Tương Ngọc vừa nghe vậy thì ra vẻ ấm ức, muốn nói lại thôi, bị Vân Nghiệp Hậu trừng mắt, bà ta lui sang một bên, không nói lời nào nữa!
Phía sau, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt cũng mang theo hai cậu nhóc tới.
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết rất nghiêm túc, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Vân Thi Thi, anh đang định nói gì đó thì cửa phòng phẫu thuật phía sau bỗng nhiên mở ra.
Bác sĩ đi ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy nhiều người như vậy thì lập tức hỏi: "Các vị đều là người nhà bệnh nhân sao?"
"Đúng vậy! Là tôi!" Vân Thi Thi lo lắng tiến lên: "Tôi là con gái ông ấy, bây giờ cha tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ mệt mỏi nói: "Tình huống hiện giờ rất khó nói, vẫn đang làm cấp cứu. Bây giờ cô đi thanh toán tiền thuốc men trước, sau đó mới có thể tiếp tục tiến hành phẫu thuật."
Vân Thi Thi gật gật đầu: "Được!"
Mộ Nhã Triết lập tức nói: "Anh đi thanh toán tiền thuốc men trước!"
"Vâng, được..." Vân Thi Thi lại gật gật đầu, ánh mắt đã trở nên trống rỗng.
Cung Kiệt nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của cô thì không tránh khỏi đau lòng, anh đi đến ôm lấy bờ vai cô, trấn an: "Chị, đừng lo lắng! Càng những lúc này lại càng phải bình tĩnh thì mới có thể xử lý được những chuyện tiếp theo."
"Ừ!"
Vân Thi Thi gật gật đầu liên tục.
Cô nhất định phải tỉnh táo lại.
Vân Nghiệp Hậu nói: "Cha cháu bây giờ còn đang được cấp cứu, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, tình huống rất nguy cấp, nhưng việc chúng ta cần làm trước mắt là phải giữ bình tĩnh, nếu như tất cả chúng ta đều loạn lên thì cha cháu biết phải trông cậy vào ai."
Vân Thi Thi đau lòng nói: "Rốt cuộc sao lại thành ra thế nào? Tại sao vô duyên vô cớ lại bị người ta hắt axit sunfuric lên người? Rốt cuộc là ai đã làm như vậy?"
Vân Nghiệp Hậu thở ra một hơi thật dài, lắc đầu nói: "Chú cũng không biết nữa! Chú cũng không biết là kẻ nào lại làm ra loại chuyện khốn nạn này! Hắt axit sunfuric lên người người khác, đúng là quá tàn nhẫn rồi!"
Chuyện này xảy ra tối hôm qua.
Hơn mười giờ Vân Nghiệp Trình mới tan tầm.
Vân Nghiệp Hậu vẫn chờ ông ở nhà như thường lệ.
Thế nhưng mãi đến mười hai giờ mà vẫn không thấy bóng người, ông gọi mấy cuộc điện thoại đi nhưng đều không có người nghe.
Đợi một hồi lâu, Vân Nghiệp Hậu sốt ruột, đẩy xe lăn, gắng sức đi ra khỏi cổng.
Vừa đi ra đến cổng thì nghe được một loạt tiếng ồn bên ngoài.
Ông tò mò đẩy xe lăn đi đến đó thì phát hiện ra một đám người đang vây quanh một người nằm trên đất, bọn họ người thì lắc đầu, người thì thở dài, người gọi cấp cứu, vây chặt cái người đang nằm đó đến mức nước cũng không lọt qua được.
Vân Nghiệp Hậu vốn chẳng có lòng dạ xen vào việc của người ta, nhưng lại đột nhiên nghe một người nào đó kinh ngạc thốt lên: "Đây không phải người trong căn hộ số 203 sao? Tôi đã gặp mấy lần, họ Vân, tên là Vân cái gì đấy...?"
Ông vừa nghe được câu này thì sững sờ, lập tức gạt đám người ra, lúc này mới nhìn thấy Vân Nghiệp Trình đang nằm giữa vũng máu, người đã hoàn toàn mê man rồi.
Không ai dám ᴆụng tới ông.
Có người nói, cái chất lỏng đang sủi bọt xung quanh người ông là axit sunfuric đặc, chạm vào sẽ bị bỏng, phải đợi cảnh sát và xe cứu thương tới.
Vân Nghiệp Hậu nghe xong thì sắc mặt trắng bệch.
Axit sunfuric đặc?
Ông mất hết hồn vía, lại nhìn đến vũng máu trước mặt, sợ tới mức suýt ngất.
Lúc này ông vội vàng cầu cứu mấy người xung quanh: "Đây là anh trai tôi! Đây là anh trai tôi! Cứu mạng, mau cứu mạng!"
Những người xung quanh nghe thấy là người nhà thì lập tức an ủi: "Đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương rồi! Chờ một chút nữa, xe cứu thương và nhân viên bệnh viện sắp tới rồi!"
Vân Nghiệp Hậu lại gấp đến không biết làm thế nào, một người đàn ông trung niên, gấp đến độ sắp rớt nước mắt!
Bởi vì nằm trên mặt đất, không ai dám ᴆụng chạm, cũng không biết người còn sống hay đã ૮ɦếƭ, Vân Nghiệp Hậu đi đứng bất tiện, cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn lo lắng suông.
Kết quả, lúc cảnh sát đến, bên bệnh viện lại nói, xe cứu thương xảy ra sự cố trên đường.
Trời đổ mưa liên tục.
Vân Nghiệp Hậu gọi điện thoại cho Tương Ngọc, Tương Ngọc và Vân Thanh Miêu chạy tới, bà tôi thu xếp người, đưa Vân Nghiệp Trình đến trạm cấp cứu gần đó, lập tức, chứ chờ xe cứu thương khoan thai đến chậm, người sẽ không xong.
Vân Nghiệp Hậu nhìn Vân Nghiệp Trình một cái, trên mặt ông máu thịt mơ hồ, hoàn toàn thay đổi, bỏng trên diện tích lớn, cơ hồ nhìn không ra mặt mũi ban đầu của ông!
Ông đã sợ tới mức ngất đi một lần, lúc tỉnh lại, Tương Ngọc đi cùng ông, chạy tới bệnh viện.
Hai lần vào phòng cấp cứu, ba lần có thông báo nguy kịch.
Vân Nghiệp Hậu kinh hồn bạt vía qua cả đêm, lao tâm lao lực quá độ.
Tương Ngọc cũng không làm quá, bác sĩ đi ra khỏi phòng giải phẫu hai lần, há mồm nói là, phải chuẩn bị tâm lý làm hậu sự, người rất có khả năng, nói không còn thì không còn.
Cơ thể bỏng 50%, chủ yếu là tập trung trên những bộ phận quan trọng như mặt, cổ, vai, tình huống vô cùng không ổn định, vẫn còn trong kỳ nguy hiểm, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng.
Nghiêm trọng nhất không phải hủy dung, mà là bỏng Vân Nghiệp Trình bên ngoài, bởi vì axit sunfuric thấm vào, axit vào máu, dù sao chỗ bỏng gần khí quản, khói do bỏng hóa học có khả năng bị hít vào tạo thành vào tổn thương phổi.
Cho dù đã mở khí quản ra, nhưng bây giờ người vẫn còn trong trạng thái hô hấp cơ, công năng gan tổn thương, công năng thận tổn thương.
Tình huống không tốt, sau khi vào kỳ cảm nhiễm, phải xem tạo hóa.
Axit sunfuric hẳn là đã vào khoang miệng, cũng không biết có bỏng cuống họng không, đáng sợ nhất là, cho dù cố gắng cứu về, quãng đời còn lại, cũng sẽ phải chung sống với đau khổ vô cùng lớn lao.
"Là ai!?"
Vân Thi Thi nhìn mắt đèn giải phẫu, mặt lạnh thấu xương, "Là ai làm như vậy?! Có bắt được tội phạm chưa? Bắt chưa?"
Vân Nghiệp Hậu hơi tuyệt vọng lắc lắc đầu, nức nở nói, "Chưa... Chưa có..."
"Nếu xảy ra trong khu vực này, nên thông qua camera theo dõi mà tóm được tội phạm chứ?!"
Vân Thi Thi hơi kích động nói, "Bình thường cha cháu chưa bao giờ kết thù với ai, tới cùng là ai làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?"
"Chú... Lúc chú phát hiện anh ấy, thì đã thành như vậy rồi! Chú... Cho tới bây giờ, bên cục cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì! Nghe nói, cảnh sát mang về mấy nhân chứng hiện trường về hỏi, nhưng lúc gọi điện thoại qua hỏi, thì không có kết quả gì cả! Lúc bọn họ nói phát hiện ba cháu, người đã té trên mặt đất, xung quanh không có ai cả!"
Cung Kiệt nhíu mày.
Vẻ mặt Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần âm trầm, lo lắng đề phòng, lo lắng lỡ như có gì, Vân Nghiệp Trình không thể qua khỏi kỳ nguy hiểm.
Tương Ngọc ở một bên nhỏ giọng nói, "Chắc là tội phạm chạy rồi! Đây là tội cố ý gây thương tích, làm chuyện như vậy, làm sao dám ở lại hiện trường, chắc là sớm đã chạy mấy dạng rồi!"
Vân Thi Thi cắn chặt răng, tức giận nắm chặt nắm tay."Đáng ૮ɦếƭ! Đáng ૮ɦếƭ!"
Cô bất lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, lòng nóng như lửa đốt, lại khóc không ra nước mắt.
Vân Nghiệp Hậu đau lòng nói, "Thi Thi, cháu đừng vội, đợi bác sĩ ra lại nói! Bây giờ, chỉ có thể chờ trước, xem xem kết quả thế nào."
"Đúng, đúng là vậy, Thi Thi, giờ cháu lo lắng suông cũng không có tác dụng gì, đợi giải phẫu kết thúc rồi nói sau!"