Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1482

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hoa Cẩm đi tới cửa, liền thấy cô cẩn thận chạm vào cành hoa, không chút để ý tưới nước.
Anh ta lén lút đi qua, nhưng chưa bước được mấy bước đã kinh động đến người đang cẩn thận tưới cây kia.
“Ai?”
Vân Thi Thi quay đầu, theo hướng tiếng bước chân mà nhìn qua.
Từ sau khi mắt không nhìn thấy, các giác quan khác của cô trở nên hết sức nhạy bén. Đúng vậy, nhất là thính giác, lập tức có thể nghe được tiếng bước chân dù nhỏ đến đâu.
Hoa Cẩm dừng bước nhưng lại không nói chuyện.
Người giúp việc vừa muốn mở miệng thì Hoa Cẩm đã vươn ngón tay đặt lên cánh môi không để cô ấy phát ra tiếng nào.
Vân Thi Thi nhíu mày, lập tức biết người này định trêu chọc cô một chút nên đoán ra ngay là ai, cô cong môi cười híp mắt: “Hoa Cẩm, đừng làm loạn nữa.”
“A…”
Hoa Cẩm có chút ngạc nhiên mở lớn mắt, cười cười đi đến bên cạnh cô, thuận tiện ngồi chồm hỗm xuống: “Sao chị có thể nghe ra là em được nhỉ?”
“Tiếng bước chân của em nghe nặng như vậy, không thể là Hữu Hữu hay Tiểu Dịch Thần được, trong cái nhà này, ngoài Nhã Triết ra cũng chỉ có em là có thể tự do ra vào.”
Im lặng một chút, Vân Thi Thi vừa tưới nước vừa cười: “Có điều, anh ấy sẽ không chơi mấy cái trò nhàm chán như em.”
Hoa Cẩm thè lưỡi: “Chị à, có câu “một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch”, em thấy không đúng chút nào, chị mang thai vào, đại não cũng trở nên thông minh hơn nhiều đấy!”
Vân Thi Thi giơ tay lên làm bộ đánh anh ta, hầm hừ nói: “Chị đây vốn đã cực kỳ thông minh biết không hả? Em đừng có mà nói bậy.”
Nói xong, cô lại quay đầu đi, tiếp tục tập trung vào công việc trong tay.
Hoa Cẩm thì lại lẳng lặng ngồi một bên, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian bình yên này.
Anh ta cứ như vậy mà xuất thần nhìn Vân thi Thi cẩn thận tưới cây, cô còn sợ tưới lệch nên vẫn cẩn thận đỡ nhánh hoa bằng một tay, tay kia cầm bình tưới, cứ thế mà vui vẻ tưới mãi không thôi.
Hoa Cầm nhìn góc mặt nghiêng của cô, vừa an tĩnh lại thấy ấm áp, mặc dù hai mắt không nhìn rõ, cũng không có chút tiêu cự nào, nhưng vẻ nhu hòa giữa hai hàng lông mày, anh ta lại chưa bao giờ thấy.
Từ sau biến cố kia, bởi vì đang có thai, thị lực lại không tốt nên cô dừng tất cả các công việc, chỉ an ổn ở nhà dưỡng thai.
Ngoài lúc bận công việc, tất cả thời gian còn lại anh ta cũng đều chạy tới đây làm bạn với cô.
Ở bên cạnh cô, cho dù tâm tình có đang cáu kỉnh đến đâu, cũng lập tức trở nên thoải mái và bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Vân Thi thi đang tưới hoa ở một bên lại tò mò hỏi: “Gần đây chị thấy em có vẻ cực kỳ rảnh rỗi, không có việc gì bận rộn à?”
Hoa Cẩm ra vẻ thản nhiên: “Đương nhiên bận rồi, nhận không ít công việc đâu.”
“Ồ… Nhìn không ra đấy.”
Vân Thi Thi đặt bình tưới cây xuống, đứng lên, xoay người, đưa hai tay ra mò mẫm muốn ngồi xuống.
Hoa Cẩm lập tức đỡ cô.
“Nếu nhận nhiều công việc như thế, sao em cứ suốt ngày chạy tới tìm chị vậy, chẳng có cảm giác là người bận rộn chút nào.”
Hoa Cẩm tức giận: “Đó còn không phải là muốn tới làm bạn với chị sao? Ngoài thời gian bận làm việc ra, còn lại thời gian của em đều tiêu hao hết ở chỗ này rồi còn đâu.”
Ngôi biệt thự này rất lớn, có không biết bao nhiêu phòng.
Mộ Nhã Triết cũng cẩn thận sắp xếp phòng cho Hoa Cẩm, để cho anh ta có thể ở lại đây, dù sao, trên tay anh cũng có rất nhiều công việc, có Hoa Cẩm ở bên cạnh làm bạn với cô, anh cũng yên tâm hơn.
Lúc đầu, Hoa Cẩm thấy không được tự nhiên, cảm thấy mình tự nhiên vào đây ở, cứ như làm bóng đèn cỡ lớn vậy.
Có điều Vân Thi Thi cũng nói để cho anh ta an tâm ở lại, coi như người một nhà ở với nhau vậy.
Lúc này tâm lý Hoa Cẩm mới cảm thấy bớt cảm giác trách nhiệm một chút.
Lúc này tâm lý Hoa Cẩm mới cảm thấy bớt cảm giác trách nhiệm một chút.
Bình thường khi bận công việc, Hoa Cẩm thưởng ngủ lại khách sạn gần đó, lúc rảnh rỗi lại chạy tới Vân Sơn Thi Ý với cô.
Vân Thi Thi mỉm cười thật tươi: “Có phải chị nên thấy cảm động một phen không?”
“Tất nhiên rồi! Để ở bên cạnh chị, em phải từ chối không ít chương trình đâu!”
Hoa Cẩm nói xong thì đặt tay lên bàn tay cô: “Không phải trước kia em đã nói rồi sao, nếu chị không nhìn thấy thì em sẽ làm đôi mắt của chị.”
“Ừm, chị nhớ rõ.”
Vân Thi Thi dừng lại một chút: “Thế cũng được mà, dù sao, nhận quá nhiều công việc vào, tiền làm ra ăn cũng không hết.”
Hoa Cẩm ủy khuất hừ hừ: “Công việc thì vẫn phải quan tâm chứ, không kiếm tiền thì ai nuôi em chứ?”
Vân Thi Thi cố tình trêu anh ta: “Chị nuôi em.”
“Em không cần! Chị còn phải dựa vào anh rể nuôi. Chưa nói, là một người đàn ông, cũng không phải loại hình như “tiểu bạch kiểm”, em cũng không cần phụ nữ nuôi đâu!” Hoa Cẩm nói.
*tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc).
Vân Thi Thi cười cười, đột nhiên chuyển chủ đề hỏi: “Hôm nay em đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Hoa Cẩm hơi giật mình, cũng không định giấu diếm gì mà chậm rãi nói: “Hôm nay, em đến bệnh viện một chuyến.”
“Bệnh viện?”
Vân Thi Thi lo lắng hỏi: “Em làm sao mà phải đến bệnh viện, có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có. Em tới thăm một đứa bé.”
“Đứa bé?”
“Ừm.”
Hoa Cẩm dừng một chút rồi trầm ngâm trong giây lát, lập tức chuyển sang giọng điệu hỏi han: “Anh rể có từng nhắc đến cái tên “Cảnh Dương” với chị không?”
“Cảnh Dương?” Vẻ mặt Vân Thi Thi lộ vẻ mờ mịt: “Không có.”
“Chị không biết? Khi Tần Chu sắp xếp lại di vật của Cố Tinh Trạch, phát hiện lúc tiền bối Cố còn sống đã điền vào đơn nguyện vọng xin được hiến tạng, mà Cảnh Dương chính là người tiếp nhận giác mạc của Cố Tinh Trạch, hơn nữa phẫu thuật cũng được tiến hành rất thuận lợi, hôm nay em đã gặp đứa bé đó, dáng vẻ rất được, hơn nữa hồi phục cũng tốt, nhất là đôi mắt to tròn rất đáng yêu.”
Ý cười trên mặt Vân Thi Thi cứng đờ lại, ánh mắt không khỏi xa xăm.
Hoa Cẩm thấy vẻ mặt này của cô thì lập tức khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Chị, chuyện đã qua lâu như vậy, chị cũng chưa buông bỏ được chuyện của tiền bối Cố đi sao? Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều cố gắng không nhắc đến ba chữ “Cố Tinh Trạch” trước mặt chị! Tuy rằng chuyện của tiền bối Cố để lại rất nhiều tiếc nuối, nhưng con người không thể ôm mãi mê man ôm lấy một chấp niệm đã qua được?”
Đồng tử Vân Thi Thi mở lớn.
Hoa Cẩm gắt gao cầm lấy tay cô, đôi mày anh tuấn nhíu lại, đau lòng nói: “Buông xuống đi? Có được không? Em biết, chuyện này rất khó khăn với chị, chị không thể dễ dàng buông nó xuống được! Nhưng dù thế nào chị cũng phải đối mặt, người đã mất rồi, có điều em muốn nhắc tới đứa bé kia, là hi vọng chị biết được, tuy tiền bối Cố không còn nữa, nhưng anh ấy đã dùng một cách khác để tiếp tục nhìn thấy thế giới này!”
“Hoa… Hoa Cẩm…” Vân Thi Thi cầm ngược lại tay anh ta, bình tĩnh nói: “Em đừng lo lắng, chị cũng không còn giống như trước đây nữa, để mọi người phải lo lắng rồi.”
Hoa Cẩm nghe vậy vẫn thấy nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ?”
“Ừm. Chị biết… Chị biết đạo lý này…” Hốc mắt Vân Thi Thi không khỏi có chút phiếm hồng, giọng nói cũng khàn khàn: “Hoa Cẩm, em yên tâm đi được không? Chị sẽ không bỏ mặc không quan quan tâm cơ thể của chính mình nữa, chị sẽ sống thật tốt, một lần nữa cố gắng sống thật tốt. Chỉ là, nghe em nhắc tới cái tên này, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc