Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1542

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Cô ấy..."
Cung Thiếu Ảnh nhíu nhíu mày, trong mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, ông ta lại lập tức nghi ngờ, lai lịch của người phụ nữ này, vì vậy lạnh lùng nói: "Điều tra rõ ràng thân phận của người này!"
"Rõ!"
...
Hai tháng sau, Mộ Nhã Triết tổ chức trăm ngày cho Nguyệt Dao.
Lúc đầu, trong buổi đầy tháng cùng trăm ngày, có chút tranh cãi.
Hoa Cẩm nói, sau khi đứa bé ra đời, xem như là đã vượt qua được một cửa ải khó khăn, cả nhà ăn mừng đứa bé vượt qua khó khăn, hy vọng nó có thể trưởng thành khỏe mạnh!
Chỉ là, Mộ Nhã Triết lại không đồng ý, chủ yếu là vì, đứa bé mới có một tháng, còn quá nhỏ, anh trước giờ làm việc, đều phải tiếp xúc với nhiều người, trong lỗ mũi của họ, đều sẽ chứ vi khuẩn không ít thì nhiều, cho dù là khỏe mạnh thế nào, cũng không tránh khỏi.
Giả sử đầy tháng của Nguyệt Dao, tổ chức tiệc rượu đầy tháng, Mộ Nhã Triết đương nhiên là đau lòng!
Bị nhiễm vi-rút, đối với một đứa bé, là tổn thương nhất.
Tiệc trăm ngày, đứa bé dù sao mới hơn ba tháng, chỉ là mặc dù là tiệc trăm ngày, Mộ Nhã Triết cũng nhiều lần nhấn mạnh, người tới uống rượu, không thể tùy tiện ôm đứa bé được.
Đều biết Mộ Nhã Triết vừa được tấn chức, trước là hầu vợ, giờ triệt để thành hầu con rồi.
Bữa tiệc này, người được mời không nhiều lắm, tới đều là bằng hữu có quan hệ tốt, dù sao, tiệc mừng trăm ngày của tiểu công chúa nhà mình, Mộ Nhã Triết không phải ai là cũng tự tiện mời được.
Anh bảo vệ Nguyệt Dao thật tốt, trong bữa tiếc, rất ít người có thể được tận mắt nhìn thấy Nguyệt Dao, cô bé đều bị người cha "thân yêu" giấu đi mất.
Cũng không phải là anh muốn như vậy.
Miễn cho vài người, đừng tính toán đến con gái của anh, đến lúc đó, họ nhìn thấy công chúa nhỏ của anh, nhớ mãi không quên, lôi kéo Vân Thi Thi làm thông gia, người cha như anh, hầu như mất tiếng nói rồi, đến lúc đó tự nhiên nhô ra cả đống thông gia, anh sao có thể chịu được.
Chỉ là, buổi tiệc trăm ngày này, trốn cũng không thoát được.
Mộ Nhã Triết dù không tình nguyện, nếu đã trốn không được việc con mình bị người thèm nhỏ dãi, như vậy, cần phải nghĩ biện pháp đối phó, anh sơ lược hết mức có thể những người có thể mời tới bữa tiệc này, những người không cần thiết, liền không cần mời.
Cuối cùng ngày đến cũng sẽ đến, tổng cộng có 6 bàn người, đều là những người có quan hệ gần gũi với Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, phô trương không lớn, vậy nên không khí khá ấm áp.
Hội trường bố trí theo chủ đề cô gái mỹ nữ, đây là ý tưởng của Vân Thi Thi, dù sao, đó cũng là bộ phim hoạt hình đầu tiên mà cô thích, vì vậy ấn tượng rất sâu sắc, phàm là những cô gái nhỏ, đều nhớ tới thủy thủ mặt trăng, sau đó tự tưởng tượng ra vô số điều.
Ôm tâm tư như vậy, cô đem ý nghĩ này nói với Mộ Nhã Triết, là người đàn ông của cô, những chi tiết nhỏ đều do anh quyết định.
Hoa Cẩm cũng rất cẩn thận, chuẩn bị sẵn một chiếc bánh tuyệt đẹp, tinh xảo để trên bàn.
Khách tới dắt theo không ít trẻ nhỏ, vừa nhìn thấy một màn trước mặt, thoạt nhìn lại có cảm giác ăn rất ngon, lập tức la hét đòi chiếm hết.
Bữa tiệc trăm ngày này, cũng xem như là ngày Mộ Nguyệt Dao chính thức công khai.
Vân Thi Thi ngồi trên ghế, nụ cười tươi như hoa tiếp đón từng vị khách tới.
Khách tới đều biết mắt cô nhìn không được, đều nói sau bữa tiệc này, sẽ dốc toàn lực để tìm kiếm giác mạc, tiến hành phẫu thuật giúp cô!
Nhìn thấy công chúa nhỏ trong tin đồn, một số vị khách cùng vợ con vô cùng hâm mộ!
Lúc này mới hơn ba tháng, dáng dấp còn chưa phát triển, cũng đã có răng trắng môi hồng, lúc đầu khi còn yên giấc ngủ, nhưng khi Cung Kiệt tới ôm cô bé đi, có lẽ bị động liền tỉnh lại, lúc đầu mới mở mắt, liền tò mò quan sát thế giới này!
Nhưng dù có nhiều khách khứa vây quanh ngắm cô, cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không khóc lóc như bình thường.
Cô bé trời sinh đáng yêu, không ít người khen nói, cô bé này, từ nhỏ đã vô cùng mạnh mẽ.
Không phải kiểu con gái yếu đuối!
Trong bữa tiệc, người hưng phấn nhất không ai khác chính là Hữu Hữu, cậu đứng bên người Cung Kiệt, khách tới chơi với Nguyệt Dao đều nói, cô bé này sau khi lớn lên nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, cậu nghe được thì vô cùng đắc ý, ngạo mạn mà tỏ vẻ: "Em gái của cháu, sau khi lớn lên tất nhiên là xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành!"
Dung mạo của bánh bao nhỏ Nguyệt Dao đều khiến cho không ít bà mẹ phải tấm tắc kinh ngạc!
Tiêu Tuyết cũng thích Nguyệt Dao, mặc dù cô còn chưa làm mẹ, nhưng đối với phụ nữ mà nói, đó đều là bản năng làm mẹ, huống hồ, đứa bé dễ thương như thế, nhìn thấy đều không nhịn được muốn bế lấy, ôm vào lòng mình, thương yêu, chăm sóc cho tốt.
Nguyệt Dao mặc dù chưa đầy ba tháng, nhưng nhận thức đã rất khá, không thèm để ý đến những người xung quang, trực tiếp dưa bàn tay nhỏ của mình về phía lòng Cung Kiệt, anh vừa thấy, lòng lập tức như muốn nở hoa rồi.
Điều này thể hiện điều gì?
Điều này nói rõ, cháu ngoại anh vừa nhận ra anh nha!
Một bên, ngay cả Mộ Nhã Triết cũng phải ghen tỵ, trong lòng cảm giác khó chịu.
Cung Kiệt còn hướng về phía anh nháy mắt khiêu khích một cái.
Dự bữa tiệc có không ít người là bạn làm ăn với Mộ Nhã Triết, có chút làm công vụ. Có một số người đều thuộc quyền cao chức trọng, nhìn thấy Nguyệt Dao, đều ẩn ý muốn "đặt trước chỗ" cho con trai mình.
Nói thằng ra là muốn đính hôn cho Nguyệt Dao vào trăm ngày của cô bé.
Còn một số người khác, cũng có ý mượn hơi của tập đoàn Thánh Ngự, một người kiêu ngạo như Mộ Nhã Triết, chắc chắn sẽ không đem con gái mình ra làm lợi thế!
Phải biết rằng Mộ Nhã Triết ghét nhất là cái gì?
Ghét nhất chính là đám hỏi.
Con gái của anh, người chồng tương lai của cô bé, cũng không phải do anh quyết định, phải do con mắt của Nguyệt Dao lựa chọn!
Dù có là một người nghèo khổ, chỉ cần con gái của anh thích, anh cũng tán thành, không cần để ý tới gia cảnh của đối phương thế nào.
Anh có tự tin mình sẽ làm được.
Những người đó muốn làm thông gia, Mộ Nhã Triết đương nhiên sẽ không bằng lòng, chẳng qua cái cảnh đó làm anh khó chịu, anh nói chuyện vô cùng khôn khéo, nửa đùa nửa thật, cũng không làm anh mất mặt, cự tuyệt một cách hoàn hảo.
Bữa tiệc trăm ngày này, sau khi kết thúc, trên đường về nhà, cả nhà đều dụ dỗ Nguyệt Dao, nhưng không hề phát hiện tia khác thường trên mặt Hữu Hữu.
Cậu cố ý co mình ngồi vào trong góc, tứ chi lạnh lẽo, trên mặt phờ phạc, nhịp tim nhanh vô cùng.
Cậu ôm иgự¢, chỗ đó, tim như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Cậu mơ hồ ý thức được, nguyên nhân đại khái là vì nhiều ngày qua cậu chưa uống thuốc, tim đập nhanh lại phát tác.
Dọc đường đi, cũng xem như được bình an vô sự, trở về tới nhà, Hữu Hữu chạy vào cửa, đèn chiếu sáng, lập tức thấy rõ khuôn mặt cậu tái nhợt.
Vẫn là Mộ Nhã Triết nhận ra đầu tiên vẻ khác thường của cậu, thấy cậu siết chặt lòng bàn tay, như là đang cố gắng kiềm chế.
" Hữu Hữu, làm sao vậy?"
Tiểu Dịch Thần nhìn sắc mặt Hữu Hữu, hô lên thất thanh: "Hữu Hữu, sắc mặt em sao lại trắng như vậy?"
Mộ Nhã Triết tiện đà ép hỏi: "Có phải con lén giấu cả nhà, không uống thuốc?"
Hữu Hữu chỗ nào lại không biết cha mình là nhân vật hung ác thế nào, mắt thấy không thể giấu nữa, giấy không gói được lửa, lúc này mới nhỏ giọng lúng túng nói: "Con... con có nghỉ uống vài ngày..."
"Con sao lại dám bỏ thuốc như vậy?"
Mộ Nhã Triết chất vấn, "Con không biết, nếu như bỏ thuốc, bệnh tim lại tái phát thì..."
Nói được nửa câu, lời của anh bỗng dưng nghẹn lại, không nói được ra miệng!
Dù sao, ngày Nguyệt Dao ra đời, anh thừa nhận, sự quan tâm cùng thương yêu của mình, đều được chia cho Nguyệt Dao, thế nên đã bỏ quên đứa con trai vẫn luôn im lặng này!
Anh cũng đoán được, mục đích mà Hữu Hữu bỏ thuốc!
Chỉ thấy cậu ôm иgự¢, trên mặt không nén được khổ sở, viền mắt hơi hồng, uất ức lúng túng nói: "Con... con chỉ muốn ôm em nhiều một chút! Nhưng mà em ấy, không thích mùi vị của thuốc Đông y!"
Vân Thi Thi nghe xong, trong иgự¢ liền nhói lên, cô đi tới trước mặt Hữu Hữu, nghẹn ngào ôm lấy cậu: "Hữu Hữu ngốc, con sao lại ngốc như vậy? Con biết rõ thân thể của mình, nhất là ăn mặc, không thể vô duyên vô cớ bỏ thuốc. Con thích em, về sau còn rất nhiều thời gian mà!"
Hữu Hữu khàn khàn nói: "Mẹ, cha, con biết lỗi rồi... sau này, con sẽ không giấu mọi người làm chuyện điên rồ nữa!"
Thấy thái độ của cậu thành khẩn, Mộ Nhã Triết cũng không nỡ trách cứ thêm, Vân Thi Thi thì lại càng không nỡ.
Sau đó, Hữu Hữu lại khôi phục việc uống thuốc, tuy là trong thời gian đó không có cách nào gần gũi với em gái, những có thể từ xa xa nhìn cô bé, cậu cũng đã hài lòng.
...
Một tháng sau bữa tiệc trăm ngày, Cung Kiệt phái người truyền tin tới, nói là tìm được giác mạc phù hợp, tin tức này làm cho Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi vô cùng vui mừng, nhiều lần hỏi lại mới có thể tin.
Vân Thi Thi vẫn còn chút lo ngại cho lần phẫu thuật này, bác sĩ nói sau lần cấy ghép này không chắc chắn có thể khôi phục lại được tầm nhìn, cũng có mấy trường hợp thất bại trước đó, không khỏi khiến cô có chút lo lắng chờ đợi.
Mộ Nhã Triết cố ý đưa cô lên Tây Sơn Tự cầu xin bùa bình anh.
Ngày phẫu thuật, toàn bộ quá trình đều vô cùng thuận lợi, sau thời gian dưỡng thương nhiều ngày, cuối cùng cũng đến ngày Vân Thi Thi được tháo băng.
Ngày hôm sau, trong phòng bệnh, bác sĩ thả rèm cửa sổ xuống, đảm bảo không có tia sáng chói mắt nào, rồi đi tới trước mặt Vân Thi Thi. Mộ Nhã Triết và hai bánh bao nhỏ đứng ở hai bên, hồi hộp lo lắng, rất sợ một kết quả khiến họ thất vọng.
Cung Kiệt lại có vẻ tự tin, lần này bác sĩ ghép chính, là được tập đoàn Cự Phong mời đến, người sắp ૮ɦếƭ cũng có thể cứu sống, đối với anh mà nói, ca ghép giác mạc này quả thực là không đáng nhắc đến.
"Thả lỏng chút đi, đừng khẩn trương như vậy!"
Vân Thi Thi gật đầu cười, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an như cũ, lại giả vờ cười bình tĩnh.
"Chờ tôi bóc vải xô, cô thử từ từ mở mắt ra trước nhé."
Bác sĩ thấp giọng chỉ dẫn, lập tức cẩn thận bóc từng lớp từng lớp vải xô trên mặt Vân Thi Thi xuống.
Đến khi miếng vải hoàn toàn được bỏ ra, Vân Thi Thi mờ mờ cảm nhận được tia sáng, thế giới của cô quá lâu rồi chưa được nhìn thấy ánh sáng, vậy nên có chút không thích ứng được mà che mặt lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc