Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1453

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu cũng nói, "Nhưng bây giờ còn rất nhỏ, nên không biết là con trai hay con gái nữa?"
"Nếu như là công chúa nhỏ thì tốt rồi! Cha vẫn một lòng muốn có một cô công chúa mà!" Tiểu Dịch Thần nói.
"Phụ thân nói, dù là con trai hay con gái, đều yêu thương như nhau!" Hữu Hữu lập tức bổ sung.
Đôi mặt to trắng đen rõ ràng của cậu tò mò mà mến yêu quan sát bụng Vân Thi Thi, sau đó dịu dàng nói, "Con sẽ rất thương yêu em nhỏ! Mẹ, con thề, con nhất định hội làm một người anh trai tốt, chăm sóc cho em gái nhỏ!"
Tiểu Dịch Thần ở một bên châm chọc, "Sao em lại biết là em gái!?"
"Ừm! Hẳn là do thần giao cách cảm!"
Hữu Hữu cười tít mắt nói, "Em đoán trong bụng mẹ nhất định em gái! Ai bảo cha vẫn luôn muốn có một cô công chúa nhỏ chứ, không phải anh cũng thích em gái sao?!"
"Anh..."
Mặt Tiểu Dịch Thần đỏ lên rất khả nghi, lập tức cúi đầu "ừ" một tiếng, "Anh cũng muốn có em gái nữa!"
Vân Thi Thi nghe vậy, tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, ánh mắt chờ mong của hai đứa nhỏ.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mà đặt tay lên mu bàn tay của cô, dịu dàng gọi cô, "Thi Thi, em còn có anh, còn có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, trong bụng còn có một bé con mới bảy tuần tuổi! Bé con vô cùng may mắn, cũng vô cùng kiên cường! Bác sĩ nói, dưới tình huống ác liệt như thế, mà có thể giữ lại thai nhi, là một kỳ tích!"
Trái tim Vân Thi Thi chấn động.
Bé con vô cùng may mắn...
Bé con vô cùng kiên cường...
Cánh môi Vân Thi Thi bỗng nhiên run run, run giọng nói, "Lúc đó, xe suýt nữa thì ᴆụng vào em, nghiền qua người em..."
Trước mắt không khỏi hiện ra một màn kia.
Lúc cô cầm di động, chỉ cảm nhận được đèn xe ô tô phía sau lao tới, hung hăng làm lóa mắt cô.
Nếu không phải giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Tinh Trạch ôm cô ngã sang một bên, chỉ sợ cô đã sớm bị xe hung hăng nghiền nát.
Cho dù, cô bị Cố Tinh Trạch ôm ngã nhào ra đất, nhưng mà tất cả sức nặng của cô, đều bị anh nhận lấy.
Lúc Cố Tinh Trạch ôm cô vào trong lòng, dùng phía sau lưng cản lại tất cả va chạm.
Bởi vậy, cô cảm nhận được, trong nháy mắt rơi xuống đất đó, cô cảm thấy Cố Tinh Trạch thở mạnh một phen, hít thở nặng nề.
Nếu không nhờ anh, có thể đoán được, đứa bé trong bụng cô, sợ là không giữ được!
Nếu không nhờ anh, có lẽ cô đã lăn qua lộn lại rồi bị Vân Na dùng xe nghiền qua mấy chục lần.
Vân Na hận cô bao nhiêu?!
Chỉ nói chuyện với cô, cũng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hóa thành thú dữ, xé cô thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, hung hăng nuốt vào bụng!
Cô ta căn bản không nghĩ, cô ta làm như vậy sẽ có kết cục gì.
Cô ta cũng không e dè pháp luật.
Cô ta muốn, lấy mạng đổi mạng.
Những chuyệnVân Na làm, từ trước tới nay đều có mục đích ૮ɦếƭ chung với cô!
Dù ૮ɦếƭ, hay bị pháp luật trừng phạt, cũng muốn hung hăng kéo bọn họ xuống địa ngục!
Vân Nghiệp Trình là ví dụ tốt nhất.
Ông là cha ruột của cô ta!
Vậy mà cô ta cũng ra tay được, dám tạt H2SO4 vào ông, còn là H2SO4 đậm đặc, cô ta tàn nhẫn bao nhiêu, mới có thể nghĩ ra phương thức trả thù đáng sợ này?!
Nếu như không có Cố Tinh Trạch thì sao!?
Cô có thể tưởng tượng ra, Vân Na sẽ dùng phương thức tàn nhẫn cỡ nào, một dao một dao, khoét lấy máu thịt của cô, cho đến khi cô bị ђàภђ ђạ đau khổ mà ૮ɦếƭ!
"Nếu không nhờ Cố Tinh Trạch, thì giờ người nằm trên chiếc giường kia, là em..."
Vân Thi Thi đau đớn che иgự¢, từng giọt nước mắt không thể khống chế mà cuồn cuộn rơi khỏi hốc mắt.
Đau lòng đến mức giống như không thể thở nổi.
Cô vốn không phải người yếu ớt đến thế, cũng không thích khóc như thế, nhưng mà, cô không thể nào ngừng xót xa.
Cô thật sự không làm được.
Không thể nào sau khi mất đi Tinh Trạch, vẫn còn miễn cưỡng cười vui, vui vẻ mà sống!
Như vậy quá tàn nhẫn.
Quá tàn nhẫn...
Cô nghẹn ngào nói, "Anh ấy rõ ràng có thể trốn, anh ấy biết rõ trên tay bọn họ có súng, súng đạn căn bản không có mắt... Nhưng anh ấy lại không chạy! Anh ấy rõ ràng không cần bảo vệ em, như vậy, thì anh ấy sẽ không trúng nhiều dao như vậy! Hu hu hu... Anh ấy rõ ràng có cơ hội sống sót, vì sao... Vì sao lại thành như vậy..."
Mộ Nhã Triết đau lòng ôm cô, hốc mắt đỏ lên.
Anh đau lòng, vô cùng đau lòng.
Trừ việc ôm cô vào trong lòng, cố gắng chia sẻ nỗi đau của cô, anh khó có thể nói thành lời bất cứ điều gì.
Hoa Cẩm nức nở nói, "Thi Thi, chị không cần luôn nhớ chuyện này. Chuyện đã xảy ra, nên cho qua đi, đừng để nó ám ảnh mình mãi! Người ૮ɦếƭ đã như đèn tắt, chị nên cố gắng sốt sót! Tinh Trạch đã mất, cho nên chị phải sống tốt hơn nữa! Nhất định anh ấy hi vọng chị sống tốt, không ђàภђ ђạ bản thân!"
"Nhưng mà... Tôi nghĩ không ra, cũng không hiểu..."
Vân Thi Thi càng lúc càng không thể cầm được nước mắt.
"Tôi không hiểu, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ nghĩ muốn anh ấy trở về..."
"Đừng khóc nữa..."
Mộ Nhã Triết vô cùng đau đớn cúi đầu, cách một tầng băng gạc, khẽ hôn lên đôi mắt bị thương của cô, "Thi Thi, đừng khóc, ngủ nhé, đừng suy nghĩ miên man nữa! Ừ? Đừng suy nghĩ bậy bạ..."
Anh biết bắt một người đang đau lòng muốn ૮ɦếƭ ngừng khóc, ngừng rơi nước mắt trong lúc đau đớn nhất, là chuyện còn tàn khốc hơn ngàn dao xẻo thịt.
Nhưng cô không thể khóc nữa.
Mỗi một lần cô rơi nước mắt, nước chảy ra khỏi mắt, không thể nghi ngờ là xát muốn lên miệng vết thương.
Anh không muốn cô chịu sự đau đớn này!
Hữu Hữu nheo mắt, cố gắng không rơi lệ, nhưng mỗi lần nhìn dáng vẻ mẹ đau khổ không chịu nổi, cậu càng lúc càng thấy đau lòng!
Mọi người luống cuống tay chân, rất không dễ dàng, mới an ủi cô nằm xuống ngủ!
Cô nằm ngủ, trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên lặng, nhất thời yên tĩnh.
Lúc này các y tá mới đi vào phòng bệnh, kim truyền dịch trên cổ tay cô bởi vì bị kéo mà xê dịch, bởi vậy, không thể không đổi tay kia để treo dịch dinh dưỡng.
Mộ Nhã Triết vẫn ôm cô, cứ nằm nghiêng trên giường như vậy, mà Vân Thi Thi lại rúc vào trong lòng anh, gối lên cánh tay anh.
Vì thời gian dài bị gối lên, nửa cánh tay đã không còn cảm giác, nhưng anh lại không nỡ buông ra.
Cứ ôm cô, canh giữ cho cô, nhìn cô như vậy.
Vân Thi Thi ngủ rất không yên, thường thường hô hấp của cô sẽ biến thành dồn dập, có lẽ là trong cơn ác mộng, cũng không biết cô mơ thấy gì, trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Hữu Hữu bưng một chậu nước ấm tới, vắt khăn mặt, thật cẩn thận dùng khăn mặt lau mồ hôi lạnh thay cô.
Mà Tiểu Dịch Thần thì ở một bên, yên lặng đắp kín chăn cho cô.
Cha con ba người, phân chia rõ ràng.
Mà Hoa Cẩm canh giữ cả đêm, thêm một buổi sáng, hơi mệt mỏi, vì thế nằm trên giường bên cạnh nghỉ ngơi.
Trong lòng anh ta vốn định, đến tối, lúc Mộ Nhã Triết mệt mỏi, anh ta có thể thay anh chăm sóc Thi Thi.
Hai bánh bao nhỏ cũng xin phép với trường học, để canh giữ cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc