Cố Cảnh Liên đi đến đâu, người xung quanh dõi theo đến đấy. Các phụ huynh khác đều kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng anh.
Họ nhìn Cố Cảnh Liên không chỉ vì anh đẹp trai, nhưng phần lớn là vì ở anh toát lên thần thái sang trọng tao nhã đến mức có gì đó trông rất thoát tục.
“Trời ạ… Người đàn ông này là phụ huynh học sinh ư? Sao lại đẹp trai thế! Đúng là may mắn được trời ban cho một gương mặt minh tinh.”
“Không phải chứ? Trông anh ta rất trẻ, không giống một người đã làm cha chút nào!”
“… Hơn nữa, chị có thấy anh ta trông rất giống một diễn viên điện ảnh hiện nay không!”
“Tôi nhớ rồi! Người đó có phải tên Cố Tinh Trạch không? Chị nhắc tôi mới để ý đấy! Giống thật! Nhưng mà so về thần thái thì lại khác nhau…”
“Càng so sánh lại càng thấy bất công mà! Đều có con học cùng một lớp mà nhìn nhà tôi xem, bụng to đến mức lộ cả ra ngoài rồi…”
…
Cả nhóm phụ huynh tụm năm tụm bảy đứng ngóng theo bóng lưng của Cổ Cảnh Liên rồi bàn luận rôm rả.
Sở Hà thì chỉ im lặng theo anh vào trong.
Trước cổng trường, dòng người tấp nập.
Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo trên tay đi một mạch vào trường rồi mới cho con xuống.
Lúc này, trên hành lang các lớp học đã đầy người, các đứa trẻ hào hứng dắt cha mẹ đi tìm lớp của mình.
Lớp học của Tiểu Bảo nằm ở lầu ba, phòng thứ nhất. Các lớp học ở đây được phân theo tên các loại hoa, lớp của cậu là lớp Hoa Hướng Dương, ngụ ý chỉ những đứa bé của lớp này đều là con của ánh sáng, là niềm tự hào của bầu trời.
Vì khắp nơi đều đầy người nên phải mất kha khá thời gian ba người họ mới đến được lớp.
Khi Cố Cảnh Liên và Sở Hà dắt con đến được cửa lớp thì hầu hết các gia đình khác đều đã có mặt đông đủ.
Có vẻ như họ đến hơi muộn!
Cố Cảnh Liên thấy con đứng bên ngoài, do dự không chịu vào trong thì chau mày: “Sao vậy?”
“Hình như chúng ta đến muộn mất rồi.”
Tiểu Bảo xấu hổ nói.
“Biết muộn rồi sao còn không mau vào trong?” Sở Hà giục, tên nhóc này đôi khi ngốc đến khiến cô phải bực cả mình!
Tiểu Bảo gật đầu rồi chạy vào trong lớp. Cậu kéo nhẹ gấu áo của cô giáo rồi nói: “Chào cô ạ…”
Vừa dứt lời thì Tiểu Bảo bị khung cảnh trước mắt dọa đến giật cả mình!
Trước mắt cậu là một lớp học đầy người.
Có vẻ như ngoại trừ gia đình cậu thì các bậc phụ huynh khác đều đã đến đông đủ, còn ổn định hết cả chỗ ngồi.
Trong lớp có bảy hàng bàn ghế chia thành bốn dãy, mỗi bàn có hai chỗ ngồi. Học sinh ngồi trên ghế, cha mẹ ngồi hai bên, người phía trước người phía sau, tạo thành những hình tam giác.
Điều buồn cười là vì đây là lớp mầm non nên bàn ghế đều rất thấp bé.
Các bé ngồi vào thì vừa đủ, nhưng đối với phụ huynh thì chỗ ngồi lại trở nên quá chật, đặc biệt là đối với một người cao ráo như Cố Cảnh Liên.
Nhóc mập trông thấy Tiểu Bảo thì đứng phắc dậy, đắc ý nói: “Tiểu Bảo, cậu đến rồi ạ! Cha mẹ cậu đâu?”
Nhóc mập tỏ ra khoái chí vô cùng, dường như chỉ chờ để cười chê Tiểu Bảo mà thôi!
Tiểu Bảo nhìn sang bên cạnh nhóc mập thì thấy một người đàn ông ăn vận lịch sự, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trông khá trẻ tuổi. Trong số các phụ huynh có mặt hôm nay thì đây có lẽ là một trong những người đẹp mã nhất.
Lúc nãy khi cha của Nặc Hàm bước vào lớp còn được mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi nữa cơ.
Đơn giản là vì cha của Nặc Hàm thật sự trông rất đẹp trai!
Rất nhiều bé gái trông thấy cha của nhóc mập xong còn đỏ mặt nữa cơ!
Bọn nhóc đều rất hưng phấn, vây quanh cha của Nặc Hàm để quan sát, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí còn nói chắc nịch: “Tiểu Bảo còn chưa đến, chắc chắn là không dám đến rồi! Cha của cậu ta chắc chắn là không so được với cha của Nặc Hàm!”
“Đúng thế! Nhìn cậu ấy kìa, chỉ có một mình. Trước đây còn bảo cha mình đẹp trai biết bao! Chắc chắn là khoác lác rồi!”
“Vẫn là cha của Nặc Hàm đẹp trai nhất! Ghen tị với Nặc Hàm quá, nếu cha mình cũng đẹp trai được vậy thì tốt quá!”
“Hơn nữa cha của Nặc Hàm cũng thật lợi hại, mình nhìn thấy hôm nay cha của cậu ấy lái một chiếc xe rất xịn, nhà của Nặc Hàm còn rất giàu. Công ty của cha cậu ấy mỗi tháng có thể kiếm được mấy triệu đấy!”
…
Nghe những lời bình luận không dứt đó, Nặc Hàm lộ rõ vẻ đắc ý trên mặt. Cậu bắt chéo tay, vô cùng ngạo mạn đánh giá Tiểu Bảo.
Sao?
Không so được với mình thì chính là không so được!
Bây giờ, tất cả bạn học trong lớp đều cảm thấy cha cậu là đẹp trai nhất!
Xem tên thối tha Tiểu Bảo này phải làm sao!
Nhóc mập thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khinh miệt khiêu khích cậu. Tiểu Bảo tức giận, mặt đỏ bừng lên.
Cô giáo nhìn cậu, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Bảo, cha mẹ của em đâu?”
Tiểu Bảo còn chưa kịp nói gì thì từ phía sau, Cố Cảnh Liên nắm tay Sở Hà đi ngang qua cửa sổ lớp học.
Dáng người cao gầy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi bạn nhỏ và phụ huynh trong lớp!
Có một vài bạn nhỏ nhìn chằm chằm, rất nhiều gương mặt của phụ huynh đều tỏ vẻ kinh ngạc. Người này thật là cao quá, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể lên đến 1m9, cũng không biết có phải do chiều cao hay không nhưng người anh ta tỏ ra một khí thế khiếp người. Giữa những cử động mang theo khí thế của thiên quân vạn mã, ngạo nghễ chúng sinh.
Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà đi đến cửa lớp học, đứng phía sau Tiểu Bảo. Khi đứng lại, Sở Hà mỉm cười: “Chào cô!”
Cô giáo vẻ mặt ngạc nhiên: “Hai người là…”
Không đợi Sở Hà và Cố Cảnh Liên giới thiệu, Tiểu Bảo lập tức nói: “Cô Tiết, đây là cha mẹ em!”
Cố Cảnh Liên lịch sự nở nụ cười, mang theo một vẻ nho nhã mà lãnh đạm: “Thật có lỗi, chúng tôi đã đến muộn.”
Cô Tiết ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Nhóc mập trông thấy Cố Cảnh Liên, nhất thời miệng há to giống như có thể nuốt vào mấy quả trứng. Mắt mở thật to với cái vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Liên.
Đây là…
Đây là cha mẹ của Tiểu Bảo sao?
Gạt người!
Không thể nào!
Nhóc mập vào lúc này đã hoàn toàn bị vẻ đẹp trai của Cố Cảnh Liên dọa đến sợ hết cả hồn!
Ngoại hình của Tiểu Bảo thuộc loại đáng yêu, vì thế nhóc mập đã từng tưởng tượng ngoại hình của cha mẹ Tiểu Bảo sẽ như thế nào. Nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ, cha mẹ của Tiểu Bảo lại đẹp như thế.
Ngũ quan của Cố Cảnh Liên thiên về vẻ đẹp nhu hòa, đồng thời lại mang một nét đẹp có sức công phá. Hai nét đẹp đồng thời hòa trộn khiến cho anh trông vô cùng anh tuấn đứng đắn, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi mỏng.
Đây gần như một nét đẹp có tính hủy diệt, bất kể là giới tính nào, nếu là nam, đứng trước một người đàn ông có sắc đẹp như vậy sẽ bất đắc dĩ mà cảm thấy xấu hổ.
Người đàn ông như vậy thông thường sẽ không có ngoài đời thực, chỉ có thể tìm thấy trên truyền hình.
Nhưng cho dù là sắc đẹp được xưng là “nhan sắc tuyệt đỉnh” của Cố Tinh Trạch, đứng chung với anh ta cũng sẽ bị giảm đi vài phần.
Hai người mà đứng cùng nhau thì sẽ khó phân cao thấp.
Nhắc tới Cố Tinh Trạch, không ít những bà mẹ đang ngồi ở đây đều từng mê mệt các bộ phim truyền hình, vì thế rất quen thuộc với Cố Tinh Trạch.