về trông bộ dạng khó chịu. Tiểu Anh đưa Lam Linh về nhà cả hai cùng nhau nói chuyện.
-Chị à! Em không muốn làm chỗ đó đâu, so với việc cũ thì…….
-Được nếu thích em cứ trở về công ty của Tuấn Anh làm, để xem anh ta còn tin em ko? Đừng tưởng một bước có thể trèo lên cao, đó là ảo vọng thôi. Đối với em chị như thế đã là nhân từ, còn bằng ko thì em chỉ xứng với nghề nhân viên lao công khi em đi vào đại học bằng cửa sau.
-Nhưng mà…….
Tiểu Anh quay sang trừng mắt nhìn con bé, Lam Linh liền lặng thinh không dám nói lời gì cho đến khi đến nhà.
Khi đưa Lam Linh về nhà, Tiểu Anh đi về nhà của mình. Đậu xe trước cửa nhà, chưa gì hết cô nàng đã bị Tuấn Anh ám. Khi anh đã đứng trước cửa nhà đợi cô. Tiểu Anh ra khỏi xe, cô liếc anh:
-Anh hay thật sao biết mà đến?
-Quan trọng lắm sao-Rồi anh nhìn căn nhà-Nhà em đẹp thật, ở một mình ko sợ ma à?
Cô nực cười:
-Anh tưởng tôi là con nít sao? Cứ lấy ma cỏ ra thù tôi. Có chuyện gì anh nói đi, tôi mệt rồi.
-Tôi cũng không rãnh mà tán dốc với em. Nói cho em biết sẵn dịp tôi muốn hợp tác lâu dài với công ty của em, em nghĩ sao?
Tiểu Anh vẫy tay:
-Xin lỗi! Công ty anh không đủ tiêu chuẩn của tôi.
Tiểu Anh mặc sát anh đứng đó, cô bước cổng kêu cửa, quản gia vừa mỡ cửa cô bước vào thì Tuấn Anh níu cô tay cô lại:
-Nếu em không hợp tác cũng được, còn chuyện Lam Linh em tính sao với tôi.
-Chẳng phải hòa nhau rồi sao?
Anh cười khanh khách:
-Sao em khờ vậy? Đừng tưởng trong kinh doanh ai cũng như ai. Em chơi tôi vụ 3000 chiếc áo cưới, tôi ko van xin em tha cho tôi mà là em đang lệ thuộc vào tôi. Nên người có quyền là tôi, cớ gì tôi nghe em. Còn chuyện tôi muốn bàn với em là chuyện làm ăn đàng hoàng, nếu em không đồng ý cũng chả sao. Em hại tôi như thế nào thì tôi làm theo lẽ đến đấy, còn ngược lại chúng ta vẫn là đối tác tốt.-Anh nghé sát vào tay Tiểu Anh-Nhưng nếu em dở trò gì thì đừng hòng tôi tha cho em và cả những ai liên quan.
Tiểu Anh nghe thế quay say phản biện:
-Anh dọa tôi mãi thế, tôi nghe nhàm rồi. Anh cứ kiện đi kiện những gì anh biết, nếu Lam Linh đi tù là chuyện của nó. Tôi không liên quan. Bằng chứng đâu?
-Nhưng theo tôi nghĩ, nếu như Lam Linh khai ra hay cảnh sát điều tra ra em là chủ mưu thì tôi e là …..
-Không cần đâu, trong vụ này chỉ có Lam Linh tham gia thôi. Còn tôi không làm gì cả, cho nên anh cứ kiện, tôi xin mời. À phải nếu cần tìm luật sư giỏi tôi có quen nhiều lắm để tôi giới thiệu cho anh vài người.
Tuấn Anh buông tay Tiểu Anh ra, rồi anh bảo:
-Em khá giỏi! Đợi đấy nhóc, tôi không tha cho em đâu. Để xem em đấu lại tôi ko?
Con bé ko nói gì chỉ nhìn anh cười rồi vào nhà
…………..
-Chà, sao mà cậu siêng năng quá!-T.Khang tay cầm tách cafe cho Tuấn Anh.
Tuấn Anh nghỉ tay, cầm ly cà phê nhâm nhi
-Tối nay, tớ có hẹn với ngài Johnson, ngày ấy đang từ Mĩ bay sang. Tớ mong cuộc hẹn lần này chúng ta lại dành được chữ kí của ngài ấy.
-Cậu làm gì phải lo! Cậu là nhất rùi, 3 năm liên tiếp chúng ta nhận được hợp đồng lo gì năm nay ko được. Mà cậu làm gì thì làm, làm ơn tìm cho mình 1 thứ kí đi. Lam Linh tự dưng nghỉ việc cậu đổ hết việc cho mình là sao, đường đường giám đốc maketing mà đi pha cafe. Cậu ác thật!
-Ừ! Dù sao cám ơn cậu, lu bu mấy ngày nay tớ ko bận tâm nữa cho nên cứ phiền cậu mãi.-Tuấn Anh đứng dậy vỗ vai T.Khanh.
-Thôi mấy chuyện lặt vặt làm được thì tớ làm cho, cậu cố gắng hoàn thành bản kế hoạch đi, ngài johnson tớ hiểu quá mà. Luôn khắt khe trong mọi điều, nhưng mà luôn là sự lựa chọn số một của công ty chúng ta. Cố lên!