Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, Vân Thi Thi về đến nhà, vọt vào phòng sách, tủi thân nhào vào lòng người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc, vẻ mặt nhăn lại nói: "Làm sao bây giờ? Chồng ơi, bộ phim này em phải cắt tóc ngắn! Đến lúc đó, tóc ngắn làm sao mà mặc váy cưới được? Em không nỡ hạ kéo đâu..."
Mộ Nhã Triết tới tận lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng "chồng" cô vừa gọi, đến khi cô nói phải cắt tóc, mới nhất thời hồi phục lại tinh thần!
"Phim gì mà lại phải cắt tóc?"
"Một bộ phim thần tượng hiện đại, nữ diễn viên chính là một tay đua xe!"
Mộ Nhã Triết quay đầu, nghi ngờ nhìn cô: "Em? Diễn tay đua xe?"
"Vâng..."
"Không thể tưởng tượng được..."
"Vì sao?"
Mộ Nhã Triết nói: "Chút tiền đồ này của em, bình thường anh chỉ cua mấy cái khúc cong bình thường, em đã say xe rồi, nếu diễn đua xe nữa, không phải sẽ say tới sùi cả bọt mép ra sao?"
Á...
Vân Thi Thi có chút xấu hổ cúi đầu.
Say xe cô cũng đâu có muốn.
Vân Thi Thi giận dỗi, buồn bực nói: "Trời ạ, nhưng vấn đề là bộ phim này, mái tóc dài của em sẽ không giữ được nữa!"
"Vậy thì không cắt!"
Vân Thi Thi nói: "Nhưng nữ chính là người có mái tóc ngắn, đạo diễn nói em không được phép mang tóc giả, nếu không..."
Nhắc tới chuyện này, lúc đó, cô đã cố gắng kháng cự, Tần Chu lại nói với cô: "Thi Thi, em phải nhớ kỹ, em là một diễn viên, nếu không muốn cởi sạch quần áo của mình ra, thì nhất định phải làm vậy!"
"Cắt tóc của em cùng với cởi sạch quần áo có khác gì nhau đâu chứ!"
Vân Thi Thi nói: "Em còn chưa bao giờ để tóc ngắn đâu, nếu như khó coi thì làm sao bây giờ?"
"Làm sao có thể chứ? Nhan sắc của em xinh đẹp như vậy, nếu em cắt còn khó coi, như vậy người khác cắt sẽ xấu thấy bà nội họ luôn sao, đừng nói như vậy chứ!"
"Em..."
Vân Thi Thi dừng lại, oan ức nói: "Em sắp phải chụp ảnh cưới rồi, nếu như lúc đó tóc ngắn mà phải mặc áo cưới, sẽ không được tự nhiên!"
Tần Chu lại ôm thái độ lạc quan nói: "Không sao, giám đốc Mộ sẽ không ngại chuyện này đâu!"
"Làm sao có thể chứ..."
"Coi như em có cạo sạch đầu, biến thành đầu trọc, em vẫn sẽ là tâm can bảo bối của giám đốc Mộ, trong đám cưới, cậu ta vẫn sẽ hôn em thắm thiết, không cần lo lắng!"
Vân Thi Thi bị lời của anh khiến cho đỏ bừng mặt, lại tưởng tới cảnh mình đầu trọc ở đám cưới, nhất định sẽ rất khó coi nha?
"Có rất nhiều diễn viên khi để tóc ngắn, lại hot hơn khi để tóc dài."
"Vậy... vậy chờ em chụp ảnh cưới xong rồi cắt... như vậy có được không?"
"Khi nào?"
Tần Chu nói luôn: "Anh cho em ba ngày nghỉ, sau ba ngày, em tốt nhất ngoan ngoãn cắt tóc ngắn cho anh!"
...
Lấy lại tinh thần, lại nghe Mộ Nhã Triết nói: "Cắt tóc cũng không phải gấp!"
"Như vậy, có thiếu nữ tính quá hay không?"
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua bộ иgự¢ của cô, lập tức lắc đầu lia lịa: "Chắc chắn không."
Vân Thi Thi men theo ánh mắt anh, nhìn xuống иgự¢ mình, liền đỏ mặt, tát cho anh một cái, sau đó che lại tầm mắt của anh, tức giận nói: "Anh nghiêm túc một chút được không!"
"Anh đang rất nghiêm túc!"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên kéo hông cô, để cô ngồi vào lòng mình, hôn lên má, "Không sao cả, dù em có cắt tóc rồi, anh cũng sẽ không ghét bỏ em!"
"Em sẽ ghét bỏ em!"
Vân Thi Thi uất ức bưng lấy mặt anh, lầm bầm một câu: "Em tóc ngắn nhất định xấu ૮ɦếƭ!"
"Ai nhận cho em kịch bản này?"
"Là Tần Chu!"
"Bá vương ngạnh thượng cung?"
Mộ Nhã Triết nghi ngờ nheo mắt lại.
Vân Thi Thi lập tức nói: "A, không được phép hiểu nhầm nha!"
"Cắt tóc khiến em đau lòng như vậy?"
Mộ Nhã Triết mím miệng gật đầu, đôi mắt vô tội nhìn anh chằm chằm, có chút giống như nũng nịu với anh.
"Vậy thì không cắt nữa!"
Giả sử cô sống ૮ɦếƭ không muốn cắt, vậy thì cũng không có ai bắt ép được cô cả.
"Nhưng mà... nhân vật cần phải cắt! Đạo diễn chỉ cần nói một câu như vậy, là có thể đem em đập ૮ɦếƭ rồi!"
Vân Thi Thi nắm lấy mái tóc của mình, quấn quấn ở đầu ngón tay, nhìn mái tóc xinh đẹp của mình, cảm thấy cực kỳ đáng tiếc: "Đáng tiếc quá..."
Mộ Nhã Triết xoa xoa tóc của cô, mỉm cười: "Không ai dám động tới một sợi tóc của em, đừng suy nghĩ bậy bạ!"
Vân Thi Thi có chút khó hiểu, mờ mịt hỏi: "Tại sao?"
"Không có tại sao."
Mộ Nhã Triết nhíu mày, ánh mắt thâm thúy, cong môi nói: "Anh cũng thích mái tóc này của em, nếu như chỉ vì một vai diễn mà cắt bỏ, vậy thì quá đáng tiếc!"
"... Nếu là như vậy, có phải hơi thiếu chuyên nghiệp rồi không?"
Vân Thi Thi lầm bầm nói: "Đoạn thời gian trước, một nữ diễn viên cũng vì thiếu chuyên nghiệp trong lúc diễn, liền bị cả cư dân mạng phê bình đó."
"Có ý gì?"
Cô nói: "Chính là một bộ phim ngắn! Khi cô ấy nhận diễn, có một đôi mắt thật xinh đẹp, hơn nữa, nhân vật mà cô ấy diễn phải cắt tóc ngắn, nhưng cô ấy không chịu, mà lại chọn đeo tóc giả, diễn rất không được tự nhiên, cư dân mạng khi đó biết được, liền lập tức phê bình, nói cô ấy kỹ xảo kém, hơn nữa có cát-xê cao như vậy, lại không nỗ lực diễn cho tốt, vừa diễn vẫn còn nhai kẹo cao su được!"
Vòng giải trí hiện nay càng ngày càng trở nên lớn hơn.
Diễn phim, cũng không chỉ đơn thuần như trước nữa.
Nếu như vào mười năm trước, đối với diễn viên điện ảnh, thanh xuân thần tượng, người hâm mộ đều rất nóng lòng, nói cách khác, họ luôn ủng hộ thần tượng của mình một cách vô điều kiện.
Mà bây giờ, đa số là chạy theo trào lưu.
Ngoại trừ dung mạo bên ngoài, những người hâm mộ càng coi trọng nhân phẩm của diễn viên đó hơn.
Nếu thần tượng của họ không tốt, họ sẽ không ủng hộ mù quáng như trước nữa.
"Những người hâm mộ đều nói, cô ấy nhận tiền mà lại diễn kém như vậy, nhân phẩm kém, thái độ làm việc kém, họ đều quay ra chán ghét... Qủa thực vừa diễn phim vừa nhai kẹo là có chút quá đáng, nhưng những bình luận dành cho cô ấy của cư dân mạng cũng có chút quá rồi..."
Mộ Nhã Triết nói: "Tiền đóng phim cao, chứng tỏ đầu tư cho phim đó cũng cao. Công chúng chính là như vậy, lúc hài lòng, liền tán thưởng cô ta, lúc không hài lòng, liền đẩy cô ta xuống vực, nói không tiếc lời!"
"Vâng, cũng phải!"
Dù sao, internet lớn như vậy, viết gì, nói gì, cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Vân Thi Thi bỗng nhiên nói: "Chỉ là, em cho rằng cô ấy không chịu cắt tóc, chính là không chuyên nghiệp. Cái nghề diễn viên này, phụ thuộc quá nhiều vào công chúng! Đi đâu, mặc gì, làm gì đều phải nhòm trước ngó sau, đều phải xem thái độ của dân chúng. Nếu là một người bình thường, chỉ vì một câu nói của ông chủ, họ liền phải đi cắt tóc luôn sao? Đây không phải nhân quyền của con người thì là gì? Cái nghề này chính là khốc liệt như vậy, chỉ cần làm mất lòng người ta, sẽ bị họ lên án, chửi bới cực kỳ gay gắt, không cần chịu trách nhiệm!"