Đánh Mất Em - Chương 27+28

Tác giả: Thảo Phạm

“Tôi sẽ không để anh tổn thương anh ấy đâu… Giang Thành.”
Kiều Thư Nhiễm tháo chiếc vòng cổ kim cương ra, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn nó. Nếu như vật này không phải đã từng thuộc về cha mẹ Giang Thành, mà là Giang Thành tự động mua cho cô, cô đã đem nó đi đấu giá rồi.
Cô tôn trọng toàn bộ nhà họ Giang, ngoại trừ Giang Thành. Người như hắn đáng lẽ ra không có quyền được sống tốt, được một đứa con dễ thương như Giang Thần yêu thương.
Kiều Thư Nhiễm đem chiếc vòng vào trong phòng, đặt nó lại vào trong hộp rồi cất trong hộc tủ. Cô đeo một chiếc vòng cổ rẻ tiền với giá vài chục tệ. Vào những ngày cuối cùng trước khi ra sân bay, Lục Sâm đã tặng nó cho cô.

Sau khi đưa con trai tới trường, Giang Thành không quay về công ty mà tới bệnh viện. Hắn sẽ kiểm tra sức khoẻ hằng quý. Hắn không muốn có bất cứ di chứng nào từ vụ tai nạn xe hơi sáu năm trước. Kiều Thư Nhiễm cũng thật là xui xẻo. Ngay khi cô rời đi chẳng bao lâu, hắn đã phải nằm viện gần nửa năm trời vì vụ tai nạn đó.
“Giang tiên sinh, chúng tôi sợ làm mất thời gian của ngài, chúng tôi sẽ gửi ngài kết quả sau được không?”
“Cứ như vậy đi.”
Ngay khi kiểm tra sức khoẻ xong, Giang Thành rời khỏi bệnh viện, thấy hơi đau đầu, còn xuất hiện ảo giác. Dạo này biểu hiện ngày càng xuất hiện nhiều; ban đầu, hắn còn tưởng là do mình quá lao lực.
Giang Thành tới văn phòng làm việc, trợ lý lại bưng một ly cà phê đặt lên bàn hắn. Hắn phải thừa nhận rằng sau khi Kiều Thư Nhiễm, hắn lại có một số thói quen mới. Cô giống như đã khiến hắn thay đổi.
Nhâm nhi chút cà phê, Giang Thành lại hơi nhíu mày. Tại sao vị cà phê dạo gần đây thay đổi nhiều rồi?
“Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu giật bắn mình ngay khi thấy Giang Thành đang đứng trước mặt mình.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
“Cậu dùng loại cà phê khác rồi? Tôi không thích, cậu đổi lại đi.”
“À… cà phê mà Giang tiểu thư gửi đã hết từ tuần trước rồi, nên tôi mới tự mình đi mua. Nhưng đều là cùng một loại mà, sao vị lại khác được?”
Sắc mặt Giang Thành thay đổi hẳn, không nói gì nữa mà ngay lập tức quay lại văn phòng. Hắn nhìn ly cà phê rất lâu, trong đầu đang có muôn vàn câu hỏi.
Giang Uyển Đình là đứa em gái hắn nâng niu từ nhỏ; ngoài Thần Thần ra thì hắn chỉ có cô là người thân, chẳng lẽ cô lại muốn mưu hại anh trai mình?
Giang Thành đã nghĩ rất nhiều, quyết định không nói chuyện này ra vội. Cuộc sống của hắn không có gì biến đổi. Buổi chiều, hắn đến trường đón cả Kiều Thư Nhiễm lẫn Giang Thần đi rồi cắm cung ở nhà cô.
“Cũng muộn rồi, hai người về đi chứ.”
“Coi như tôi thuê một phòng ở đây đi, tôi không đi.”
“Anh không đi cũng được, nhưng Thần Thần ngày mai còn phải đi học.”
“Vậy là tôi có thể ở đây?”
Kiều Thư Nhiễm chợt phát hiện ra mình đã nói sai rồi, “Tôi… tôi nói thế nhưng nhà đâu còn chỗ cho anh.”
Giang Thành nhếch môi cười, tự tiện đi vào phòng ngủ của Kiều Thư Nhiễm, nằm lên giường cô.
“Giường rộng như vậy, đủ cho cả ba chúng ta nằm rồi.”
“Anh…”
Thật là mặt dày!
Giang Thành kéo Kiều Thư Nhiễm nằm xuống, dùng hai tay khoá chặt cô lại trong lòng mình, không để ra chút sơ hở nào cho cô trốn thoát.
“Trước kia tôi ôm em, em cũng đâu giãy giụa thế này.”
“Bây giờ quan hệ của chúng ta cũng đâu có giống như trước kia.”
Khi đó, Giang Thành chính là chủ nhân của cô, Kiều Thư Nhiễm dám làm trái sao? Dù hắn muốn cô phải bỏ mạng, cô cũng phải chấp nhận.
Giang Thành thở dài, đôi mắt dần nhắm lại. Kiều Thư Nhiễm không hiểu Giang Thành hôm nay bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy hắn rất khác lạ. Hắn giống như có chuyện gì đó rất phiền lòng.
Kiều Thư Nhiễm không quay đầu lại được, môi hắn sẽ chạm vào gáy cô, và cô không thích điều đó. Giang Thần thấy cha mẹ đang trong phòng, thằng bé cũng chạy vào theo.
“Mẹ, vậy… Thần Thần…”
“Suỵt, khẽ tiếng thôi, nay con cứ ngủ tạm ở đây đi.”
Khoé môi Giang Thành hơi cong lên, rồi lại nhanh chóng trở về bình thường. Kiều Thư Nhiễm chỉ đành đợi Giang Thành ngủ rồi mới dám đi. Dù gì hôm nay có Giang Thần, hắn cũng sẽ không dám làm gì cô.
Chỉ là tự nhiên hôm nay… cô lại đối tốt với hắn. Kiều Thư Nhiễm cảm thấy cả cô và Giang Thành đều không được bình thường rồi.
Đến nửa đêm, Kiều Thư Nhiễm mới chắc chắn rằng Giang Thành đã ngủ say rồi. Bị hắn giam lại khiến cho cả người cô đau ê ẩm, mãi mới bò ra ngoài được.
Vì thấy đói bụng, Kiều Thư Nhiễm lại đi vào bếp, lấy một gói mì ra nấu. Giang Thành bị tiếng động trong bếp làm cho tỉnh giấc, tưởng rằng nhà có trộm. Hắn sờ bên cạnh mình thì thấy giường trống không, chỉ còn lại chút hơi ấm của Kiều Thư Nhiễm.
Hắn rất tức giận. Hắn chỉ ôm cô một chút chứ đâu có làm gì.
“Kiều Thư Nhiễm.”
“Anh… anh tỉnh rồi à? Xin lỗi nhé…”
“Làm tôi mất ngủ, nói một câu xin lỗi là xong?”
“Dù gì anh cũng chiếm tiện nghi của tôi mà.”
Giang Thành hừ một tiếng, bước về phía tủ đựng bát đũa. Hắn cầm theo một cái thìa với một đôi đũa. Kiều Thư Nhiễm chưa từng thấy ai mặt dày như thế cả.
“Này… mì của tôi mà.”
Giang Thành không quan tâm, ăn vô cùng tự nhiên. “Tôi ăn và vợ mình ăn chung một bát mì cũng không được sao?”
“Chúng ta chưa kết hôn!”
“Ừ, vậy sửa thành bạn gái là có thể rồi nhỉ?”
Kiều Thư Nhiễm thấy rất ấm ức, Giang Thành lại ức Hi*p cô. Mắt cô hơi ươn ướt, hình ảnh trong mắt nhoè đi, nhưng không phải vì bị Giang Thành ςướק mất đồ ăn, mà là vì lúc này, cô lại nhớ đến Lục Sâm.
Khi hai người không có gì, cả hai sẵn sàng ăn chung một bát mì.
Xét về ngoại hình, Lục Sâm trông rất giống Giang Thành, chỉ là trông Giang Thành già dặn, trưởng thành hơn rất nhiều. Năm nay, Lục Sâm hai mươi tám tuổi, Giang Thành thì đã ba mươi tư rồi.
Giang Thành đặt đũa xuống, thấy Kiều Thư Nhiễm vẫn chưa động vào bát mì lần hai. Hắn chống cắm, nói: “Ngắm tôi nên no rồi, đúng không?”
Giang Thành chính là một tên mắc bệnh hoang tưởng nặng!
Kiều Thư Nhiễm chỉ là sợ nước bọt của hắn làm bẩn cô.
Giang Thành nắm lấy tay Kiều Thư Nhiễm, động tác rất nhẹ nhàng, không hề có chút ૮ưỡɳɠ éρ nào giống ban nãy.
“Kết hôn với tôi đi, Thư Nhiễm.”
“Vậy… anh yêu em không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc