Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 31

Tác giả: Quyết Tuyệt

Rời đi
Sau khi tuyên đọc ý chỉ của Vĩnh Thành đế, Tần Diệu liền ngây dại.
Tiêu Quý phi giống như điên cuồng: "Không, sẽ không! Bệ hạ sẽ không làm như vậy!"
"Tiêu Quý phi, phụ hoàng là người như thế nào, ngươi hẳn là người rõ ràng nhất mới đúng." Tần Dục cười nói.
Biểu tình của Tiêu Quý phi cứng lại.
Tần Dục nói không sai, Vĩnh Thành đế là người như thế nào, bà rất rõ ràng.
Người nọ ích kỉ, vĩnh viễn chỉ nghĩ cho bản thân mình, ngươi làm hắn vui vẻ hắn sẽ nguyện ý nhìn nhiều thêm một chút, người làm hắn mất hứng hắn sẽ không bao giờ gặp lại.
Triệu Hoàng hậu là thê tử kết tóc của hắn, Tần Dục là đích trưởng tử của hắn, hắn không thích cũng có thể coi như không thấy bọn họ, mà bà cùng Tần Diệu…
Bọn họ gây ra việc thương tổn Vĩnh Thành đế, hắn không đem họ đi ngũ mã phanh thây đã là hạ thủ lưu tình.
Tiêu Quý phi vô cùng hối hận, hối hận bản thân đã không sớm động thủ.
Không, kì thật không phải bà không nghĩ đến chuyện động thủ sớm hơn, chỉ là thời cơ chưa chín muồi, tuy rằng Vĩnh Thành đế thích bà nhưng lại chưa từng cho bà quá nhiều quyền lợi, nhi tử bà vẫn luôn là thứ kéo chân bà…
Tiêu Quý phi ngồi trong phòng giam, không khóc cũng không hô, chỉ ngơ ngác mà nhìn ba thước lụa trắng kia, nhìn một lát bà đột nhiên ngồi dậy nhìn về phía Tần Dục: "Có phải là ngươi hay không?"
"Tiêu Quý phi nói cái gì?" Tần Dục cười hỏi, sau đó liền phất phất tay áo, nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Những người đi theo phía sau Tần Dục đều rời đi, trong phòng giam chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lúc này Tần Dục lại nói: "Là ta thì sao?"
"Là ngươi! Vì sao ngươi muốn hại ta như vậy?" Tần Diệu đột nhiên nhảy dựng lên.
"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng." Tần Dục nhìn về phía Tần Diệu: "Vì sao ngươi muốn hại ta như vậy?"
"Ta chỉ là không cẩn thận, ta là không cẩn thận."
"À.... Ta cũng là không cẩn thận." Tần Dục nói: "Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, hiện tại ngươi như vậy cũng là tự làm tự chịu."
Hắn khác Tần Diệu, ít nhất hắn chưa từng chủ động bày kế hại Tần Diệu.
Trước kia vào thời điểm Tần Dục vô cùng thống khổ, hắn thường sẽ tượng tượng đến việc nhốt Tần Diệu vào ngục đánh rồi tra tấn hắn ta như thế nào, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy thập phần vô vị.
Rốt cuộc.... Hắn đã trả thù thành công.
- --
Rất nhanh Tần Dục liền rời đi, hắn đến chỗ Tần Nhạc.
Tần Nhạc bày kế hãm hại Tần Dục, còn động tay động chân vào việc khoa cử, đặt việc này ra trước mắt Vĩnh Thành đế là có thể khiến ngài biếm hắn làm thứ dân, nhưng hiện tại…
Có Tần Diệu ở phía trước, căn bản không có ai chú ý đến Tần Nhạc.
"Nhị hoàng đệ, vận khí của ngươi đúng là không tốt, cả đời đều chỉ có thể sống dưới bóng của ta và Tần Diệu, vất vả lắm mới làm ra đại sự, kết quả vẫn không được mấy người chú ý đến ngươi." Tần Dục nhìn Tần Nhạc, trên mặt mang vẻ đồng tình.
Biểu tình Tần Nhạc vặn vẹo.
Mấy ngày nay Tần Nhạc sống không quá tốt.
Sau khi Tô Minh Châu xé rách mặt với hắn, hắn mới biết được hoá ra mình bị Tô Minh Châu hạ dược, đến hài tử cũng không có được.
Nữ nhân này thật sự quá mức đáng căm giận! Tần Nhạc hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ Tô Minh Châu, kết quả vào thời điểm Tần Dục hạ chỉ giam cầm hắn lại cho Tô Minh Châu chọn mười hạ nhân…
Tô Minh Châu chọn mười hạ nhân đều là hồi môn đến Vinh Vương phủ của nàng, đối với nàng đều trung thành và tận tâm, có mười người này hắn không chỉ không có cách nào Gi*t ૮ɦếƭ hoặc thương tổn Tô Minh Châu, thậm chí còn phải nhìn sắc mặt Tô Minh Châu mà sống.
Mấy ngày nay Vương phi vốn dĩ vô cùng ôn nhu của hắn ngày nào cũng quát mắng hắn, đem tôn nghiêm của hắn cho chó ăn…
Những ngày qua là những ngày hắn chán ghét nhất, nhưng hắn không có cách nào ngăn chúng lại.
"Tần Dục, vì sao ngươi muốn hại ta?" Tần Nhạc hỏi. Hắn xem như đã nhìn ra, Tần Dục và Tô Minh Châu chắc chắn đã sớm thông đồng với nhau!
"Lễ thượng vãn lai [1] mà thôi." Tần Dục nói: "Nếu ngươi thật sự an phận, ta cũng lười ra tay với ngươi, nhưng ngươi có quá nhiều ý đồ, tay cũng duỗi quá dài."
[1] lễ thượng vãn lai: có qua có lại.
Sắc mặt Tần Nhạc trắng nhợt, đột nhiên nghĩ tới việc chính mình tìm người ám sát Tần Dục.
Tần Dục có thể biết được quan hệ của Thanh Vân đạo trưởng và Tần Diệu, có thể thuyết phục được Tô Minh Châu vốn đối với hắn nói gì nghe nấy, vậy thì lúc hắn tìm người ám sát Tần Dục, hắn tự nhiên cũng biết.
"Tần Nhạc, ngươi có hối hận không?" Tần Dục hỏi một tiếng, sau đó liền rời đi.
Hắn cùng Lục Di Ninh đã từng ૮ɦếƭ trong tay Tần Nhạc nên khi mới trọng sinh, hắn đã muốn chặt kẻ này làm tám khúc.
Nhưng hiện tại.... Hắn lại cảm thấy khiến kẻ này sống không bằng ૮ɦếƭ còn tốt hơn.
Sau khi Tần Dục rời đi, Tô Minh Châu mới bước ra từ trong phòng, nàng nhìn Tần Nhạc, mặt đầy châm chọc: "Có một số người quá coi trọng bản thân, rõ ràng chỉ là một con gà, vậy mà còn ảo tượng làm phượng hoàng."
"Tô Minh Châu!" Tần Nhạc phẫn nộ nhìn về phía thê tử của mình.
"Thế nào? Chẳng nhẽ ta nói còn sai? Ngươi nhìn ngươi có điểm nào so được với Tần Dục?" Tô Minh Châu nói, sau đó lại lạnh mặt: "Tần Nhạc, tốt nhất ngươi nên mau chóng dọn sạch chuồng ngựa đi."
Tần Nhạc đen mặt, trước kia khi hắn ở trong cung dù không được coi trọng cũng chưa từng trải qua chuyện thế này: "Đừng mơ tưởng!"
"Ngươi có thể không làm, dù sao khi nào ngươi làm xong thì khi đó có cơm ăn." Tô Minh Châu nói.
Tuy rằng Tần Dục tính toán đi Tây Bắc, không nghĩ đến việc lưu lại giúp Tần Tề nhưng trước khi đi hắn vẫn làm một chút việc.
Dựa vào kí ức, sau khi khiến Tần Diệu và Tần Nhạc cùng rơi đài, hắn liền bắt hai phần mười quan viên trong triều.
Suy nghĩ cho Đại Tần nên hắn không đại khai sát giới [2], những quan viên đó phần lớn chỉ là xét nhà lưu đày, mà dựa vào việc xét nhà khiến cho quốc khố Đại Tần vốn đã trống rỗng nhiều năm cùng với tư khố (quỹ riêng) của Hoàng đế đều có thêm tiền.
[2] đại khai sát giới: xuống đao Gi*t người (thoả sức chém Gi*t).
Không chỉ có thế, tuy rằng thiếu rất nhiều chức vụ nhưng tốc độ làm việc của quan viên trong triều không hề chậm chạp, ngược lại còn nhanh hơn.
Không nói nơi khác, chỉ riêng Hộ bộ.... Trước đây quan viên bên ngoài trở về kinh báo cáo công việc, không trả bạc tuyệt đối không được thông qua, bây giờ không phải đút lót bạc cho Hộ bộ, ngược lại công việc báo cáo nhanh hơn rất nhiều.
Ngoài việc thanh tẩy triều đình, Tần Dục còn tiếp nhận khoa cử.
Bởi Vĩnh Thành đế là người ra đề thi vậy nên khoa cử lần này cũng rất công bằng.
Chính là.... Bởi vì Vĩnh Thành đế yêu thích những thí sinh hành văn nổi bật, những năm gần đây đều chọn các sĩ tử đứng đầu là những người văn chương hoa mỹ nhưng kỳ thực lại không hiểu thực tế.
Vĩnh Thành đế cảm thấy rất tốt nhưng Tần Dục thì ngược lại.
Thể loại văn chương bay bổng sáo rỗng, bên trong không có một chút nội dung đều bị Tần Dục bỏ đi.
Tần Dục chỉ định tiến sĩ nhưng lại không nhúng tay vào thi Đình.
Hắn phải rời khỏi kinh thành.
Trước kia hắn đã từng rời khỏi kinh thành nhưng chưa từng đi quá xa, lần này đến một nơi vô cùng xa xôi, đối với hắn mà nói là hoàn toàn xa lạ.
Tâm tình Tần Dục có chút phức tạp nhưng cũng tràn ngập mong chờ.
Tuy rằng đại thù vẫn còn đấy, nhưng hắn cũng có chút vui sướng đối với việc sắp xảy ra trong tương lai.
Tần Dục đã dọn ra ngoài, nhưng căn bản ban ngày đều phải ở lại trong cung nên không có thời gian ở chung với Lục Di Ninh.
Đối với việc này Lục Di Ninh rất không vui, cũng muốn bắt chước Thái Bình đạo nhân đi vào cung... Nhưng nàng là người rất nghe lời nên rốt cuộc không đi.
Nếu không vào cung... sinh hoạt của Lục Di Ninh liền giống như trước kia: ban ngày đi theo Hồ phu nhân cùng Hồ đại phu học y, đến khi Tần Dục sắp về liền chạy đứng trước cửa Đoan Vương phủ chờ Tần Dục.
- --
Hôm nay Tần Dục trở về sớm hơn so với bình thường, không chỉ vậy còn mang vịt nướng cho Lục Di Ninh.
"Là vịt nướng Phúc Mãn lâu!" Lục Di Ninh nhìn hộp gỗ đựng vịt nướng Tần Dục mang về, mắt sáng lấp lánh.
Lần này Tần Dục mua hai con vịt nướng, bản thân hắn ăn chưa tới một phần tư, chỗ còn lại để Lục Di Ninh giải quyết nốt.
Nhìn Lục Di Ninh ăn sạch sẽ vịt nướng, mặt đầy dầu mỡ thoả mãn xoa xoa miệng, Tần Dục đột nhiên hỏi: "Di Ninh, buổi tối có muốn ra ngoài chơi không?"
"Ngươi dẫn ta đi sao?" Lục Di Ninh tò mò nhìn về phía Tần Dục hỏi.
"Đúng vậy, ta dẫn nàng đi." Tần Dục nói.
Tần Dục mang theo Lục Di Ninh đi đến một toà nhà trong kinh thành.
Toà nhà kia vốn là của một quan viên thuộc Hình Bộ, nhưng không lâu trước đây quan viên kia đã bị Tần Dục lột mũ cách chuồn (cách chức), toà nhà này liền thuộc về quốc khố.
Bởi vì Tần Dục bãi chức rất nhiều quan viên trong triều nên hiện giờ có rất nhiều toà nhà như vậy trong kinh thành, cơ bản đều bị dán giấy niêm phong lên, toà nhà này cũng không phải ngoại lệ.
Sau giờ giới nghiêm buổi đêm hôm nay, Tần Dục mang theo Lục Di Ninh và rất nhiều hộ vệ đi vào từ cửa hông, sau đó lại vào trong hoa viên.
Hoa viên trong toà nhà này vốn dĩ có rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, nhưng hiện tại tất cả hoa cỏ cây cối đó đều đã bị đào lên.
Lúc này ở giữa có một cái động, một cái động rất lớn.
"Việc ở đây có ai phát hiện không?" Tần Dục nhìn về phía Triệu Nam.
"Vương gia, chúng thần hành sự vô cùng cẩn thận, không có ai phát hiện ra!" Triệu Nam nói.
Triệu Nam vốn ổn trọng, nhưng lúc này vẻ mặt của hắn vô cùng kích động, cho dù dưới bóng đêm cũng không có cách nào che dấu được.
Tần Dục biết hắn kích động vì cái gì, chính hắn lúc này cũng có chút kích động, thậm chí dù đã sớm biết trước kết quả nhưng vẫn hỏi lại một câu: "Đã đào thông?"
"Vâng, vương gia, đã đào thông." Triệu Nam nói.
"Chúng ta đi xem." Khoé miệng Tần Dục hơi cong, nhưng rất nhanh liền nhíu mày - hắn ngồi xe lăn, không dễ gì vào được.
"Vương gia, để thần cõng người." Triệu Nam nói.
Tần Dục còn chưa kịp nói, Lục Di Ninh đã nói: "Để ta, để ta cõng!"
Tần Dục hơi ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Được, nàng đến cõng."
Tần Dục ghé vào lưng Lục Di Ninh, đi theo Triệu Nam vào hầm ngầm hắn cho người đào.
Bên cạnh toà nhà này là phủ đệ của kẻ đắc lực nhất bên người Vĩnh Thành đế - thái giám Phúc Quý.
Mà cái hầm ngầm này... Nó thông xuống dưới nền đất nhà kho của đại thái giám chỉ yêu tiền tài không màng thứ khác.
Phúc Quý thích bạc, hắn còn thích bạc trắng và vàng thật.
Đi theo Vĩnh Thành Đế nhiều năm như vậy, làm người hầu đắc lực nhất bên Vĩnh Thành Đế, Phúc Quý thu tiền đến mỏi tay, mà hắn dù là thu ngân phiếu hay là thu trân bảo gì cũng sẽ đổi thành vàng bạc, sau đó chôn ở trong phủ nhà mình.
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh xuất cung, hắn chỉ thích ở tại ngân khố của mình, cái gì cũng không làm chỉ nhìn những khối bạc đó, hắn cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Mà những việc này, là đời trước sau khi ૮ɦếƭ Tần Dục mới biết được.
Phúc Quý làm việc mọi mặt đều khéo léo linh hoạt, lại tương đối nhẹ nhàng mềm mỏng, không vênh váo huênh hoang, mà hắn lúc ấy đang là Nhi*p Chính Vương, tuy biết Phúc Quý vẫn luôn nhận hối lộ, nhưng bởi Phúc Quý chưa từng đắc tội hắn, lại là người hầu hạ lâu năm bên người Vĩnh Thành Đế, cho nên vẫn chưa làm gì kẻ này. Vĩnh Thành Đế sau khi ૮ɦếƭ còn cho phép gã xuất cung.
Sau khi Phúc Quý xuất cung, liền ở tại phủ đệ này, cuộc sống thường ngày không quá xa hoa, thậm chí có thể nói là đơn giản. Kể từ đó, hắn càng không quan tâm lão thái giám này nữa, kết quả... Chính là một lão thái giám không vênh váo huênh hoang như vậy, khi người Nhung xông vào nhà hắn, sau khi đào ba thước đất lên, thế mà lại từ nhà hắn đào ra hầm chứa mấy trăm vạn lượng bạc, hơn một trăm linh hai vạn lượng vàng.
Sau khi người Nhung đánh hạ kinh thành, chúng có thể nhanh chóng ổn định dưỡng sức, thậm chí có tiền đi đánh Giang Nam, toàn bộ là do bọn chúng ở kinh thành chiếm đoạt của cải rất nhiều nhà quan lại, mà trong đó, của cải của Phúc Quý bị chiếm đoạt có lẽ không phải nhiều nhất, nhưng luận về vàng bạc thực sự lại không có ai nhiều hơn so với hắn.
Tần Dục giúp đỡ Tần Tề chiếm đoạt của vài đại thần, nhưng bạc của Phúc Quý này, hắn lại quyết định tự mình thu vào. Phúc Quý đào ngân khố ngầm, chỉ có mình hắn có chìa khóa, cũng chỉ có mình hắn đi vào, hắn sẽ không để cho người khác đi xem xét, đúng lúc này bởi vì Vĩnh Thành Đế bệnh nặng nên cả ngày hắn đều ở trong cung hầu hạ, không thể xuất cung.
Nói cách khác.... Ngay lúc này dọn sạch ngân khố Phúc Quý, hắn một chút cũng sẽ không biết.
Mà dọn sạch ngân khố Phúc Quý...... Muốn đi cổng chính khẳng định sẽ bị Phúc Quý phát hiện, nhưng không phải có thể đào một cái đường ngầm sao?
Triệu Nam đào ra hầm ngầm rất lớn, nhưng bởi vì thời gian gấp rút không kịp xử lý qua, vì vậy khắp nơi đều là bùn, bởi vì có hồ nước ở kế bên nên nơi này còn đặc biệt lầy lội, đi bộ lên từng bước một chân nông một chân sâu, hết sức khó khăn.
Nhưng dù vậy, Tần Dục được Lục Di Ninh cõng, vẫn không cảm nhận được chút lắc lư nào. Lục Di Ninh đi rất vững vàng, rốt cuộc cũng tới được đích, nàng đem Tần Dục đặt ở trên ghế mà Triệu Nam mang vào, xoay người, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Dục.
Ngân khố đã đốt đuốc thắp sáng lên, đem dáng vẻ chờ đợi khen ngợi của Lục Di Ninh hiện ra rõ ràng trước mắt Tần Dục, Tần Dục cười khẽ một tiếng, cầm tay nàng: "Di Ninh thật lợi hại."
Sau khi Tần Dục khen Lục Di Ninh, mới nhìn về phía chung quanh, sau đó không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Nơi này thật sự có quá nhiều bạc!
Tần Dục đã trải qua việc giữ chức Nhi*p Chính Vương, cũng coi như đã thấy qua chuyện đời, thế nhưng trước kia hắn chưa từng một lần thấy qua nhiều vàng bạc đến như vậy.
Hắn vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền mấy năm nay, nhưng mà tiền hắn kiếm được so với nơi này, thật không được coi là cái gì.
Đương nhiên, hắn cần quá nhiều ngân lượng, ngay cả khi trộm chừng này ngân khố cũng không đủ dùng, chờ về sau đi Tây Bắc, hắn vẫn nên nghĩ biện pháp dùng bạc ngân khố này đi sinh tiền, kiếm nhiều bạc hơn mới được.
Thọ Hỉ đi theo phía sau Tần Dục, nhìn đến ngân khố này cũng bị kinh sợ, sau đó lại tôn kính khâm phục mà nhìn Tần Dục.
Vương gia bọn họ thật sự quá lợi hại! Quả thật là thần cơ diệu toán đoán việc như thần!
Phúc Quý kia luôn khiêm nhường, thu tiền không công khai, không một ai biết thật ra hắn lại có nhiều của cải như vậy, kết quả... Nhưng cuối cùng tất cả số tiền này đều nằm trên tay Vương gia nhà hắn.
"Nhiều bạc như vậy, khi nào mới có thể dọn xong?" Tần Dục nhìn về phía Triệu Nam.
"Vương gia, ước chừng sẽ mất vài ngày mới có thể dọn xong." Triệu Nam nói.
"Ta sẽ chờ dọn xong tất cả rồi rời kinh thành." Tần Dục nói.
"Dạ, Vương gia." Triệu Nam nói.
"Các ngươi mau chóng đem đồ vật dọn càng sớm càng tốt, cho người đưa đi Tây Bắc, nhớ rõ giữ lại những người này, đến lúc đó còn dọn những đồ vật khác." Tần Dục lại nói.
"Dạ, Vương gia." Triệu Nam lên tiếng, càng hưng phấn. Còn có đồ vật khác muốn dọn? Hay là...Vương gia nhà hắn tìm được ngân khố khác rồi?
Nếu lại dọn thêm mấy cái... Ngay cả khi Tây Bắc là vùng đất cằn cỗi sỏi đá, cũng có thể làm cho nó giàu có lên đi?
Triệu Nam đặc biệt hưng phấn, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Tần Dục cùng Triệu Nam thương lượng một chút về việc chừng đó bạc đưa đi Tây Bắc thế nào, đi con đường nào, phái người nào bảo vệ, mà lúc này, Lục Di Ninh đang xem từng đống vàng bạc kia.
Lục Di Ninh cũng không có khái niệm đối với vàng bạc, nhưng nhiều vàng bạc như vậy đặt cùng nhau, lại có ngọn đuốc chiếu xạ, thật sự vô cùng vô cùng xinh đẹp, mà nàng lại thích sự đẹp đẽ này.
Dĩ nhiên là nàng càng thích Tần Dục –– thỉnh thoảng phải quay đầu lại để nhìn Tần Dục.
Tần Dục cùng với Lục Di Ninh ở trong ngân khố ngầm chơi một lúc, rồi cùng nhau trở về. Sau khi trở về nhà, Tần Dục mới phát hiện trên mặt đất đã đầy dấu chân dính bùn của Lục Di Ninh.
"Giày ta bẩn rồi." Lục Di Ninh có chút ảo não nhìn chân mình: "Chân cũng bẩn luôn."
"Rửa một chút là sạch thôi." Tần Dục cười nói, cho người hầu mang nước tiến vào.
"Vậy chúng ta cùng nhau rửa!" Lục Di Ninh nhìn về phía Tần Dục, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Tần Dục liếc mắt nhìn Lục Di Ninh một cái, mỉm cười đồng ý.
Nhờ Lục Di Ninh giúp đỡ điều trị không gián đoạn suốt một năm, tắm nước thuốc không ngừng, tuy Tần Dục vẫn chưa thể đứng lên, nhưng hai chân của hắn cũng đã gần giống như người bình thường, chỉ là nhìn có chút hơi gầy mà thôi.
Dù vậy, Tần Dục vẫn thấy đôi chân của mình thật xấu, so sánh với phía dưới, cặp chân kia của Lục Di Ninh xinh đẹp hơn nhiều.
Thân thể Lục Di Ninh trong một thời gian dài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên khung cơ thể không được lớn lắm, đặc biệt là đôi bàn chân kia lại càng nhỏ nhắn vừa vặn, mỗi đầu ngón chân đều đặc biệt đáng yêu...
Tần Dục nhìn cặp chân kia, đột nhiên cảm thấy có chút nóng, ma xui quỷ khiến nói: "Di Ninh, ta giúp nàng lau chân được không?" Hắn rất muốn biết, cặp chân kia khi bị nắm ở trong tay hắn là cảm giác như thế nào.
Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng nói: "Được nha, ta cũng giúp chàng lau chân".
Lục Di Ninh vừa dứt lời liền duỗi tay nắm lấy chân của Tần Dục, muốn giúp Tần Dục lau khô.
Chân Tần Dục không thể cử động, liền như vậy trơ mắt mà nhìn Lục Di Ninh lau khô chân mình, tiếp theo, Lục Di Ninh lại thoải mái hào phóng đem chân mình gác lên đùi hắn.
Tần Dục nhẹ nhàng lau, xoa xoa, tay hắn không kìm được mà ở trên chân Lục Di Ninh vuốt ve làn da mịn màng kia, quả thật làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
Lục Di Ninh thật thích Tần Dục sờ, chạm vào nàng, đối với chuyện Tần Dục rửa chân cho mình, nàng đặc biệt mong chờ, nhưng mà...
Thời điểm bị Tần Dục ᴆụng tới bàn chân, nàng chịu ngứa không được, cho đến khi Tần Dục xoa nắn...
Nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, theo bản năng rút chân mình về, sau đó vội vàng chạy trốn tới bên cạnh, trong lòng còn sợ hãi mà nhìn Tần Dục.
Nàng chạy trốn quá nhanh, nên vô ý đá ngã lăn thùng nước rửa chân làm nó phát ra tiếng "loảng xoảng" rất lớn.
"Vương gia?" Thọ Hỉ ở bên ngoài kêu một tiếng.
Tần Dục rốt cuộc khôi phục tinh thần lại, nhìn nhìn tay mình, thở dài: "Thọ Hỉ, tìm người tới thu dọn một chút, đổi xô nước." Hắn... có chút trở nên không nhận biết được chính mình.
- ----
Những ngày tiếp theo, Tần Dục không lên triều, mà bắt đầu chuẩn bị việc rời kinh thành.
Đem tất cả đồ vật đáng giá trong Đoan Vương phủ thu dọn hết. Lúc sau, Tần Dục mang theo Lục Di Ninh đi ra ngoại thành đến thôn trang. Sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc, làm ra đủ loại sắp đặt bố trí, hơn nữa là tìm Chiêu Dương nói chuyện.
Tần Dục là tính mang theo Chiêu Dương đi Tây Bắc, đáng tiếc việc này trước đó chưa từng nói cho Chiêu Dương biết.
"Hoàng huynh, huynh muốn mang muội đi Tây Bắc?" Chiêu Dương kinh ngạc nhìn Tần Dục, nàng đã sớm biết chuyện Tần Dục muốn đi Tây Bắc, nhưng vẫn không biết Tần Dục tính mang nàng theo cùng.
"Muội nguyện ý đi sao?" Tần Dục hỏi: "Tây Bắc bên kia hoàn cảnh không được tốt lắm, rất nhiều đồ vật đều không thể mua được, nhưng so với hiện tại, bên kia càng thêm tự do..."
Tần Dục còn tưởng lại cần phải nói những điểm tốt ở Tây Bắc, Chiêu Dương lập tức đáp ứng: "Muội muốn đi!"
Tần Dục vốn dĩ chuẩn bị rất nhiều lời nói muốn thuyết phục Chiêu Dương, nhưng mà những lời đó căn bản không có dùng tới...
"Hoàng huynh, muội vẫn luôn muốn đi ra ngoài nhìn xem, muội...muội không sợ khổ!" Chiêu Dương vội vàng nói, nàng ở thôn trang này, cũng sống không quá xa hoa lãng phí.
Đến Tây Bắc...chỗ đó tuy cằn cỗi nguy hiểm, nhưng lại càng tự do, không phải sao?
Ở kinh thành, nàng có rất nhiều việc phải chú ý, thậm chí không thể dễ dàng rời khỏi thôn trang này, nhưng đi Tây Bắc...nàng còn có thể cưỡi ngựa đi rêu rao khắp nơi?
Chiêu Dương kích động đến mức mặt cũng ửng đỏ.
Tần Dục nhìn mặt muội muội mình có chút sắc hồng, khẽ thở dài một tiếng. Chờ đi Tây Bắc, nói không chừng muội muội hắn càng thêm quậy phá hơn...
Tuy nhiên, Chiêu Dương khỏe mạnh như vậy, so với nữ nhân yếu đuối béo mập trước kia cũng tốt hơn.
Người ở thôn trang Tần Dục, hắn muốn tất cả đều mang đi, còn có rất nhiều công cụ, hắn cũng muốn mang theo toàn bộ.
Người dưới tay Tần Dục có không ít, nhưng những người đó hắn đều giao việc cho bọn họ, cho nên, cuối cùng hắn lại không có đủ người hộ tống mình đi Tây Bắc.
Có khó khăn là phải nêu ra, Tần Dục đem tất cả đồ vật của mình thu dọn tốt. Lúc sau, liền vào cung, tìm gặp Vĩnh Thành Đế.
Người được phong vương sẽ có số lượng hộ vệ nhất định, mà hắn hy vọng có thể gia tăng thêm một chút.
Lục Di Ninh chữa bệnh giúp Vĩnh Thành Đế được vài ngày, nhưng đó chỉ là trị ngọn không trị tận gốc, sau đó nàng không hề chữa bệnh giúp Vĩnh Thành Đế nữa, cho nên thân thể Vĩnh Thành Đế lại khó chịu, tinh thần còn tệ hơn. Tuy rằng có các ngự y dùng thuốc tốt điều dưỡng, nhưng ước tính ông chỉ còn có thể sống thêm được một hai tháng. Đương nhiên, các ngự y đều sợ Vĩnh Thành Đế trách tội, đối với Vĩnh Thành Đế, bọn họ nói chính là một hai năm.
Trên người không khoẻ làm cho cảm xúc của Vĩnh Thành Đế trở nên không ổn định, đối với người xung quanh tràn ngập ý nghĩ thù địch, lúc này Tần Dục muốn xin thêm hộ vệ, ông liền phẫn nộ nhìn về phía Tần Dục: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Người này muốn càng nhiều hộ vệ, có mục đích gì?
"Phụ hoàng, trên đường đi Tây Bắc rất nguy hiểm, nhi thần hy vọng có thể gia tăng số lượng hộ vệ." Tần Dục một chút cũng không để bụng đến sự hoài nghi của Vĩnh Thành Đế mà nghiêm túc giải thích.
Nhìn đến bộ dạng này của Tần Dục, ngược lại Vĩnh Thành Đế khó mà nói thêm được cái gì. Đôi mắt ông đã có chút nhìn không rõ, lúc này nhìn về phía Tần Dục thì không thấy rõ bộ dáng của Tần Dục, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhi tử này ngồi ở trên xe lăn, ưỡn lưng thẳng tắp.
"Gia tăng gấp đôi hộ vệ cho con, con... lấy người bên Cấm vệ quân đi." Vĩnh Thành Đế phất phất tay, cho Tần Dục lui ra ngoài.
Ông nhớ tới bộ dáng Tần Dục khi còn nhỏ, khi đó đứa nhỏ này hết sức thông minh, vẫn luôn làm ông kiêu ngạo, nhưng hiện tại...
Cũng không biết có phải sinh mệnh gần kết thúc hay không, lúc này Vĩnh Thành Đế đột nhiên có chút không muốn Tần Dục đi. Ông sẽ ૮ɦếƭ, Tần Dục còn muốn đi Tây Bắc, có phải quá không đem người phụ phân như ông để trong lòng hay không?
Không, ông còn có thể sống thật lâu, ông không thể dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy...
Nét mặt Vĩnh Thành Đế biến đổi không ngừng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, không nói gì cả.
Thi hội đã kết thúc từ lâu nhưng số thư sinh tới ở Vạn Thư Lâu không giảm.
Sau khi Tần Dục đồng ý để những thư sinh có gia cảnh nghèo khó, gia đình không đủ điều kiện chu cấp tới Vạn Thư Lâu ăn ở miễn phí thì đã có rất nhiều thư sinh đến ở, ngoài ra những người trượt thi hội, rớt cử nhân cũng tới Vạn Thư Lâu.
Có những người chỉ ở Vạn Thư Lâu vài ngày rồi về quê nhà nhưng cũng có người tính toán ở lại lâu dài. Đường trở về quê nhà vừa xa xôi vừa nguy hiểm không bằng ở lại học tập dùi mài kinh sử, ba năm sau lại tái chiến.
Nếu may mắn, có khi... có khi không cần chờ đến ba năm. Nghe nói Vĩnh Thành Đế không còn trụ được bao lâu nữa, đợi tân đế đăng cơ sẽ tổ chức ân khoa[1]. Nếu Vĩnh Thành Đế đi sớm thì không tới một năm, bọn họ có thể tham gia ân khoa.
[1]Ân khoa: Khoa thi đặc biệt được tổ chức ngoài kì hạn thường lệ để đánh dấu việc vui mừng của quốc gia, triều đình hoặc hoàng tộc.
Thật ra không phải người đọc sách nào cũng không để ý chuyện thế sự. Ban đầu nhiều người lo lắng Vạn Thư Lâu không cho họ ở lâu dài nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra điều đó là dư thừa.
Đoan Vương không đuổi họ đi, ngược lại còn phái người hỏi thăm hoàn cảnh gia đình của bọn họ. Sau khi nghe mọi người trình bày hoàn cảnh gia đình, Đoan Vương còn sai người kiểm tra, đối chiếu lại thông tin hộ tịch.
Nghe nói, đây là điều cần thiết để đảm bảo an toàn. Quy trình tham gia thi hội vốn nghiêm ngặt, phải kiểm tra công văn nhiều lần, lại cần có người bảo đảm nên mọi người thấy việc Đoan Vương kiểm tra hộ tịch không hề kỳ lạ, thậm chí tất cả đều chấp nhận cách giải thích này. Những cử nhân đó không biết được rằng tất cả chỗ tư liệu cá nhân đó đều bị thu thập, kể cả biểu hiện của bọn họ khi ở Vạn Thư Lâu cũng bị theo dõi, ghi chép lại rồi đưa tới tay Tần Dục.
Người phụ trách làm tất cả những việc đó là Ngô Thiên Dương.
"Ta không quản người đó là tú tài hay cử nhân, chỉ cần trong sạch, không liên lụy người nhà đều xếp riêng ra." Tần Dục nói.
"Vương gia?" Ngô Thiên Dương không hiểu lý do Tần Dục làm vậy.
"Ta muốn đưa những người đó đi Tây Bắc." Tần Dục ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Thiên Dương.
Đôi mắt của Ngô Thiên Dương trợn tròn. Những lời này Tần Dục không chỉ nói với mình Ngô Thiên Dương.
Tần Dục để lại cho Triệu Nam một ít nhân thủ, nói là muốn hắn chuyển ít thứ, giờ nghe vương gia nói vậy, mấy "thứ" kia hẳn là đám tú tài cử nhân.
Bên Tây Bắc vừa hoang vu vừa vô cùng thiếu người, giải pháp cho việc này là đưa nạn dân từ vùng hạn hán tới, tuy nhiên có bá tánh thì cũng phải có quan viên. Cơ bản là không ai nào tự nguyện đến Tây Bắc làm quan, kể cả là đám tú tài cử nhân, vì bên đó không chỉ nghèo mà còn nguy hiểm.
Với những học sinh này mà nói, thà đi Giang Nam làm phụ tá cho huyện lệnh còn tốt hơn tới Tây Bắc làm quan. Tần Dục bất đắc dĩ phải dùng biện pháp khá là... thiếu đạo đức này. Tần Dục sai người gom đám học sinh lại với nhau rồi sai Triệu Nam trói người lại, trực tiếp mang đi Tây Bắc.
Với bên ngoài, Tần Dục sai người giải thích, những người này cảm động trước ân đức của hắn, tự nguyện đi Tây Bắc. Những học sinh được đưa đi lần này đã được chọn lọc trước, bọn họ không có người nhà liên lụy, có thể một mình đi Tây Bắc. Những người đạt được điều kiện như vậy ước chừng hơn năm trăm người. Không có người nhà liên lụy không có nghĩa họ là cô nhi. Tần Dục chọn ra những người không phải con trai độc nhất trong nhà lại chưa thành thân, còn anh chị em khác để phụng dưỡng cha mẹ.
Những người tới Vạn Thư Lâu ăn ở miễn phí vốn không phải người đồng ý tiếp nhận của ăn xin, đều là người có khí khái. Tần Dục tin tưởng, thời điểm bọn họ mới bị trói đều nảy sinh bất mãn nhưng sẽ nhanh chóng tiếp thu hiện thực. Hắn lại sai người ngày ngày thuyết phục, có khi bọn họ còn mong đợi việc tới Tây Bắc.
- ----
Thời điểm Tần Dục rời Kinh thành, thời tiết đã bắt đầu nóng bức nhưng số học sinh tới đưa tiễn rất đông. Bọn họ ngồi trên xe ngựa do Ngô Thiên Dương chuẩn bị rồi ra ngoại thành. Những học sinh ở Vạn Thư Lâu đều muốn tiễn Tần Dục nên xe ngựa nào cũng kín người. Đi ra tới ngoại thành một đoạn, vài chiếc xe rẽ sang hướng khác dần đi tới một con đường hẻo lánh.
Trên xe ngựa, các học sinh đang nói chuyện rôm rả.
"Lần này đi thật sự có điều thú vị, ngồi xe ngựa cũng phải ngồi đúng số." Một tú tài cầm thẻ tre hào hứng nói.
"Lần này số người tới tiễn Đoan vương quá đông, nếu không có thẻ tre thì chắc mọi người loạn lên mất." Người bên cạnh nói.
"Mấy người chúng ta ngồi chung một xe ngựa cũng coi như là một loại duyên phận."
Ngô Thiên Dương ngồi ở trong góc, nghe này mấy học sinh đó nói chuyện, trong lòng cười thầm mấy tiếng. Thẻ tre viết tên và số thứ tự không phải là ngẫu nhiên mà do hắn tự mình sắp xếp, không phải là duyên phận gì.
Sau khi Ngô Thiên Dương thề trung thành với Tần Dục đã quyết cả đời đi theo vị chủ tử này, Tần Dục muốn đi Tây Bắc, hắn lập tức xin đi cùng. Có điều Ngô Thiên Dương không ngờ tới Tần Dục ngoài việc mang theo hắn còn mang theo một đám tú tài cử nhân. Cách làm này... quả thực là không phúc hậu chút nào nhưng Ngô Thiên Dương không thể không thừa nhận, đây là một chủ ý không tồi, có thể nói là tuyệt diệu.
Cách này đối với đám tú tài cử nhân cũng không phải chuyện xấu. Bọn họ muốn làm quan, chờ ở kinh thành không biết là chờ bao nhiêu năm nữa, đi Tây Bắc có khi lập tức phong quan.
Tây Bắc đúng là nơi vừa nghèo vừa nguy hiểm nhưng đám người này cả ngày đều nói muốn tạo phúc cho bá tánh, không bằng đưa hết đi Tây Bắc giúp đỡ bá tánh.
Ngô Thiên Dương nghĩ như thế càng cảm thấy yên tâm.
"Ngô huynh." Đột nhiên có người gọi Ngô Thiên Dương.
"Không biết Hà huynh có việc gì?"
Hà Diệp Đồng đã từng được Đoan Vương chú ý hỏi qua, lại là từ Tây Bắc tới, Ngô Thiên Dương nghĩ hắn hẳn hiểu biết tình huống ở Tây Bắc, liền an bài hắn ngồi chung xe ngựa với mình.
"Ngô huynh, huynh nói xem có phải Đoan Vương đã đi Tây Bắc trước, còn đội ngũ này chuyển đồ theo sau không?" Hà Diệp Đồng hỏi.
Sau khi thi hội kết thúc, Hà Diệp Đồng biết với khả năng của bản thân rất khó đậu cử nhân. Kì thực, Hà Diệp Đồng không phải người thông minh xuất chúng, lại sống ở Tây Bắc nên không có danh sư chỉ bảo, dựa vào nỗ lực để thi, tới kì thi hội đã đã là cố hết sức, khó đậu nổi tiến sĩ.
Người như thế ở kinh thành chỉ lãng phí thời gian, không bằng về Tây Bắc tiếp tục làm hậu cần cho quân doanh.
Hà Diệp Đồng vốn căm hận người Nhung. Vào mùa đông năm ngoái người Nhung tiến đánh phía nam, hắn bận chuẩn bị cho kì thi hội nên không thể ở biên quan góp sức. Vì việc này mà Hà Diệp Đồng tức giận rõ lâu.
Ban đầu, Hà Diệp Đồng dự định trở về Tây Bắc sau khi kì thi hội kết thúc, khổ một nỗi là hắn hết tiền. Sau khi Ngô Thiên Dương biết được chuyện đã quả quyết đồng ý cho Hà Diệp Đồng đi cùng đội ngũ của Đoan Vương đến Tây Bắc, kết quả là...
Ngô Thiên Dương không những không đi cùng Đoan Vương mà còn kéo hắn đi tiễn xe ngựa. Hắn không muốn tiễn xe ngựa của Đoan Vương mà muốn cùng đi về Tây Bắc. Lòng Hà Diệp Đồng rối như tơ vò, khó hiểu nhìn Ngô Thiên Dương.
"Huynh yên tâm, ta đảm bảo huynh nhất định có thể đi Tây Bắc." Ngô Thiên Dương nói.
"Đấy là đương nhiên. Đoan Vương không biết nhiều về tình hình Tây Bắc, giá mà ta được đi cùng ngài ấy thì có thể giúp đỡ phần nào." Hà Diệp Đồng lại nói.
"Huynh không cần lo việc đó, Vương gia hiểu rõ tình trạng của Tây Bắc." Ngô Thiên Dương đột nhiên nói.
"Thật không?" Hà Diệp Đồng cảm thấy bất ngờ.
"Chuyện đó là thật." Ngô Thiên Dương nói: "Trước giờ Vương gia luôn quan tâm tình hình Tây Bắc nên biết không ít việc. Ngày trước huynh là thủ hạ dưới trướng tướng quân Lý Sùng An đúng không?"
"Đúng thế, Vương gia biết cả việc này sao?" Hà Diệp Đồng kinh ngạc.
Lý tướng quân đúng là nhân vật lớn nhưng hắn chỉ là một kẻ vô danh, không ngờ Vương gia lại biết được quá khứ của nhân vật nhỏ như hắn.
"Vương gia thật giỏi." Ngô Thiên Dương nói, ngay lúc này từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa.
"Còn có người khác tới tiễn Vương gia sao?"
"Nghe nói lần này Vương gia đi Tây Bắc, bệ hạ sai Cấm vệ quân hộ tống, liệu có phải Cấm vệ quân không?"
"Không phải Cấm vệ quân, những người đó nhìn kì lạ lắm..."
Các học sinh nhấc rèm cửa lên, tò mò nhìn ra ngoài thì thấy một đám người mặc đồng phục cưỡi tuấn mã, từ xa tới bao vây xe ngựa.
Tất cả đều bị bắt cóc.
- ----
Cùng lúc đó tại Kinh thành, tổng quản thái giám Phúc Quý đổ bệnh. Mấy ngày nay Phúc Quý hầu hạ Vĩnh Thành Đế vô cùng vất vả, cả người đều uể oải, đợi mãi mới có cơ hội rời khỏi Vĩnh Thành Đế. Phúc Quý không ở trong cung nghỉ ngơi mà kiên trì xuất cung.
Phúc Quý cảm thấy chỉ có ngắm nhìn chỗ vàng bạc mà bản thân tích góp được mới làm hắn thoải mái, có khi còn vui vẻ đến khỏi bệnh luôn.
Đi xuống cầu thang hướng tới ngân khố, tuy Phúc Quý chưa nhìn thấy chỗ vàng bạc bảo bối nhưng khóe miệng đã không kìm được mà cong lên.
Tuy nhiên ngay sau đó, nét mặt Phúc Quý cứng lại, bởi vì ngân khố của hắn trống rỗng.
Không, nơi này hình như còn cái gì đó... Trên tường treo một tờ giấy, nét chữ này Phúc Quý rất quen thuộc, là chữ của Thái Bình đạo nhân.
Nét chữ thiết họa ngân câu[1], vô cùng đẹp đẽ nhưng khi Phúc Quý nhìn lại thấy vô cùng đau lòng.
[1]Thiết họa ngân câu: miêu tả nét chữ trong mạnh mẽ lại chứa gì đó mềm mại.
"Mượn tiền bạc của ngươi dùng một chút, tương lai ngươi tất có phúc báo."
Kể cả tương lai có phúc báo, hắn cũng tiếc tiền!
- ---------------------
Theo dõi page để cập nhật truyện hay