Tiểu Bảo sợ tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi!
Khó có thể tin, giống như là trò ảo thuật vậy!
Tiểu Bảo cảm thấy rất thần kỳ, nửa tin nửa ngờ, cậu đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy tay Cố Cảnh Liên, cẩn thận nhìn xem, dù là một chút vân tay cũng không bỏ qua, nhưng mà cẩn thận nhìn xem, cũng không phát hiện ra có chỗ nào kỳ lạ, trong lúc này, trong đầu cậu đầy dấu chấm hỏi!
“Không phải là trùng hợp đấy chứ!”
Tiểu Bảo còn nói, “Cháu không tin! Cháu không tin! Chú ném một lần nữa thử xem!”
Bác Phúc ở một bên trêu cậu, “Lần này cháu muốn số mấy?”
“Một!”
Cố Cảnh Liên hầu như không hề do dự, trực tiếp ném xúc xắc, xúc xắc ở trên bàn quay hồi lâu, cuối cùng dừng ở số một!
“Ba!”
Cố Cảnh Liên lại ném, chuẩn số ba không có lầm.
“Rất kỳ lạ nha.” Tiểu Bảo khó hiểu xoa xoa đầu, không nghĩ tới Cố Cảnh Liên còn có thể làm chuyện này.
Còn có thể làm được những chuyện này!
Tiểu Bảo đột nhiên tò mò nói, “Vậy nếu chú ném hai cái xúc xắc, có thể ném ra cùng một số được không?”
Cố Cảnh Liên nói, “Lấy hai cái xúc xắc ra đây.”
Bác Phúc lập tức đi tìm, tìm được hai cái xúc xắc cho anh ta, còn một cái xúc xắc trong tay anh ta nữa, tổng cộng có ba cái xúc xắc.
Bác Phúc lấy ra một cái cốc, Cố Cảnh Liên để ba cái xúc xắc vào trong cốc, ngón tay thon dài nắm cái cốc, anh ta chơi đùa ở trong tay, đột nhiên anh ta úp cái cốc xuống bàn, đôi mày thanh tú nhếch lên.
Tiểu Bảo nhìn thoáng qua anh ta, thấy anh ta bảo cậu mở cốc ra, vì thế cậu tò mò vươn cái tay nhỏ ra, mở cốc ra, cậu phát hiện ba cái xúc xắc đều là số một.
Cậu lại càng ngổn ngang trong gió rồi!
“Chú thật lợi hại…! Cháu tâm phục khẩu phục!”
Cố Cảnh Liên được cậu vuốt ௱ôЛƓ ngựa, lại có chút lâng lâng, hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là chút tài mọn mà thôi!”
“Chú có thể dạy cháu được không?”
Tiểu Bảo nắm tay nhỏ thành quyền, trong mắt tràn ngập sùng bái, cậu cảm thấy kỹ năng này của Cố Cảnh Liên rất lợi hại, quá khốc, muốn ném số mấy có thể ném được.
Anh ta là pháp sư thần bí trong truyền thuyết sao?
Cố Cảnh Liên nói, “Dựa vào cái gì chú phải dạy cháu? Cháu ngốc như vậy, học không được đâu!”
“Cháu chỉ cần học hỏi nhiều hơn! Cháu nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập! Cho dù khó đến mấy, cháu nhất định cũng sẽ học được!”
Trong mắt Tiểu Bảo đầy sùng bái, càng làm Cố Cảnh Liên nếm một chút ngon ngọt, anh ta thậm chí còn nghĩ muốn ở trước mặt thằng nhóc này trình diễn kỹ thuật một phen, để cho thằng nhóc này càng sùng bài mình hơn, giống như sùng bái thần vậy.
Bác Phúc liếc mắt nhìn Cố Cảnh Liên một cái, có chút ghét bỏ, không nghĩ tới ông chủ sẽ có một mặt trẻ con như vậy, vậy mà tính toán với một thằng nhóc.
Nhưng mà ông chủ như vậy, trái lại có phần đáng yêu!
Bác Phúc đang vui mừng nhìn bọn họ, ngoài cửa, thuộc hạ lại đến thông báo, Giang Khởi Mộng quỳ gối ở cửa, đuổi cũng không đi, vẫn không có ý định rời đi!
“Người này sẽ không gặp chuyện không may đấy chứ? Dù cao cũng ở cửa nhà họ Cố, nếu xảy ra chuyện gì không may, khó tránh khỏi xui xẻo!”
“Nói như thế nào?”
“Giang Khởi Mộng la hét ầm ĩ muốn gặp mặt ông chủ! Bác Phúc, bác xem, hay là để ông chủ tự mình ra gặp mặt?”
Bác Phúc đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, nói việc này, Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói, “Chuyện này còn cần tôi tự mình ra mặt sao? Bà ta không chịu đi, thì đánh gãy chân của bà ta.”
Bác Phúc lạnh lùng nói, “Đã đánh một trận rồi, nhưng cũng không biết thế nào, bà ta ăn đòn rồi mà vẫn kiên quyết muốn gặp cậu, ông chủ, cậu tự mình đi nhìn đi!”
Cố Cảnh Liên không có kiên nhẫn nhếch môi, lúc này mới đứng dậy, nói với Tiểu Bảo, “Ngoan ngoãn đợi chú.”
“A.”
Tiểu Bảo tò mò nhìn Cố Cảnh Liên và bác Phúc rời đi, trong lòng nghi hoặc, cũng theo đuôi bọn họ đi ra ngoài.
Cố Cảnh Liên và bác Phúc đi tới cửa, lúc này mới phát hiện, ngoài trời mưa to.
Giang Khởi Mộng vẫn không nhúc nhích quỳ gối ở cửa lớn, mưa như trút nước rơi xuống dưới đất, rơi vào người bà ta, quần áo trên người đều ướt đẫm, quần áo mỏng manh dính vào người, càng lúc càng nổi bật bà ta ốm yếu không còn sức sống.
Hai ngày hai đêm không có cảm giác tốt, trên dưới nhà họ Tống xảy ra chuyện như vậy, càng lúc càng làm bà ta tan rã.
Giang Khởi Mộng nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu, vừa thấy Cố Cảnh Liên đến, trên mặt lập tức nở nụ cười nịnh nọt, “Anh Cố, rốt cuộc cậu cũng bằng lòng gặp tôi rồi!”
Cố Cảnh Liên nhìn thấy toàn thân bà ta chật vật, ghét bỏ nhíu mày, lạnh lùng nói, “Bà làm cái gì vậy?”
“Anh Cố, tôi cầu xin cậu! Tha cho nhà họ Tống đi! Tôi không biết rốt cuộc Ân Nhã làm chuyện gì đắc tội cậu! Nhưng mà, nếu Ân Nhã thật sự có chỗ nào đắc tội cậu, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi thay con bé dập đầu nhận lỗi với cậu! Nhưng mà cầu xin cậu bỏ qua cho nhà họ Tống! Chính Quốc bị thương nặng như vậy, Ân Nhã cũng nửa sống nửa ૮ɦếƭ, trừng phạt như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi nói, “Không nên nói những chuyện linh tinh này, biến cho ông, nếu không biến, đánh gãy chân của bà.”
Dứt lời, anh ta xoay người muốn rời đi, Giang Khởi Mộng quá sợ hãi, lập tức chạy về phía anh ta, ôm lấy đôi chân thon dài của anh ta không buông tay!
Đôi mắt Cố Cảnh Liên giận dữ, xoay người, giọng nói lạnh lùng, “Buông ra!”
“Anh Cố, tôi cầu xin cậu! Nhà họ Tống đã xong rồi! Nếu đây là trừng phạt, như vậy còn chưa đủ sao? Sao cậu vẫn còn từng bước ép sát nhà họ Tống như vậy, chẳng lẽ muốn ép nhà họ Tống cùng đường mới từ bỏ ý đồ sao?”
Giang Khởi Mộng khóc lớn, giống như bệnh tâm thần khóc ròng nói, “Đừng ôm lấy người ta không thả nữa mà! Anh Cố, để cho nhà họ Tống một con đường sống đi!”
“Cút!”
Cố Cảnh Liên đá mạnh bà ta, Giang Khởi Mộng giống như con diều đứt dây, bay mạnh ra ngoài, đập vào cửa, ngã ở trên bậc thang.
Một cái đá này, đúng lúc đá vào иgự¢ bà ta, bà ta ôm иgự¢ chật vật ho lên, giống như muốn ho ra cả phổi!
Cố Cảnh Liên khinh miệt nói, “Muốn tôi bỏ qua cho nhà họ Tống cũng được, bà đi ૮ɦếƭ đi, thế nào?”
“Cái gì?”
“Không phải bà nói muốn nhận lỗi thay con gái sao?”
Mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi nói, “Vậy thì dùng mạng của bà đền đi.”
Giang Khởi Mộng nghe xong, trừng to mắt, nhìn anh ta không dám tin, khó mà tin được, trên đời này lại có người đàn ông tàn nhẫn như vậy!
“Cố Cảnh Liên! Cậu đừng khinh người quá đáng!”
Giang Khởi Mộng nói xong, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ gầy trốn ở cửa.
Tiểu Bảo tò mò trốn ở cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy ánh mắt Giang Khởi Mộng nhìn mình, tim đập nhanh và loạn nhịp vài giây, trong nháy mắt, chỉ thấy Giang Khởi Mộng đột nhiên nhào về phía cậu, dùng một tay kéo cậu vào trong lòng, xoay người, đối mặt với Cố Cảnh Liên và mọi người, không biết lấy đâu ra một con dao sắc bén, kề vào cổ Tiểu Bảo, khàn giọng quát, “Cố Cảnh Liên! Tôi cho cậu một cơ hội, cậu cũng cho nhà họ Tống một cơ hội! Lập tức phái người, cứu chồng tôi và Ân Nhã từ bệnh viện ra, sau đó sắp xếp một cái máy bay, đưa chúng tôi ra nước ngoài.”