Vì vậy, trông cậu rất dễ bắt nạt!
Còn thực tế thì sao?
Chỉ một đấm của cậu, Nặc Hàm đã té xuống đất!
Tiểu Bảo nhân lúc này lập tức giơ tay định giành đồ chơi lại, Lý Tiên Lai thấy con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, hắn giơ chân ra định đá Tiểu Bảo.
Trẻ con đánh nhau là chuyện của chúng, người lớn chỉ nên khuyên nhủ.
Đằng này hắn không những muốn tham gia, lại còn muốn đá Tiểu Bảo.
Sức lực trẻ con sao có thể so với người lớn chứ?
Sở Hà còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Liên đã rảo bước đi lên, anh nắm lấy cổ áo Lý Tiên Lai, kéo hắn đến cạnh mình.
"Muốn ૮ɦếƭ à!"
Anh đấm một cái, hắn ngã thẳng xuống đất, dường như là bay lên không rồi mới té xuống, sống lưng mạnh mẽ va chạm với nên xi măng, hắn đau đớn cong người, mặt đỏ gay.
Sở Hà khó tin trợn to hai mắt!
Cô ở bên cạnh Cố Cảnh Liên lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy anh tự mình ra tay.
Anh bị bệnh sạch sẽ, vậy nên chưa bao giờ ra tay với người khác, huống hồ, bên cạnh anh có rất nhiều vệ sĩ, căn bản không đến lượt anh động tay.
Nhưng lần này là ngoại lệ!
Bởi dồn lực mạnh cho động tác nên quần áo có hơi xộc xệch.
Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc chỉnh cà vạt, mắt lạnh lẽo quét một vòng.
Bên cạnh, Nặc Hàm sợ quá khóc òa lên, mẹ cậu ta thở hổn hển chỉ anh nói: "Sao lại đánh người hả?"
Cô ta chỉ vào mặt anh, lại phạm phải đại kỵ của anh!
Anh ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt!
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Tôi không đánh phụ nữ."
Sở Hà cười lạnh, cô đi đến, nắm chặt ngón tay cô ta vặn một cái, tiếng "Rắc rắc" vang lên, hình như bị gãy rồi!
"A..."
Mẹ Nặc Hàm mềm nhũn khuỵu xuống đất, đau đớn vặn vẹo mặt, cô ta khóc khàn cả cổ, dường như muốn dùng tiếng khóc thu hút những người khác đến.
Nhóc mập thấy vậy cũng bắt chước kêu khóc khản cả cổ.
Không biết tại sao hai mẹ con khóc vật vã vậy mà chẳng ai đến.
Bãi đậu xe to như vậy lại giống như ngăn cách với đời.
Ai ngờ vào sáng sớm hôm nay, người của Cố Cảnh Liên đã phong kín bãi đậu xe, tất cả phụ huynh đều bị cản bên ngoài không được vào, hơn nữa còn không biết chuyện gì xảy ra.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Tiên Lai, anh chán ghét nhấc chân kéo cằm hắn lên.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Hắn bị khí lạnh trên người anh dọa sợ.
Hắn chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có khí thế đáng sợ như vậy.
Cố Cảnh Liên ghét cái miệng này của hắn, anh đạp mặt hắn sang bên, lạnh lẽo nói: "Thật vô vị!"
"Anh nói gì?"
"Nếu anh không dạy dỗ được con mình, có cần tôi ra tay không?"
"Thuận tiện, cho anh vào khuôn phép luôn!"
"Những lời này của anh có ý gì?"
"Tôi không muốn nói nhiều với người khác, anh nghe không hiểu thì thôi."
Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo lên, anh nói với Sở Hà: "Đi thôi."
Cô gật đầu, theo anh lên xe.
Đầu Lý Tiên Lai vẫn còn choáng váng, hắn nhìn theo hướng hai người họ rời đi, thoáng thấy cả hai lên một chiếc Rolls-Royce Phantom
Hắn nhận ra chiếc Phantom có số lượng hạn chế này, nó trị giá hàng chục triệu, biển số xe của anh có hai số cuối là 58.
Hắn nhớ biển số xe đặc biệt này, không phải có tiền là sở hữu được, nếu không có bối cảnh đặc biệt, căn bản không lấy được biển số này.
Chiếc Phantom chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, một hàng dài Audi A8 màu đen cũng nối đuôi hộ tống.
Lý Tiên Lai líu lưỡi không nói nên lời, không biết rốt cuộc người đàn ông này có thân phận thế nào, đi ra ngoài cũng phô trương như vậy?
Chẵng lẽ...
Thật sự lai lịch không tầm thường?
Xe rời khỏi bãi đậu xe không lâu, Lý Tiên Lai còn chưa kịp an ủi vợ con đã nhìn thấy cả đám người mặc âu phục đi đến, hắn ôm Nặc Hàm vào lòng theo bản năng thì nhìn thấy họ đi lướt qua, về phía chiếc xe của hắn.
Hôm nay, hắn đặc biệt lái chiếc Porsche đến, nó có giá trị hàng triệu, chiếc xe này là hắn mua thế chấp!
Những người đàn ông kia bao vây chiếc xe lại, mặc dù trong tay không có νũ кнí nhưng khí thế cực kỳ hung hăng, Lý Tiên Lai lập tức khẩn trương!
"Các người làm gì vậy?"
Hắn vừa dứt lời liền nghe được: "Đập cho tôi!"
Lý Tiên Lai hít một hơi khí lạnh, hắn vọt đến nhưng mấy người đàn ông đã mạnh mẽ đá một cước vào chiếc Porsche của hắn.
Đây đều là những đàn em được huấn luyện nghiêm chỉnh, đừng nói tay không tấc sắt, cho dù tùy tiện đấm một cái cũng đã có thể đánh vỡ cửa kính xe của hắn!
"Dừng tay!"
Lý Tiên Lai cuống quýt, mắt đỏ đến nỗi sắp nổ tung, chỉ trong chốc lát, mấy người đàn ông đã đấm đá nát cửa kính xe và sườn xe!
Chỗ tốt nhất thì cũng lõm vào.
Cửa kính xe nứt vụn như những bông tuyết, có chỗ còn bể hẳn ra, gạt nước cũng bị bẻ gãy!
Sau đó, có hai người đàn ông cầm gậy sắt đến, đập thẳng vào xe!
Mẹ Nặc Hàm bị dọa hét ầm lên!
Lý Tiên Lai xót của đến giậm chân nhưng lại ngại đối phương người đông thế mạnh, hắn không dám tiến lên một bước!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đập phá chiếc xe yêu quý của hắn!
Mẹ Nặc Hàm đẩy hắn: "Bọn họ làm gì vậy? Còn không mau báo cảnh sát?"
"Em điên rồi à?"
Lý Tiên Lai quay đầu trừng cô ta: "Em không nhìn ra họ đều là xã hội đen à? Báo cảnh sát cái gì chứ! Tự tìm cái ૮ɦếƭ!"
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh..."
Lý Tiên Lai hận đến nỗi nghiến răng nhưng không nghĩ ra cách gì.
Chẳng bao lâu sau, hắn trơ mắt nhìn xe mình đã bị đập thành đống phế liệu.
Cuối cùng, không tìm được một thứ gì hoàn chỉnh.
Sau khi biến xe hắn thành đống phế liệu, những người này cũng nhanh chóng rút đi!
Trước khi đi, họ còn ném lại một câu: "Đây chẳng qua là ông chủ cảnh cáo mình anh thôi! Lần sau thức thời chút, có nghe không?"
Nói xong, đám người mặc âu phục nghênh ngang rời đi!
Nặc Hàm khi*p sợ đến ngây ngốc, mẹ cậu ta nhìn chiếc xe bị đập nát, khóc không ra nước mắt, tự lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Rốt cuộc bọn họ là ai?"
"Anh đoán..."
Lý Tiên Lai có hơi bình ổn lại, hắn đứng lên: "Anh đoán có lẽ là đàn em của cha Tiểu Bảo ra tay."
"Hả?"