Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1792

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Nghe anh, Thi Thi, anh chỉ cho em biết trước chuyện này để chuẩn bị tâm lý, không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ giao cho anh xử lý, anh có thể xử lý tốt."
"Nhưng mà..."
Mộ Nhã Triết đặt hai tay lên vai cô, nghiêm túc hỏi: "Em có tin tưởng anh không?"
Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, yên lặng hồi lâu, cô chợt nói: "Dĩ nhiên rồi, anh là chồng em mà, sao có thể không tin tưởng anh?"
Cô ôm chặt anh, không biết nên vui hay nên buồn vì tin tức này, hốc mắt cô có hơi ửng đỏ.
Vui vì Hữu Hữu còn sống, trong bất hạnh có may mắn!
Chỉ là, cô buồn vì không biết bao giờ Hữu Hữu mới trở về nhà!
...
Vân Thi Thi đi vào phòng của đứa trẻ, Nguyệt Dao đã ngủ say, ánh đèn ấm áp nhu hòa phủ xuống khuôn mặt non nớt của Nguyệt Dao, trắng như ngọc.
Vài tháng nữa, cô bé sẽ được hai tuổi.
Không biết ngày đó Hữu Hữu có thể về nhà không.
Vân Thi Thi lẳng lặng nhìn sợi dây chuyền trên cổ Nguyệt Dao, Tiểu Dịch Thần đã làm lúc trước.
Lúc xảy ra bất trắc, Tiểu Dịch Thần vẫn nắm chặt hai viên thủy tinh màu tím mà Hữu Hữu nhét cho cậu, cậu làm thành hai sợi dây chuyền, một cái cho mình, một cái đeo lên cổ Nguyệt Dao, coi như làm kỉ niệm.
Sau khi Hữu Hữu xảy ra chuyện, trong một đêm Tiểu Dịch Thần trưởng thành hơn không ít, so với sự ngây thơ lúc trước, cậu đã lột xác thành một người anh trai chín chắn.
Có thể là vì nằm mơ, mơ thấy Hữu Hữu nói với cậu rằng: "Lúc em không có ở đó, nhất định phải chăm sóc cho mẹ và Nguyệt Dao thật tốt nhé!"
Cậu luôn ghi nhớ thật kỹ những điều này.
Tiểu Dịch Thần cho rằng, Hữu Hữu nhất định còn sống, sự cảm ứng của anh em song sinh cho cậu biết em mình căn bản không ૮ɦếƭ, chỉ là không biết đang ở đâu mà thôi.
Chỉ có điều năng lực cậu có hạn, không biết nên bắt đầu tìm từ đâu nhưng cho đến bây giờ cậu chưa từng bỏ cuộc.
Vân Thi Thi mỉm cười: "Nguyệt Dao à, mẹ nhớ từ đầu tiên con học nói là "Anh", con cũng rất muốn Hữu Hữu trở về có phải không?"
Nguyệt Dao nhắm chặt mắt, đôi môi chúm chím hơi vểnh lên, chắc có lẽ cô bé đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Tiểu Dịch Thần đứng ở cửa nhưng không đi vào, cậu lẳng lặng tựa vào cửa nhìn mẹ mình đang trút bầu tâm sự với Nguyệt Dao, khẽ mỉm cười.
Mộ Nhã Triết đã nói với cậu chuyện này.
Biết Hữu Hữu còn sống cậu có bất ngờ nhưng điều đó không nằm ngoài dự liệu.
Cha cậu nói, trung tuần tháng sau Cung Kiệt sẽ đưa cậu đi gặp Hữu Hữu nhưng cũng giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng.
Cung Kiệt sẽ tìm mọi cách đưa Hữu Hữu về, còn Tiểu Dịch Thần sẽ trở thành Cung Phạm, ở lại trên hòn đảo kia tạm thời thay thế vị trí của Hữu Hữu.
Cậu vui vẻ đồng ý.
Nhưng điều cậu lo lắng là, sau khi đưa Hữu Hữu về, cậu ấy có thể khôi phục trí nhớ không?
Tiểu Dịch Thần không biết tình trạng hiện tại của Hữu Hữu, cũng không biết phần trí nhớ bị mất có thể khôi phục lại hay không, chỉ mong rằng sau khi Cung Kiệt đưa cậu ấy về, dưới sự tác động của Vân Thi Thi, cậu ấy sẽ khôi phục trí nhớ!
"Mẹ..."
Tiểu Dịch Thần nhỏ giọng gọi cô.
Cô quay đầu, nhìn thấy cậu đang đứng ở cửa thì lập tức lau vết tích ở khóe mắt: "Chưa ngủ à?"
"Vâng, con đi ngang thấy cửa mở."
Cậu nói tiếp: "Không còn sớm nữa, mẹ đi nghỉ đi."
Mỗi khi đến trung tuần của tháng, Cung Phạm sẽ cùng Lisa trở về đảo Akram, thuốc Alice phối chỉ đủ dùng trong ba mươi ngày, mỗi tháng đều phải đổi thuốc.
Tình trạng ngủ nghỉ của cậu rất tệ, hay mơ thấy ác mộng, tinh thần khá kém, nếu không nhờ Alice phối thêm thuốc ngủ đặc biệt thì rất khó chìm vào giấc ngủ.
Trừ chuyện này, thân thể cậu cũng cần kiểm tra định kì.
Trước trung tuần, cậu đã trở lại đảo Akram.
Vừa mới trở lại đảo, Lisa lập tức nhận được điện thoại của Alice, hôm sau cô ấy sẽ đến đảo sớm hơn bình thường.
Lisa có hơi nghi ngờ, vốn dĩ mỗi tháng Alice đều đến vào ngày mười lăm, ngày mai chỉ mới mười hai cô ấy đã đến rồi, xảy ra chuyện gì mà phải đến trước ba ngày.
Alice nói, cô ấy có một vài loại thuốc mới, muốn nghiên cứu thay đổi một chút.
Lúc này Lisa mới hết hoài nghi.
...
Trước đó, Tiểu Dịch Thần đã cải trang trà trộn vào thuyền đến đảo Akram.
Từ trụ sở chính của Cụ Phong đến đảo Akram cần một buổi tối.
Kỹ thuật hóa trang của Alice rất siêu, cô dễ dàng khiến cho Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần trà trộn thành công.
Dù gì đi nữa, dựa vào mặt mũi của Alice cũng sẽ không bị làm khó gì nhiều, cô nói anh và cậu là trợ lý của mình.
Cung Kiệt còn đỡ, anh đội tóc giả thay thế mái tóc bạch kim của mình khiến người khác khó nhận ra được, Tiểu Dịch Thần lại chịu thiệt hơn nhiều, đối với lứa tuổi của cậu, một mét rưỡi đã là khá cao nhưng muốn hóa trang thành một người trưởng thành thì có hơi khó!
Vì vậy, Alice cho cậu đội bộ tóc giả của nữ, mặc áo khoác dài màu trắng, tô son trát phấn một tí thì khuôn mặt vốn thanh tú đã trở thành một cô gái trẻ tuổi.
Một đêm trên thuyền, Alice dặn dò cậu vài chuyện, đầu tiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu sẽ ở trên đảo một tháng, tháng sau cô sẽ nghĩ cách yểm hộ cậu rời đi.
Cái Cung Kiệt bận tâm không phải chuyện Tiểu Dịch Thần bị lộ, mà là một tháng này, trừ người giúp việc ra ngay cả một người bạn chơi đùa cũng không có.
Với tính cách của Tiểu Dịch Thần, có phải sẽ rất cô đơn không.
Nhưng cậu thì thấy không có vấn đề gì, mặc dù phải xa cha mẹ và em gái một tháng nhưng nếu có thể để Hữu Hữu trở về thì có tệ hơn nữa cậu cũng chấp nhận.
Thuyền cập bến.
Lisa đứng đón ở cảng nhưng khi thấy Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần thì mắt cô hơi lóe lên, hàng mi thanh tú nhíu lại, rõ ràng đã phát hiện sự mờ ám.
Nhưng trừ có hơi ngạc nhiên cô cũng không để lộ sự hoài nghi của mình, lạnh lùng như cũ: "Alice, chị tới rồi."
Ở trụ sở chính của Cụ Phong, không có sự phân biệt lai lịch nên cô vẫn luôn gọi thẳng tên cô ấy.
Alice cười nói: "Cậu ấy tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi, đang đọc sách trong thư phòng." Giọng Lisa hề lên xuống, cứng nhắc giống như một người máy.
Tiểu Dịch Thần không khỏi nhìn cô nhiều hơn một cái.
Khoảng cách từ lần cuối cùng gặp nhau giống như khoảng cách của một vòng trái đất, hiện tại gặp lại nhưng lòng ngổn ngang cảm xúc! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc