Cột Niên Hoa vẫn u ám tráng lệ, vũ trụ vẫn tối tăm tĩnh mịch. Bởi vì oảng cách á xa, những máy bay chiến đấu đó như vô số chấm nhỏ dày đặc.
Mục Huyền buông tay ỏi eo tôi. Anh đảo mắt một lượt bên ngoài vũ trụ rồi lập tức quay đầu, tăng tốc máy bay. Tôi ông rõ anh muốn làm gì, lại sợ bất thình lình xảy ra ᴆụng độ, nên càng ôm chặt anh.
“Tôi sẽ ông để em lại rơi vào tình huống nguy hiểm nữa.” Một giọng nói rất đè nén vang lên trên đầu tôi.
Tôi ngây người, ngẩng đầu. Sắc mặt Mục Huyền rất lạnh lùng.
“Đây là lần cuối cùng.” Anh nói.
Thấy tôi sợ hãi, anh mới đột nhiên bày tỏ thái độ?
Anh... đau lòng sao?
Trong lòng tôi hơi chua xót, tôi nói nhỏ: “Cám ơn anh. Kỳ thực, tôi vẫn ổn. Anh cứ chuyên tâm giải quyết công việc của anh đi.” Tôi ông hỏi Mục Huyền định làm gì, bởi vì chắc chắn anh đã có chủ ý. Hơn nữa, tôi cũng chẳng thể giúp anh, tốt nhất nên yên lặng nghe theo sự sắp xếp của anh.
Mục Huyền ông lên tiếng. Một lúc sau, chúng tôi bay đến một thiên thạch cực lớn lơ lửng trong vũ trụ. Đằng sau nó có xác một chiếc máy bay chiến đấu đang lặng lẽ bồng bềnh. Đó là một trong những chiếc máy bay vừa bị Mục Huyền bắn hạ. Mục Huyền lái máy bay từ từ tiến lại gần, cho đến i cửa oang của chúng tôi chạm vào cánh chiếc máy bay đó, Mục Huyền liền tắt động cơ.
“Em hãy buông ra một lúc.” Anh cất giọng dịu dàng.
Tôi buông tay ỏi thắt lưng anh, ngồi thẳng người.
Mục Huyền tháo dây an toàn đứng lên. Anh rút một sợi dây kim loại rất dài ở trên tường, buộc một đầu vào thắt lưng mình. Tôi nhìn thấy đầu dây còn lại được cố định ở thành ghế phía sau.
Lúc này tôi mới có phản ứng, trong lòng hơi bất an: “Anh định ra ngoài à?”
Mục Huyền gật đầu: “Em ở đây đừng nhúc nhích, tôi sẽ quay về ngay.” Anh lấy một cái thùng lớn ở oang sau, rồi mở cửa máy bay nhảy xuống. Nhìn thấy anh rơi xuống vũ trụ như rơi vào vực sâu vạn trượng, hai bắp chân tôi lạnh toát. Chỉ một loáng, Mục Huyền đã ông thấy bóng dáng.
Do cửa máy bay mở toang, người tôi bắt đầu ở trạng thái ông trọng lượng, bay lơ lửng nhưng được sợi dây an toàn cố định trên ghế ngồi. Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong chiếc mũ bảo hiểm chỉ có duy nhất tiếng thở của tôi. Tôi đột nhiên nhớ ra, mũ bảo hiểm vũ trụ có hệ thống liên lạc có thể nói chuyện với Mục Huyền, tôi hạ thấp giọng hỏi nhỏ: “Mục Huyền, anh ông sao đấy chứ? Còn bao lâu nữa?” Thanh âm của tôi có vẻ run run.
Đầu kia im lặng một lát rồi truyền tới giọng nói trầm trầm của Mục Huyền: “Tôi sẽ về ngay.”
Tôi vội trả lời: “Tôi ông phải giục anh, anh giải quyết xong rồi về, tôi chỉ là...”
Chỉ là xem anh có ở đó hay ông?
Lời nói vừa dứt, một hình bóng từ từ bay lên cửa oang máy bay, chui vào bên trong và đóng sập cánh cửa. Tôi quay đầu nhìn Mục Huyền, trong lòng như trút bỏ một tảng đá nặng nề. Thân thể anh từ từ hạ xuống đất, anh đặt cái thùng trong tay xuống sàn máy bay rồi đi nhanh đến trước mặt tôi.
Bắt gặp gương mặt nghiêm nghị và ánh mắt đầy quan tâm của Mục Huyền, tôi hối hận vừa rồi đã quấy rầy anh. Tôi lên tiếng: “Tôi ông sao cả...” Nhưng chưa nói hết câu, anh đã cúi người, giơ tay về phía tôi.
Tôi tưởng Mục Huyền muốn ôm tôi. Bây giờ đang lâm vào tình cảnh nguy ốn, tôi đương nhiên thuận thế ôm chặt thắt lưng anh. Ai ngờ Mục Huyền nhanh chóng ôm tôi rồi lại buông tay, giọng nói anh ẩn hiện ý cười: “Đợi một lát nữa hãy ôm, bây giờ em cởi dây an toàn trước đã.”
Tôi ngớ người, cởi dây an toàn?
Dây an toàn nhanh chóng được tháo bỏ. Mục Huyền đỡ tôi đứng dậy, cầm tay tôi đi đến bên cái hòm. Bắt gặp ý cười mãi vẫn chưa tắt trên óe miệng Mục Huyền, tôi hơi ngượng ngùng. i anh mở cái thùng, tôi lập tức tập trung mọi sự chú ý vào bên trong đó.
Bên trong có hai bộ quân phục màu đen và một số linh kiện kim loại hình thù kỳ dị. Tôi nhận ra quân phục chính là trang phục của lính đánh thuê tôi đã từng nhìn thấy trên ‘đĩa phim’. Điều này iến tâm trạng tôi hơi nặng nề. Về đống linh kiện, tôi ông nhận ra là thứ gì.
Mục Huyền liếc tôi một cái, cất giọng trầm thấp: “Mau cởi đồ ra đi.”
Tôi ngây người, nhưng hiểu ý anh ngay lập tức. Bộ quân phục nhàu nát, vừa rồi tôi còn thấy một vệt như vệt máu ô trên cổ áo, chứng tỏ anh đột nhập vào máy bay quân địch để lột đồ người ૮ɦếƭ. Anh muốn chúng tôi đóng giả làm lính đánh thuê nhằm qua mặt bọn chúng? Cũng phải, bên ngoài nhiều máy bay chiến đấu như vậy, chúng tôi ó có ả năng trốn thoát. Nếu giao chiến, Mục Huyền cũng ông có ả năng đánh thắng.
Nhưng giả dạng cũng là hành vi mạo hiểm.
Tôi gật đầu, cởi mũ bảo hiểm và bắt đầu kéo óa bộ đồ du hành vũ trụ: “Cởi... đến mức nào?”
Mục Huyền đã cởi bỏ bộ đồ vũ trụ, để lộ quân phục màu xám ở bên trong. Anh nhìn tôi chằm chằm: “Chỉ để lại đồ lót.”
Mặt tôi nóng ran. Nhưng tôi biết, vô số máy bay quân địch sắp đến gần, tôi ông có thời gian do dự, nhanh chóng ϲởí áօ, chỉ mặc chiếc áo con.
Mục Huyền vốn vừa cởi đồ vừa trầm ngâm suy tư điều gì đó. Lúc này, ánh mắt anh đột nhiên lóe sáng rồi dừng lại trên người tôi, bất động.
Tôi cứng đờ người, nhưng vẫn tiếp tục ૮ởเ φµầɳ dài. Mục Huyền đảo mắt qua thân dưới của tôi, đưa một bộ quân phục cho tôi. Tôi lưỡng lự: “Liệu có to ông?” Anh trả lời: “May mà người lái thuộc bộ tộc Tranh Huyết. Dáng người rất nhỏ, chắc là em mặc vừa.”
Tôi thầm nghĩ, dáng người tôi cũng đâu có nhỏ lắm. i tôi cầm bộ quân phục chuẩn bị mặc vào người, Mục Huyền đột nhiên nói tiếp: “Em mặc cái này trước.”
Anh ϲởí áօ may ô quân đội đưa cho tôi, trên người anh chỉ còn lại một chiếc quần đùi. Tôi tưởng có lý do nào đấy, buột mồm hỏi: “Anh ông cần sao?”
Mục Huyền liếc tôi một cái mà ông trả lời. Sau đó anh cầm bộ quân phục ở bên cạnh, nhíu chặt đôi lông mày, phảng phất phải nhẫn nhịn lắm mới có thể mặc vào người. Ánh mắt anh lại quay về bộ иgự¢ tôi.
i làn da chạm vào lớp vải mềm mại ướt mồ hôi của áo may ô, tôi mới chợt hiểu ra, Mục Huyền bắt tôi mặc áo may ô của anh, với mục đích để da thịt tôi hạn chế tiếp xúc với quân phục của lính đánh thuê. Tuy điều này có vẻ ‘bịt tai trộm chuông’ (*) nhưng thật sự làm ó cho anh, bởi anh mắc căn bệnh sạch sẽ.
(*) Thành ngữ “Bịt tai trộm chuông”.
- Nguồn gốc: Tên trộm đến nhà người họ Phạm ăn trộm, nhưng i đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, ông có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân, tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, ông cách nào chuyển đi nổi. Hắn bèn nghĩ: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái 乃úa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “૮ɦếƭ rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?” Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình lại.
Tên trộm cho rằng mình ông nghe được tiếng chuông thì người ác cũng ông nghe được. Bạn nghĩ xem, hắn hành động như thế có thông minh ông? Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người ác chăng!
- Ý nghĩa: i bạn làm một việc gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc của bạn làm. “Bịt tai trộm chuông” giống như tên trộm trên thì có tác dụng gì chứ! (Nguồn tuvienhuequang)