Đừng Đến Trêu Chọc Ta - Chương 39

Tác giả: Vô Vị Bi Thương

Âm Mưu
Là bọn họ!
Nhịp tim Tô Mộ Thu đập nhanh, vui mừng ngước mắt nhìn về phía trước, hai người đàn ông cao lớn song song đứng, toàn thân phát ra khí tức âm trầm, nội tâm căng cứng được buông lỏng, hốc mắt hơi nóng, cô thiếu chút nữa không kiềm được lòng mà rơi nước mắt.
Trước mắt nhoáng một cái, cô còn không kịp phản ứng, Phượng Dạ Diễm không hề báo động trước một tiếng đột nhiên tiến tới đứng ở trước mặt cô, một giây sau, Tần Tử Dương bên cạnh cô bị đá ngã lên trên mặt đất.
“Tần học trưởng!” Cô kinh hô, nhào tới trước xem xét thương thế của anh, ân cần hỏi, “Anh không sao chứ?”
“Khụ khụ….” Tần Tử Dương ôm lấy иgự¢ kịch liệt ho khan, “Không có….. Anh không sao….. Khụ khụ……”
Cô nhíu mày, “Sắc mặt anh trắng không còn chút máu, còn nói không có việc gì.”
“Xem ra, chúng tôi tới không đúng lúc, đã quấy rầy đến các người, phải không?”
Thanh âm lạnh lẽo giống như âm thanh nhức tai của hạt châu rơi xuống trên mặt đất, lạnh giống như một nhát đao xé gió lao thẳng tắp về phía Tô Mộ Thu.
Trên người Tô Mộ Thu chỉ có một khăn tắm trắng muốt, giờ phút này cúi xuống bên cạnh người đàn ông khác làm cho Phượng Dạ Diễm đỏ mắt, nhếch môi mỏng, nụ cười căng cứng nguội lạnh có thể thấy được anh đang cực lực ẩn nhẫn lửa giận.
Anh như vậy làm cho cô cảm thấy sợ hãi, “Không phải như vậy, bọn em………” Cô đứng lên, vội vàng muốn cùng giải thích với anh, rồi lại đột nhiên dừng lại, cô biết rõ nếu như cô nói như vậy, từ ngữ mập mờ sẽ làm bọn họ càng thêm hiểu lầm, nhưng mà……… Trong phòng có camera, nói cách khác kẻ chủ mưu lần này có thể ở một chỗ khác nhìn bọn họ, nếu như cô hiện tại cùng Phượng Dạ Diễm giải thích, như vậy không cách nào cam đoan em gái của Tần học trưởng sẽ an toàn. “Làm ơn tin tưởng em, em không làm việc gì có lỗi……..”
“Bây giờ cô còn muốn bọn tôi tin tưởng cô?” Phượng Dạ Diễm cắt đứt lời cô, “Tô Mộ Thu, cô còn muốn gạt chúng tôi tới khi nào? Cô muốn nói em là bị ép buộc sao?”
Tô Mộ Thu vẻ mặt nhu hòa lẳng lặng nhìn Phượng Dạ Diễm, giữ im lặng.
“Như thế nào? Không phản đối? Có tật giật mình? Nói muốn tới trường là một cái cớ sao? Nhưng thật ra là vì gặp người đàn ông này?” Phượng Dạ Diễm cười lạnh, “Cô có soi gương nhìn bộ dáng thấp hèn của mình hay không? Thật sự là xấu hổ!” Anh chán ghét nhíu mày.
Ánh mắt của anh như đao, tưởng chừng muốn đâm mấy nhát trên người cô, toàn thân cô chấn động, đồng tử đột nhiên co rút lại, sắc mặt cũng bắt đầu trắng xanh.
Phượng Dạ Hoàng một mực thờ ơ lạnh nhạt đến gần Tô Mộ Thu, ưu nhã ϲởí áօ vest ra, sau đó choàng lên người cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi anh cong lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, đôi mắt đen sẫm nhìn không ra một tâm tình nào, cô tái nhợt mỉm cười với anh, ôn nhu khẽ gọi, “Hoàng……”
“Em lúc nào cũng có thể làm anh ngạc nhiên! Thân thể gầy yếu như vậy……” anh giơ bàn tay ra khẽ vuốt gương mặt cô như người yêu ôn nhu với nhau, “Bên dưới lại che giấu Dụς ∀ọηg đáng sợ đến cỡ nào? Em nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu người đàn ông mới có thể triệt để thỏa mãn em? Hả?”
Thanh âm của anh thật mê người.
Rõ ràng là tháng năm đầu mùa hạ, rõ ràng có áo khoác trên người bao phủ thân thể, không phải đã mang theo nhiệt độ cơ thể người vừa mặc nó sao? Vì sao cô hoàn toàn cảm thụ không được? Lạnh quá! Cái lạnh thẩm thấu đến xương, bất tri bất giác cô như bị dìm xuống một hố băng.
Tô Mộ Thu khép năm ngón tay lại, níu chặt áo khoác, một góc áo vest cao cấp bị vo thành một nắm giống lòng của cô bây giờ, bị một bàn tay vô hình hung hăng vò nát, yếu ớt không chịu nổi một đả kích.
“Khụ khụ….. Khụ khụ…….” Tần Tử Dương ho khan từ trên mặt đất đứng lên, lấy hết dũng cảm nhìn thẳng vào Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nói, “Phượng tiên sinh, tôi cùng Tô tiểu thư không có………..”
“Câm mồm!” Tô Mộ Thu lạnh lùng cắt đứt.
“Tô tiểu thư…..” Tần Tử Dương ánh mắt quái lạ nhìn cô.
Khoác áo khoác lớn cô trông càng nhỏ bé yếu ớt hơn, vốn là khuôn mặt trắng noãn giờ phút này không còn một huyết sắc, cơ thể run rẩy lung lay như sắp đổ dường như chỉ một giây sau sẽ ngã xuống.
“Em không sao chứ?” Anh lo lắng tiến lên, muốn đỡ lấy cô.
Ánh mắt Phượng Dạ Hoàng trầm xuống, mặt không biểu tình chen chân vào, vào lúc Tần Tử Dương sắp ᴆụng vào Tô Mộ Thu đã bị anh một cước đá văng ra.
Tần Tử Dương kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề ngã xuống đất, hai tay ôm lấy bụng, dường như rất thống khổ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, có thể thấy một cước đó của Phượng Dạ Hoàng lực đạo hung ác cỡ nào.
Tô Mộ Thu nhẹ chau lông mày, tâm nổi lên tia không đành lòng cùng áy náy.
Phượng Dạ Diễm cười một tiếng, trước sau như một ngạo mạn nói, “Loại đàn ông yếu ớt như vậy rốt cuộc có cái gì tốt? Tại sao em vì cậu ta mà phản bội chúng tôi? Chẳng lẽ chúng tôi đối với em còn chưa đủ tốt?”
Không nói nên lời, trong mắt của bọn họ hiện lên tia chán ghét cùng khinh miệt không hề che giấu chút nào, cứ như vậy mà phán quyết tội danh của cô.
“Ha ha………….”
Cô cười khẽ lên tiếng.
Nụ cười kia rõ ràng nhu tình như nước, lại không che giấu được nội tâm bi thương của cô, thanh âm kia rõ ràng thanh thúy dễ nghe lại làm cho lòng người ta chua xót khôn tả.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nheo mắt lại nhìn cô,
Cô giương mắt khiêu khích nhìn lại bọn họ, khóe môi treo nụ cười trào phúng, “Thật hết cách, đã bị các anh bắt được tại chỗ, cũng không có khả năng tiếp tục giấu giếm đi, nói đi, các anh muốn xử trí tôi như thế nào? Phản bội……….Là một tội danh rất lớn nha?”
Câu cuối cùng là nhẹ giọng nỉ non sau đó nhẹ nhàng thở dài, hơi thở giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Như thế nào? Tìm mười người đàn ông đến nhục nhã tôi? Hay là, trực tiếp Gi*t tôi?”
Tô Mộ Thu mắt cũng không chớp lấy một lần, ánh mắt kia xuyên qua Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm thẳng tắp nhìn về phía phương xa, trống rỗng không hề có một tia sinh khí.
Bọn họ không tin cô, từ lúc bắt đầu bọn họ đã định cho cô tội danh phản bội, bọn họ căn bản không có ý định cho cô cơ hội giải thích, đây chính là yêu mà bọn họ luôn miệng nói sao? Luôn ngờ vực vô căn cứ, không hề tin tưởng cô, loại tình yêu này…………….cô không cần nó.
Tất cả ủy khuất trong nội tâm làm hốc mắt ẩm ướt, nước mắt sắp không khống chế được, không được, không được, không được ở trước mặt bọn họ rơi nước mắt, không được………………..
Làm ơn cho cô giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Không phải! Không phải như vậy!” Tần Tử Dương nằm ở trên mặt đất vội vàng giải thích, “Tô tiểu thư cô ấy……..”
Mắt Phượng Dạ Diễm nhíu lại, chân thẳng thừng đạp lên phía sau lưng anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn ngất đi.
Phượng Dạ Diễm nhìn về phía Tô Mộ Thu, cười đến tàn bạo khát máu, “Gi*t cô? Làm sao có thể!? Hậu quả phản bội chúng tôi, tôi cam đoan sẽ làm cho cô vô cùng thống khổ.”
Anh cầm lấy cánh tay của cô, bị cô gạt qua, “Đừng ᴆụng vào tôi!” Lực đạo quá lớn làm cho cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm cùng nhắm mắt lại, hai tay nắm lại thật chặt, chặt đến mức có thể thấy rõ các khớp xương.
Bọn họ mặt lạnh cất bước rời đi, Tô Mộ Thu mặt không biểu tình đi theo phía sau bọn họ.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Tử Dương hôn mê nằm trên mặt đất.
“Khốn nạn! Ngu xuẩn! Đồ con lợn!”
Từng tiếng yêu kiều vang lên, kế tiếp âm thanh vật nặng rơi trên mặt đất, trên màn hình LCD hình ảnh biến mất chỉ còn lại một màn hình tối đen.
“Vì sao hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện!? Anh! Chính là anh! Anh nói! Rốt cuộc vì sao?”
Ánh mắt cô gái oán hận như đao bắn về phía người đàn ông cách cô gần nhất, người đàn ông kia kinh hoảng trừng mắt, lắc đầu liên tục, không biết làm sao.
“Đồ ngu! Đồ ngu! Tất cả đều là một lũ ngu xuẩn!”
Cô gái kêu to phát tiết cơn giận của cô, đem ánh mắt quét xuống những thứ rơi mặt đất, cuối cùng nặng nề ngồi lên ghế sô pha.
“Bớt giận chưa? Bảo bối của anh.”
Người đàn ông mắt trái có một vết sẹo dữ tợn kéo dài ôm cô gái vào trong иgự¢, hút một điếu xì gà chậm rãi nhả ra một làn khói trắng.
“Gi*t đứa con gái kia cho tôi.” Cô gái âm độc cười lạnh.
“Ha ha……” Người đàn ông mặt sẹo cười to, “Được được được…. Bảo bối định đoạt, người đâu tới đây……………”
“Đợi một chút…..”
Một giọng nam dễ nghe đột ngột vang lên, âm cuối kéo thật dài.
“Tôi khuyên các người tốt nhất không nên động vào em gái của tên kia, giờ phút này tối kị nhất là làm lộ ra dấu vết, tôi nghĩ các người sẽ không hy vọng Ám Diễm môn điều tra ra đâu nhỉ?”
Cô gái nheo lại đôi mắt hạnh xinh đẹp, đem ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang nói chuyện.
Người đàn ông một đầu tóc bạc dài đến eo đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một cây ngân châm vuốt vuốt, vẻ mặt bất cần đời cười nhạt.
“Hai người bọn họ……. Là anh kêu đến?”
Cô gái hoài nghi, trong nội tâm vì khả năng này mà giận dữ.
Người đàn ông tóc bạc cười lắc đầu, “Tiểu thư đáng yêu, tôi với cô đã ngồi trên cùng một cái thuyền, nên tin tưởng lẫn nhau, không cần phải đưa ra loại suy đoán không thú vị này. Ok?”
Cô gái phẫn nộ hừ lạnh.
Thế giới này chỉ có ích lợi, không có tín nhiệm.
“Bảo bối, có cần giải quyết luôn tên kia không?”
Người đàn ông mặt thẹo vẻ mặt nịnh nọt hỏi cô.
“Không cần, đừng ᴆụng vào anh ta, mặt khác thả em gái của anh ta ra. Mặc dù không đúng theo kế hoạch của em, nhưng ít ra hiệu quả nhận được không tệ cho lắm. Tô Mộ Thu, cô chờ xem hậu quả của việc phản bội Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đáng sợ cỡ nào a! Tôi rất chờ mong!” Cô gái tinh tế vuốt ve móng tay sơn màu đỏ tươi của mình, nở nụ cười nham hiểm.
Tuyệt Vọng
Chiếc xe Lincoln chậm rãi dừng trước cửa Phượng gia.
Lúc xe dừng lại, Tô Mộ Thu liền không thể chờ có người mở cửa xe mà tự mở rồi vội vã xuống xe, một lòng chỉ muốn chạy trốn…không khí này làm cho cô hít thở không thông, vẻ mặt cô lãnh đạm trực tiếp đi về phía trước, kết quả bởi vì đi quá nhanh nên vấp phải một hòn đá, thân thể gầy yếu thoáng lung lay nhưng sau đó Phượng Dạ Hoàng nhanh tay đỡ được.
“Cẩn thận.”
Anh trầm giọng dặn dò.
Cô ổn định thân thể, nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra, không thèm liếc anh một cái.
Thần sắc anh phức tạp nhìn bóng lưng vô lực của cô, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Phượng Dạ Diễm đứng ở phía sau anh phát ra một tiếng thở dài.
“Hoan nghênh trở về!”
Trông thấy Tô Mộ Thu vào nhà, một đám nữ giúp việc dừng công việc trong tay lại kính cẩn hạ thấp người.
Cô lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, tốc độ dưới chân không ngừng gia tăng, vẻ mặt không chút biểu tình, ánh mắt thẳng tắp hướng về phương xa.
“Mẹ………..”
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên trông thấy Tô Mộ Thu liền bỏ món đồ chơi trong tay ra, liền nhảy xuống sô pha chạy về phía cô.
Tiếng nói non nớt đáng yêu làm cho đôi mắt vô thần của Tô Mộ Thu lóe lên, cô nhu hòa cười nhìn các con chạy tới, cô ngồi xổm xuống đem hai đứa con trai ôm chặt vào lòng.
“Mẹ, vừa rồi ông mang bọn con đi chơi xạ kích a!” Phượng Sở Nhiên mở to mắt hưng phấn ngẩng đầu nhìn cô.
Phượng Sở Mạc cũng là vẻ mặt hưng phấn, cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc, “Mẹ, con rất lợi hại a! Mới bắn lần thứ nhất đã………” Cậu đột nhiên dừng lại, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng khóc………” Cậu duỗi ra bàn tay mập mạp nhỏ bé nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tô Mộ Thu.
Từng giọt nước mắt ngưng tụ nãy giờ cuối cùng cũng theo gò má trợt xuống, Tô Mộ Thu gắt gao cắn môi, lung tung lau khuôn mặt mình nhưng như thế nào cũng ngăn không được nước mắt rơi xuống.
“Mẹ………”
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên đỏ mũi, nước mắt bắt đầu chảy xuống, Tô Mộ Thu như vậy đã dọa bọn chúng, bọn chúng nghẹn ngào nhào vào иgự¢ cô.
“Ngoan, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên không khóc…..” Cô ôn nhu nhẹ nói, trấn an vỗ nhẹ sau lưng bọn chúng, “Mẹ không có việc gì, chỉ là thân thể mẹ không thoải mái, các con đi chơi đi, mẹ lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
Cô miễn cưỡng mỉm cười, nụ cười kia chứa đầy khổ sở cùng chua xót làm cho người ta đau lòng.
“Dạ.”
Chính vì mẫu tử liên tâm, có lẽ Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên cảm nhận được Tô Mộ Thu nội tâm bi thương, thân thể tránh ra một bên, nước mắt như hạt châu sa từ từ rơi xuống, bọn chúng mím môi thật chặt, quật cường không khóc lên tiếng, chỉ là trơ mắt nhìn Tô Mộ Thu rời đi.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, tới đây với ông.”
Xa xa Phượng Dật Hành kêu to, tinh thần Tô Mộ Thu sa sút làm cho ông cảm thấy được đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Ông.”
Bọn họ nức nở gọi, hai đứa một mực nắm bàn tay nhỏ bé, mở to hai mắt đẫm lệ đáng thương ngẩng đầu nhìn ông.
Vẻ mặt ông từ ái, tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bọn chúng, “Tiểu bảo bối sao lại khóc nhè? Nói cho ông nghe đã xảy ra chuyện gì? Hả?”
Bọn họ lắc đầu.
“Hoàng, Diễm, tới đây một chút.”
Ông mắt sắc thoáng nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, lập tức lên tiếng gọi bọn họ lại.
Bọn họ chỉ là lạnh lùng liếc ông một cái, không nói một câu xoay người lên lầu.
Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên hai mặt nhìn nhau, quái lạ nhíu mày.
“Hai cái thằng nhóc này lại làm ra chuyện gì nữa đây?”
Lãnh Nghiên lo lắng nhíu mày, “Ông xã, đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Mộ Thu cuộn mình trên giường lạnh run, dù cho trên giường vô cùng ấm áp nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh rét thấu xương, một cảm giác khó nói lên lời vô lực cùng bi thương mãnh liệt ở sâu trong nội tâm chen chúc nổi dậy, cô cắn chặt răng, cuối cùng nhịn không được, nước mắt liền chảy xuống.
Nước mắt ấm áp từ khóe mắt cô chảy xuống, rơi trên gối, cái ấm áp đã rút đi duy chỉ còn lại sự ẩm ướt lạnh thấu xương.
Có lẽ là quá mỏi mệt, cô ngủ thi*p đi.
Cô mơ một giấc mộng.
Trong mộng, có mẹ, mẹ vẫn xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, mẹ từ ái cười nhìn cô, hướng cô duỗi ra hai tay, cô muốn chạy qua ôm lấy mẹ, đột nhiên, bầu trời biến thành màu đen, trời đổ mưa tầm tã, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xẹt qua không trung vô tình xé rách màn trời, mẹ đi rồi, từ trước cho tới nay mẹ luôn cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, làm cho cô tưởng rằng tương lai sẽ được cùng mẹ sống chung một chỗ nhưng mẹ lại để cô lại một mình mà đi.
Mẹ, mẹ……..
Âm thanh non nớt gọi hấp dẫn lực chú ý của cô, xa xa hai đứa bé đáng yêu nghiêng đầu nhìn cô, cười đến trong sáng, trong nội tâm cô ấm áp, chậm rãi đi về hướng bọn chúng, đột nhiên, trước mắt hiện ra hai người đàn ông cao lớn chặn đường đi của cô, hai người đàn ông kiêu căng tôn quý ôn nhu nhìn cô, cô mỉm cười đưa tay tới, cho là bọn họ sẽ ôn nhu nắm lấy, nhưng bọn họ lại hung hăng đẩy cô ra, ánh mắt lạnh như băng, vô tình giống như đang nhìn một người xa lạ. Bọn họ xoay người rời đi, mỗi người ôm một đứa con cô đi xa dần.
Không!
Cô vội vàng đuổi theo, nhưng bốn phía lại trở thành một mảnh hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón, phân không rõ đông tây nam bắc, cô căn bản không biết đuổi theo hướng nào.
Không gian đen tối chỉ còn lại cô một người.
Cô chậm rãi mở ra hai mắt chua xót, chỉ thấy trước mặt tối đen, trong thoáng chốc không phân rõ rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thật. Không biết bây giờ là lúc nào, cô cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng thật dài.
Cửa mở ra sau đó đóng lại, tiếng bước chân trong gian phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Cô tưởng là nữ giúp việc đến gọi cô xuống dưới dùng cơm, vì vậy liền nói khẽ, “Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Một tiếng “Tách” của công tắc điện vang lên, trong nháy mắt căn phòng sáng như ban ngày, cô nhắm mắt lại, thật lâu mới thích ứng được. Giương mắt nhìn sang, cô giật mình, vô lực nhắm hai mắt lại.
Phượng Dạ Hoàng khó hiểu nhìn cô, sau nửa ngày, anh mở miệng, “Ăn chén cháo trên bàn đi.”
Cô không có phản ứng.
“Như thế nào? Muốn tuyệt thực để phản kháng bọn anh? Em cho rằng em có tư cách sao? Đừng quên em còn có hai đứa con trai ở đây.”
Lời thoại rất quen thuộc, còn nhớ trước đây đã nghe qua. Cô cảm thấy buồn cười, lại cười không nổi, đáng hận, loại thủ đoạn uy Hi*p này dùng lại trên người cô hiệu quả một cách ૮ɦếƭ tiệt.
Cô chuyển động thân thể ngồi xuống, mặt không biểu tình, “Tôi sẽ ăn hết tất cả, trẻ con là vô tội làm ơn đừng giận chó đánh mèo.”
Cô đem chén cháo bưng lên, chỉ nhìn thôi cô đã buồn nôn, cô cau mày, miễn cưỡng múc một ít cháo cho vào trong miệng.
Cháo vừa nuốt xuống, trong dạ dày một hồi khó chịu, một cảm giác kim tởm muốn ói lập tức xông lên cổ họng, thống khổ đến mức làm cho cô run rẩy nhẹ, cuối cùng nhịn không được, cô che miệng chạy vào nhà tắm.
Âm thanh đứt quãng nôn mửa từ WC truyền ra làm cho người ta nghe mà không đành lòng.
Phượng Dạ Hoàng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía nhà tắm, hai nắm tay nắm chặt, vẻ mặt lãnh khốc rét lạnh.
Tô Mộ Thu gục trên bồn rửa tay thống khổ nôn khan, một ngày không ăn cái gì căn bản không có gì để nôn ra, sắc mặt cô tái nhợt, vài giọt nước mắt từ khóe mắt tràn ra.
Cô suy yếu vô lực dựa vào cửa đứng, cô không hề phòng bị nên bị Phượng Dạ Hoàng đến gần ôm vào trong иgự¢, cô vô thức đẩy anh ra, anh lại xiết chặt hai tay, lực đạo lớn đến mức muốn đem cô vò nát.
Anh cứ như vậy ôm thật chặt cô, cho đến khi có thứ nước ấm áp bắt đầu dính lên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nóng đến làm cho anh hít thở không thông, sắc mặt anh trầm xuống, tay vung lên sau gáy, cô lập tức mất đi khí lực, như cành liễu xụi lơ trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, anh ôm lấy cô.
Tia thần trí còn sót lại cuối cùng làm cho cô chỉ kịp trông thấy một đôi mắt nồng đậm đau lòng cùng thương tiếc nhìn cô.
Nhìn lầm rồi?
Cô cười, chậm rãi nhắm lại hai mắt, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc