Lục Cận Dự và Khương Thân trợn mắt há miệng nhìn kỹ Mộ Nhã Triết ngồi dưới đất, nói, “Người đâu giữ chân cho tôi.”
Tần Chu lập tức đi qua, giữ lấy chân anh.
Hai tay Mộ Nhã Triết để ra sau gáy, bắt đầu ngồi dậy.
Lục Cận Dự nhìn mà chảy mồ hôi lạnh, bên trong cánh cửa, Cung Kiệt thúc giục, “Phù rể cũng phải làm.”
Khương Thân khóc lóc cầu xin, “Cậu em vợ! Tha mạng!”
Cung Kiệt lạnh lùng nói, “Ai là cậu em vợ của anh!”
Khương Thân vỗ trán, ai nha, hình như không thể kêu linh tinh như vậy.
Anh ta nhào đến cửa, khóc lóc, “Mặc kệ là ai canh cửa! Đừng chơi đùa như vậy! Làm xong một trăm cái chống đẩy chân tôi đã mềm nhũn rồi! Làm tiếp một trăm cái nằm ngửa ngồi dậy nữa, tôi nhảy từ trên tầng xuống đó!”
“Nhảy đi, dù sao cũng là tầng hai.”
Lục Cận Dự dán vào cửa thương lượng, “Người anh em, cậu suy nghĩ lại mà xem, đợi một ngày nào đó cậu cưới vợ, nếu vợ cậu bị em vợ canh giữ ở cửa bắt làm một trăm cái chống đẩy, cậu cũng nuốt không trôi!”
Cung Kiệt ghét bỏ nói, “Đối với tôi mà nói, một trăm cái chống đẩy không nói làm gì, là do các người yếu như gà thôi.”
Yếu như gà sao?
Lục Cận Dự và Khương Thân vừa nghe, không mua sổ sách nữa.
“Anh ta vậy mà nói chúng ta yếu như gà?”
“Không được! Chứng minh cho bọn họ xem! Một trăm cái nằm ngửa ngồi dậy, chỉ là một case nhỏ!”
Nói xong, Lục Cận Dự ngồi dưới đất, mặc cho Khương Thân giữ chân, thở hổn hển ngồi dậy.
Đợi cho tất cả mọi người làm xong, Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, Cung Kiệt vẫn không có ý định mở cửa.
Tiếu Tuyết từ trong khuê phòng chạy ra, đi đến bên cạnh Cung Kiệt, thấy thương cho chú rể không được mở cửa, dở khóc dở cười, “Tiểu Kiệt, anh còn không mở cửa ra đi? Đừng để cô dâu đợi quá lâu.”
Cung Kiệt, “Nói dùm cho chị gái tôi, cô dâu, phải rụt rè một chút.”
Tiếu Tuyết, “…”
Cuối cùng, vẫn là Mộc Tịch chạy đến cầu xin, Cung Kiệt mới miễn cưỡng mở cửa, để Mộ Nhã Triết đi vào.
Mộ Nhã Triết vừa đi vào cửa, khí thế bừng bừng, Hoa Cẩm bị khí thế trên người anh dọa sợ, lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, “Anh rể, chuyện này tuyệt đối không phải là chủ ý của em!”
Cung Kiệt ngẩng đầu ưỡn иgự¢, còn ghét bỏ nói, “Hôm nay cứ như vậy bỏ qua cho anh rồi.”
Mộ Nhã Triết, “…”
Lục Cận Dự thấy mặt Mộ Nhã Triết chảy mồ hôi, nhanh chóng tiến lên lau cho anh.
“Mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, anh rể.” Cung Kiệt cũng cười cười, ánh mắt đánh giá anh vẫn rất xấu xa.
Mộ Nhã Triết nhìn chăm chú anh một lúc lâu, sắc mặt căng chặt một lát, đột nhiên lại lộ ra mỉm cười tao nhã, “Cậu đợi đấy, cậu cũng sẽ có ngày hôm nay.”
Cung Kiệt cũng mỉm cười khiêu khích, “Mỏi mắt chờ mong.”
Mộ Nhã Triết đi đến cửa phòng, gõ cửa, giọng nói lập tức dịu dàng, “Vợ à, anh đến rồi.”
Trong phòng, Mộc Tịch nghe được tiếng bước chân đến gần, còn khẩn trương hơn cả Vân Thi Thi, mãi đến khi giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết vang lên, cô ấy mở cửa theo bản năng.
Tiếu Tuyết nhanh chóng ngăn cô ấy lại.
“Cô làm gì thế?”
“A…”
Mộc Tịch phản ứng kịp, lập tức rút tay lại.
Tiếu Tuyết trừng cô, “Bây giờ còn chưa thể mở cửa! Sao có thể nhìn thấy cô dâu đơn giản như vậy?”
“A Tuyết.”
Ngoài cửa, Mộ Nhã Triết dịu dàng gọi tên cô ấy, “Nghe lời, mở cửa.”
Trong lúc này Tiếu Tuyết bị giọng nói từ tính của anh làm mê hoặc thần hồn điên đảo, cũng vươn tay ra mở cửa theo bản năng.
Quân Mặc lanh tay lẹ mắt ngăn lại, nhíu mày nói, “Tiếu Tuyết, cô cũng mắc phải tật háo sắc sao?”
Mộ Nhã Triết giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ mũi, dường như cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
Tần Chu ở bên cạnh lập tức đẩy anh ra, Khương Thân và Lục Cận Dự lập tức nhào đến cửa, dùng lực vỗ ván cửa.
“Mở cửa mở cửa!”
“Cô dâu mở cửa!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần vừa mới đem giày cao gót màu đỏ giấu ở vị trí thật kín, đi tới cửa, nghe thấy giọng Mộ Nhã Triết, lén lút cười thầm.
“Tiền lì xì! Tiền lì xì!”
Mộ Nhã Triết nghe được, giận dữ nói: Hai cái thằng nhóc này!
Dám trong ngoài phối hợp sao?
Anh quay đầu lại, ra lệnh với Tần Chu, “Nhét lì xì.”
Tần Chu nhanh chóng ngồi xổm người xuống, nhét một bao lì xì vào trong khe cửa.
Tiểu Dịch Thần tham lam nói, “Không đủ! Một chút tiền lì xì như vậy đã muốn đuổi chúng con sao?”
Tần Chu tiếp tục liều mạng nhét, đến khi nhét bao lì xì cuối cùng trên tay, vẫn không được qua cửa.
Khương Thân ở bên ngoài kêu lên tội nghiệp, “Chị dâu! Chị hãy thương xót cho lão đại đi! Lão đại bị cậu em vợ giày vò không ít, làm hơn một trăm cái chống đẩy và nằm ngửa ngồi dậy, mệt đến mức sắp tê liệt rồi!”
Vân Thi Thi ngồi ở trên giường, nghe thấy giọng nói, che miệng cười trộm.
Cô sớm đã dự đoán được, Tiểu Kiệt sẽ không cho anh vào cửa dễ dàng!
Sao cô lại không biết chứ, cho nên mới bảo Tiếu Tuyết và Mộc Tịch qua đó cầu xin, Tiểu Kiệt nghe lời của cô, mới bỏ qua cho Mộ Nhã Triết.
Nhưng mà đến khuê phòng, vẫn còn một cửa nữa!
Quân Mặc nhìn qua mắt mèo, “Chú rể, anh có biết số đo ba vòng của cô dâu không?”
Ngoài cửa vang lên tiếng thổn thức, mặt Vân Thi Thi đỏ bừng lên.
Trong hôn lễ, phù dâu canh cửa, nếu chú rể đón dâu, tất phải trải qua mấy đề bài gây khó dễ, vấn đề này không tính là hà khắc, chỉ làm bầu không khí thêm náo nhiệt mà thôi.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, lại nói, “Biết, nhưng không tiện để lộ.”
“Không tiện để lộ hay là không biết?”
“Đương nhiên biết rõ.”
“Chậc chậc!”
Tiếu Tuyết đánh giá, “Thi Thi, chồng cậu thực sự bảo vệ cậu.”
“Ngoài cửa nhiều phù rể như vậy, tổng giám đốc Mộ chắc chắn sẽ không nói.” Mộc Tịch lại nói.
Quân Mặc lại ra đề khác, “Chú rể, cô dâu hỏi anh có lời gì muốn nói với cô ấy hay không?”
Vân Thi Thi lập tức biện hộ, “Quân Mặc, tôi không có nói như vậy.”
“Xuỵt!” Quân Mặc bảo cô chớ có lên tiếng.
Lại nghe giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết từ ngoài cửa truyền đến, “Thi Thi, anh yêu em!”
Thổ lộ trực tiếp như vậy, đối với người đàn ông luôn giữ kín mọi chuyện ở trong lòng mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng dũng cảm nhiệt tình!
Tần Chu lại bất mãn, “Tổng giám đốc Mộ, anh nói một câu như vậy, không qua được cửa đâu!”
Mộ Nhã Triết cười, “Tôi còn chưa nói xong!”
Mọi người nín thở tập trung nghe.
Lại nghe anh chậm rãi nói, “Trước đây, anh chỉ dám nói ‘Anh thích em’, là vì ba chữ ‘Anh yêu em’ quá xa lạ, lại quá trầm trọng. Nhưng từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh đều nói với em một câu ‘Anh yêu em’. Anh luôn không quen biểu đạt, làm em bị ấm ức rất nhiều! Chúng ta một đường đi tới, trải qua rất nhiều nhấp nhô và mưa gió, bởi vì tính cách của anh, luôn luôn không biết nói chuyện, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà em biết không? Mỗi lần nhìn thấy em, trái tim anh đều nói với em, ‘Anh yêu em’, cho dù em không nghe thấy.”
Quân Mặc và Tiếu Tuyết nhìn nhau, bị chân tình của anh làm cho cảm động.
Tim Vân Thi Thi cũng đập nhanh và loạn nhịp, cực kỳ cảm động, vành mắt đỏ lên, hồi tưởng lại những chuyện quen biết anh từ trước đến nay, mỗi một hình ảnh, giống như đèn kéo quân, từng màn lóe lên trước mắt cô.