Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1172

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Giang Khởi Mộng khóc ngăn anh ta lại, cầm chặt cổ tay anh ta, hi vọng anh ta bình tĩnh một chút, khuyên nhủ, “Vân Tích, đừng nói lung tung!”
“Con nói lung tung cái gì?”
Tống Vân Tích có chút tức giận đẩy tay bà ta ra, không quan tâm đến vết thương, cho dù vì động tác động tác mạnh này, làm miệng vết thương có dấu hiệu rách, nhưng mà anh ta giống như không biết đau, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ những điều con nói không phải là thật sao?”
Giang Khởi Mộng nghe được thực sự hết hồn, giống như mắc xương cá trong cổ họng.
Tống Vân Tích cười lạnh nói, “Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn che chở cho nó! Mẹ, con tuyệt đối không thấy nó tội nghiệp! Ân Nhã đến nước này, mẹ còn mặt mũi để khóc sao? Con thì sao? Con đến nước này, có phải mẹ thấy hài lòng hay không? Từ nhỏ đến lớn, cả nhà từ trên xuống dưới, ai mà không cưng chiều, che chở nó! Nhưng kết quả thì sao? Lấy oán báo ân! Chúng ta vốn yêu thương nó, còn không bằng người đàn ông vô tình vô nghĩa kia! Nó vì người đàn ông kia, không thèm quan tâm lợi ích gia tộc, như thiêu thân lao vào lửa! Nhưng cuối cùng thì sao? Còn không phải chúng ta ở sau lưng nó, thu dọn tàn cục giúp nó sao? Một đứa con gái, rốt cuộc có bao nhiêu chân thành, vậy mà liều lĩnh muốn mang thai đứa bé tròng cổ người đàn ông kia? Còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy! Con… Con thật sự không còn mặt mũi nhận người em gái không tốt này! Bây giờ thì sao? Nó hài lòng rồi chứ? Mẹ cũng hài lòng rồi chứ? Cha vì bảo vệ danh dự của nó, đem mảnh đất ở Tân Thành nhường cho Mộ Nhã Triết! Mẹ có biết như vậy có ý nghĩa gì không?”
Cuối cùng Tống Ân Nhã nhịn không được, gào khóc, che mặt khóc rống lên, “Anh, anh đừng nói nữa! Em biết sai rồi, là em hại anh, hại cha, hại nhà họ Tống! Em sẽ cố gắng bù lại! Em sẽ cố gắng bù lại mà…”
Tống Vân Tích cười tuyệt vọng, “Em muốn bù lại như thế nào đây? Em có năng lực để bù lại sao? Chuyện đã đi đến bước này rồi! Em có thể bồi thường tổn thất cho nhà họ Tống được sao?”
Tống Ân Nhã khóc giống như một đứa bé bất lực, vươn tay, muốn cầm lấy tay anh ta.
“Cút ngay!”
Tống Vân Tích quát, “Anh không muốn nhìn thấy em! Cút!”
“Anh…”
“Cút!”
Giang Khởi Mộng nghe vậy, đau lòng ôm lấy Tống Vân Tích, lập tức ra hiệu bằng mắt với Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã nhịn ấm ức xuống, xoay người, im lặng rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, cô ta mất hồn mất vía ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, cúi đầu, bất lực ôm lấy bả vai.
Sau khi Giang Khởi Mộng ở lại an ủi đợi Tống Vân Tích ngủ, bà ta đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống cạnh Tống Ân Nhã, đưa một chén trà nóng tới.
“Ân Nhã, anh trai con nhất thời hồ đồ, mới nói ra những lời này, con chớ để ở trong lòng! Vân Tích... vẫn rất thương con!”
Tống Ân Nhã gật gật đầu, “Con biết...”
“Con cũng đừng đau lòng, trong bụng con bây giờ còn đứa bé, cảm xúc đừng quá kích động, khắc chế một chút, động thai khí thì không tốt! Bắt đầu từ ngày mai, mẹ ở bệnh viện chăm sóc Vân Tích, con ở nhà chăm sóc thân thể mình thật tốt.” Giang Khởi Mộng vừa dặn dò vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta.
Tống Ân Nhã nắm chặt tay, đột nhiên trong lúc đó, bởi vì rất nhiều chuyện, đối với Mộ Nhã Triết, hận vào trong tận xương cốt.
Đối với một người, yêu bao nhiêu, một khi chuyển thành hận, đó là hận vào trong xương cốt.
Thương anh, là chuyện hèn mọn nhất của cô ta.
Lúc còn nhỏ, cô ta và anh như hình với bóng, thời niên thiếu của cô ta, thanh xuân của cô ta, anh đều chiếm vị trí nhiều nhất.
Cô ta cho rằng, anh Mộ đối với cô ta cũng là thích!
Sở dĩ tránh cô ta, là vì luân thường đạo lý.
Nhưng cô ta một mực yên lặng nỗ lực, nỗ lực đến gần anh, đi vào trong lòng anh, mãi cho đến khi người đàn ông mà cô ta yêu, đứng cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
- - Vân Thi Thi!
Rốt cuộc người phụ nữ này có cái gì tốt.
Cô ta trầm tư suy nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc cô ta thua kém ở chỗ nào?
Luận về gia thế, cô ta xuất thân danh môn, cao cao tại thượng, nhưng người phụ nữ đó là một người bình thường, không quyền không thế.
Luận về dung mạo, Tống Ân Nhã không cho rằng mình kém chỗ nào, dung mạo theo thời gian, đều sẽ héo rũ!
Bộ dạng xinh đẹp thì thế nào chứ?
Luận về tính cách, cô ta dịu dàng săn sóc, hơn nữa hiểu anh Mộ nhất, hẳn cũng là cô ta!
Nhưng cô ta trông mong ngóng chờ, ngóng trông anh hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới, người đàn ông mình yêu và người phụ nữ khác dựa vào càng gần.
Cô ta không cam lòng, sau đó mới đi sai đường!
Không nghĩ ra!
Thật sự không nghĩ ra!
Cùng là có con, vì sao Vân Thi Thi có thể thuận lý thành chương mẹ vinh nhờ con, vì hai đứa bé đó, thuận lợi nhận được tán thành của anh?
Cô ta lại không được?
Cô ta thừa nhận, hành vi sai đường này, hoàn toàn noi theo cô!
Lúc trước Vân Thi Thi vì làm người mang thai hộ, sau đó sinh cho anh Mộ hai đứa bé, nhờ có sự ràng buộc của đứa bé, hai người mới có thể đến gần nhau.
Như vậy vì sao cô ta lại không thể!
Vì muốn đứa nhỏ này, cô ta hao phí tâm lực và tiền bạc, được ăn cả ngã về không, tham ô tài sản trong tài khoản của cha, vì thuận lợi mang thai, chịu ít nhiều đau đớn, mỗi lúc trời tối, còn kinh hồn táng đảm cầu xin trời phật phù hộ và ban ân, để cho cô ta thuận lợi mang thai đứa bé.
Rốt cuộc, trời không phụ người có lòng!
Rốt cuộc cô ta cũng mang thai rồi!
Mang thai đứa bé của anh!
Nhưng kết quả là, anh nói khẽ một câu, còn nói anh sớm đã động tay chân trước khi cô ta làm thụ tinh, cô ta giống như con khỉ diễn trò, thậm chí giống như tôm tép nhãi nhép, hoàn toàn không biết hành vi của mình anh đã sớm biết, khờ dại như người đần độn, mặc cho anh mở bàn tay ra!
Khi tỉnh ngộ, chuyện đã xảy ra rồi!
Hiện giờ quay đầu lại nghĩ, những hành vi của mình, đúng là ngu ngốc đến đáng thương!
Hận!
Hận thấu xương!
Cô ta tức giận nắm chặt tay, nước mắt rơi xuống người, lan rộng ra.
Hối hận, đau đớn, chiếm cứ trong lòng trước.
Cô ta luẩn quẩn trong lòng, thật sự luẩn quẩn trong lòng!
Hiện giờ anh trai biến thành như vậy, cô ta cũng có một phần trách nhiệm!
Nếu không có chuyện đó của cô ta, cũng sẽ không biến thành cục diện bây giờ!
“Ân Nhã, con bình tĩnh một chút!” Giang Khởi Mộng lo lắng ôm lấy cô ta, kiên nhân khuyên nhủ an ủi, “Mẹ thấy con cũng nghĩ thông suốt rồi, cũng thấy rõ người đàn ông đó như vậy, nên ૮ɦếƭ tâm rồi! Nó không để ý đến con, con còn nhớ đến nó làm gì? Bây giờ chuyện con phải làm, chỉ cần yên lặng chăm sóc, đợi thời cơ, thuận lợi bò lên trên. Con đây là vì họa được phúc! Có đứa nhỏ này, ít nhất trong tay chúng ta còn có một lợi thế cuối cùng.”
“Mẹ có ý gì?”
“Đứa nhỏ này là của Mộ Yến Thừa, thằng nhóc đó có khả năng là gia chủ tương lai nhà họ Mộ, nếu mang thai đứa bé của cậu ta, mới chân chính là mẹ vinh nhờ con! Cho nên bây giờ con không cần nghĩ linh tinh nữa, chăm sóc thân thể mình thật tốt, chăm sóc đứa bé trong bụng, đây mới là chuyện nghiêm túc! Là chuyện quan trọng nhất!”
“Mẹ... Con...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc