Đang lúc lo lắng đề phòng, tôi nghe thấy mẹ Phương Lương ở ngoài cửa thở phì phì nói: "Con của tôi từ bé đến giờ luôn là cục cưng trong nhà, từ nhỏ đến lớn, không ai dám động một đầu ngón tay của con tôi! Bây giờ thì sao, nằm trong phòng bệnh nặng, sống ૮ɦếƭ không rõ!..."
"Phải phạt, kiên quyết trừng phạt! Tuổi còn nhỏ như vậy, ra tay đã độc ác đến thế, lớn lên còn không thành tội phạm Gi*t người hả?! Hai học sinh này nhất định là cặn bã của xã hội, phán tử hình còn chưa đủ!!..."
"Nếu như pháp luật không thể phạt, nhà họ Phương tôi cũng không phải ngồi không! Cứ chờ xem!!"
Tôi nghe xong, trong lòng giãy giụa thật lâu, bỗng nhiên cũng không biết lấy dũng khí từ đâu.
Bỗng nhiên, tôi đứng dậy, đi đến ngoài cửa, mãi đến lúc đi đến trước mặt người phụ nữ kia mới dừng lại.
Bà ta nhìn tôi, nhíu mày, tôi lên tiếng trước: "Dì Phương, chuyện này, tôi đề nghị dì nên ra mặt giảng hòa với nhà chúng tôi thì tốt hơn!"
"A..., cô là là em gái của học sinh đánh người kia đúng không?! Nói năng thật kiêu căng! Cút sang một bên đi!"
Bên cạnh bà ta, người đàn ông kia nói, "Khởi tố hai học sinh kia cố ý gây thương tích, đều đã trưởng thành rồi đúng không? Sẽ xử không nhẹ đâu!"
Tôi nghe xong, xiết chặt quả đấm, ra vẻ bình tĩnh nói, "Nếu các người dám khởi tố anh tôi cố ý gây thương tích, vậy thì, tôi sẽ khởi tố Phương Lương, ɦเếρ ∂âɱ thiếu nữ vị thành niên!"
Ba mẹ tôi chạy tới, nghe câu nói này, ngẩn người tại chỗ.
Mẹ căng thẳng đi lên kéo tôi, tôi bỏ tay bà ta, nhìn mẹ Phương Lương chằm chằm.
"ɦเếρ ∂âɱ thiếu nữ vị thành niên?"
Tôi nắm chặt nắm tay, hít sâu, gằn từng chữ nói, "Mấy hôm trước, tôi mới vừa phẫu thuật phá thai. Phương Lương thừa dịp tôi uống rượu sau, mang tôi đến khách sạn mướn phòng. Bà không biết chuyện này đúng không!?"
"..."
"Phương Lương hẳn là có hai mươi tuổi rồi nhỉ? Vậy là đã trưởng thành rồi, như thế, ɦเếρ ∂âɱ thiếu nữ vị thành niên, tội danh hẳn là nghiêm trọng hơn cố ý gây thương tích nhiều!? Nếu bà muốn làm lớn chuyện, tôi cũng không ngại theo tới cùng!"
Mẹ Phương Lương giận dữ nói, "Dựa vào lời nói từ phía mày, có chứng cớ gì nói con tao *** mày?"
"Là ɦเếρ ∂âɱ, dì à."
Tôi cố nén sự nhục nhã trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nhưng từng chữ như trích máu, "Nếu bà không tin, tôi nghĩ là, khách sạn có ghi lại họ tên và chứng minh nhân dân của người mướn phòng."
"..."
"Với lại, nếu lập án điều tra, tôi cũng sẽ phối hợp toàn bộ! Mặc kệ phải thu thập chứng cứ thế nào, tôi cũng chấp nhận."
"Cái gì?"
"Tôi biết, thế lực nhà họ Phương không nhỏ, chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, khó có thể đối kháng với các ngươi."
Dừng một chút, giọng của tôi mang theo tiếng khóc nức nở, chữ chữ như châu ngọc, "Nhưng nếu là tôi nói với truyền thông thì sao! Các ngươi có bản lĩnh ép xuống không?!"
"Mày..."
Mẹ Phương Lương tới gần tôi vài bước, nghiến răng nghiến lợi, "Mày cho rằng, một đứa con gái chuyên lừa đảo như mày, có thể uy Hi*p tao sao? Hay là mày không biết tự lượng sức mình, muốn đấu với tao!"
"Phải! Là tôi không biết tự lượng sức mình! Chúng ta cùng chờ xem đi! Cho dù có phải liều cái mạnh này, tôi cũng tuyệt không cho phép các người động vào một sợi tóc của anh trai tôi!"
Bà ta cả ✓ú lấp miệng em, tư thái của tôi cứng rắn kiên định, bà ta ngơ ngẩn nhìn tôi một lúc lâu, đại khái là ánh mắt của tôi quá kiên định quyết liệt, uy Hi*p được bà ta, bỗng dưng cắn răng gật gật đầu, "Được, được! Xem như mày giỏi!"
Nói xong, bà ta kéo người đàn ông kia, nghênh ngang đi mất!
Mẹ xông tới đau lòng ôm lấy tôi, từ đoạn đối thoại lúc nãy, lúc này bà mới biết, đứa bé kia, cuối cùng đến từ đâu!
Đông Vũ lấy lời khai xong, đã được đón về nhà.
Hai ngày kinh hồn bạt vía đi qua, Cục Cảnh Sát gọi điện thoại tới, nói là người nhà họ Phương đồng ý giải hòa.
"Các người thật may mắn! Đắc tội Phương gia, vậy mà còn có bản lĩnh ép bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt!"
Biết được Đông Vũ và Tô Kỳ bình an vô sự, chỉ bị thương một chút, người nhà họ Phương không truy cứu, hẳn là sợ tôi làm lớn chuyện.
Tôi thật sự không biết, lúc ấy, tại sao tôi có nhiều dũng khí như vậy, dám đứng trước mặt bọn họ, thái độ cứng rắn địa đối kháng với bọn họ.
Tôi chỉ biết là, lúc ấy vì bảo vệ Đông Vũ, cho dù tôi dùng hết tính mạng, tôi cũng bằng lòng.
Nhưng mà, Đông Vũ đánh nhau với người ta, là sự thật, trường học biết được chuyện này, quyết định khai trừ anh.
Đông Vũ học cấp ba, thành tích vô cùng ưu tú, tuyệt đối có thể thi vào đại học nổi tiếng của nước ngoài.
Mẹ và cha cố gắng tích góp tiền, một lòng hy vọng anh có thể thi vào đại học Stanford, nhưng một quả bom rơi xuống, đánh mạnh vào bọn họ.
Lúc đó, các trường đại học yêu cầu học bạ vô cùng khắc nghiệt, nếu hạng b, phần lớn sẽ không hội trúng tuyển.
Rất nhiều đại học nổi tiếng, chỉ nhận mấy người, mặc dù chọn ít, nhưng chỉ chọn người ưu tú, cũng suy xét nhân phẩm nghiêm ngặt.
Mà bị xử phạt vì trái pháp luật, ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Cha vô cùng giận, dùng quan hệ khắp nơi, rất không dễ dàng mới hẹn được hiệu trưởng Trường Số 1, luôn mãi đảm bảo, nửa học kỳ sau, tuyệt đối không có bất kì hành vi trái pháp luật nào.
Vì thế, thầy làm một dấu hiệu, nếu là đến lúc thi vào trường cao đẳng, biểu hiện của Đông Vũ tốt, sẽ bỏ qua.
Nhưng mà, tình huống của tôi thì không xong.
Bên trường học gửi tin về, nói là bảo tôi chuyển trường đi.
Tiến độ học tập của tôi đã chậm hơn mọi người, thêm vào trốn học, đêm không về ngủ, trường học có ý muốn tôi nghỉ học.
Mẹ một mực xoắn xuýt chuyện tôi chuyển trường.
Mãi đến một ngày kia, tôi tắm rửa xong, trở về phòng, lại thấy mẹ ngồi trong phòng của tôi, trong tay cầm nhật kí của tôi, mắt nhìn chằm chằm, cả người đã giận đến phát run.
Tim tôi như ngừng đập, vội vàng xông lên, đoạt nhật kí về, gắt gao ôm vào trong lòng.
"Mẹ, nhật kí là của con **, sao mẹ có thể nhìn lén!?"
"**?! Nhìn lén?!"
Mẹ đứng lên, ánh mắt rét run, "Là của con **, cũng may mẹ nhìn lén! Bằng không, mẹ còn không biết, con lại có ý nghĩ xấu xa như thế với Đông Vũ!"
Xấu xa...
Từ này, hoàn toàn khiến tôi quân lính tan rã!
Tôi gắt gao ôm chặt nhật kí, nước mắt lập tức tràn mi!
"Doãn Hạ Thuần, con có biết thế nào là cảm thấy thẹn hay không? Đông Vũ là gì của con? Đó là của anh ruột của con! Sao con có thể có cách nghĩ như vậy với anh con? Con không mặt đỏ sao? Con không cảm thấy xấu hổ hả?"
Nói đến một nửa, bà tức giận lau nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, tức giận đến khóc ra.
Tôi thấy vậy, hổ thẹn đứng một bên, muốn giải thích, lại nói không nên lời.
"Con có biết, đây là loạn luân không?"
Tôi cơ hồ là thét chói tai ra, "Con biết!"
Bà ngớ ra, sau đó, giữa chúng tôi là sự im lặng kì lạ.
Tôi không dám nhìn bà, chỉ là co quắp đứng dựa vào tường, gắt gao ngậm miệng khóc.
Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, ra vẻ bình tĩnh nói với tôi, "Vừa lúc, mấy ngày hôm trước mẹ mới bàn bạc với bác của con, đưa con ra nước ngoài học tiếp, mẹ thấy con váng đầu rồi, nên đưa con ra nước ngoài, để tỉnh táo lại!"
Tôi nghe xong, ngẩn ra.