Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 247

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Giống như là cố tình so độ kiên nhẫn với cô vậy, chuộng điện thoại liên tục réo, cô cứ ấn hủy thì anh lại tiếp tục gọi, lặp lại mấy lần liền như vậy làm Vân Thi Thi phát bực, ấn nhận cuộc gọi, tức giận nói: "Anh đến tột cùng là muốn thế nào?"
"Ra ngoài đi." Bị hủy hơn hai mươi cuộc gọi, giọng nói của anh trong điện thoại cũng không kém phần tức giận.
Vân Thi Thi nghe thấy chả ra sao cả, thần sắc không vui nói: "Đã quá nửa đêm rồi, anh còn dở điên dở khùng gì nữa?"
"Anh ở trước cửa nhà em."
Vân Thi Thi kinh ngạc, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra thì thấy một chiếc Aston Martin đang đậu ở ngoài, thân hình cao lớn của Mộ Nhã Triết đang dựa vào đầu xe, tay thì cầm điện thoại di động, miệng ngậm một điếu thuốc.
Đốm sáng từ đầu thuốc cháy sáng như một viên cầu lửa lấp ló trong đêm trông thật bắt mắt.
Nhìn từ xa, thấy được anh đang hơi cúi đầu bộ dáng ẩn chứa sự cô đơn.
Không hiểu sao người đàn ông này ngày hôm nay lại không còn dáng vẻ hăng hái nữa, mà thay vào đó là bộ dạng tinh thần sa sút trông thấy, vô hình khiến cô có cảm giác hơi sót sa.
Vân Thi Thi cúp máy, bước chân một lần nữa hướng về phía giường, lần này điện thoại không còn reo nữa, nhưng trong lòng cô thì lại thầm hỏi.
Lẽ nào, anh ta đi rồi sao?
Vân Thi Thi cảm thấy hơi hoang mang, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ, vén lên một góc rèm, nhìn qua thì thấy anh vẫn giữ nguyên bộ dạng ủ rũ như vậy, yên lặng hút hết một điếu thuốc, rồi lại mồi lửa châm điếu thứ hai.
Tối nay, không hiểu sao anh lại cảm thấy phiền muộn trong lòng, hút hết một điếu rồi lại một điếu, không ngừng.
Rít một hơi thuốc lá thật dài, Mộ Nhã Triết ngẩng đầu ngóng trông về phương hướng của cô.
Vân Thi Thi giật mình buông rèm xuống, tim đập loạn nhịp.
Do dự một lát, cuối cùng đành mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, gió đêm thổi qua từng đợt khí lạnh.
Cô hơi rụt người đứng ở cạnh cửa, túm lại vạt áo nhìn người đàn ông đang đứng tựa vào đầu xe kia, hai mắt giao nhau, không nói một lời.
Giống như đã qua cả một thế kỷ, Vân Thi Thi mới nói.
"Tại sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt của Mộ Nhã Triết thâm sâu như biển lớn nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn không mở lời.
"Không nói gì sao, vậy em đi vào." Vân Thi Thi hờn dỗi nói một câu, xoay người, đẩy cửa vào nhà.
"Đứng lại." Thanh âm của đàn ông vang lên ở sau lưng.
Vân Thi Thi hơi dừng bước nhưng cũng không xoay người lại.
Mộ Nhã Triết đứng thẳng người, dập tắt điếu thuốc, giọng nói hơi khàn khàn: "Lại đây, để anh ôm em một cái."
Vân Thi Thi chợt khựng người lại, kinh ngạc xoay người, nhưng không bước lại gần.
Đây là ý gì?
Không một lý do đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô, bộ dạng ủ rũ khổ sở như vậy chỉ vì muốn ôm cô một cái thôi?
"Anh..."
"Lại đây, cho anh ôm em." Mộ Nhã Triết lặp lại, giọng nói dịu dàng: "Năm phút thôi cũng được."
Vân Thi Thi do dự một lúc rồi mới bước tới.
Vừa bước tới đối diện của Mộ Nhã Triết, anh đã vòng tay kéo cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt.
Lực tay không ngừng siết chặt, cảm giác như hận không thể đem cô nhập vào thân thể, khiến cô cảm thấy bị ngột thở.
Vân Thi Thi hơi khó chịu, cọ quậy người.
Thanh âm của anh vang lên ở trên đỉnh đầu: "Đừng nhúc nhích."
"Mộ Nhã Triết..."
Vân Thi Thi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh đang tiến tới gần.
Chẳng biết tại sao, đêm nay anh không thể khống chế được tâm trạng, giống như dã thú bị thương.
Chắc có lẽ là vì hôm nay là ngày giỗ của Giang Ý San, sau khi từ rời khỏi nghĩa trang, tâm tình của anh liền có chút phiền muộn.
Lúc buổi tối, lái xe lên núi phát tiết cảm xúc, như sau khi xuống núi, quỷ thần xui khiến lại lái xe đến nơi này.
Lúc tỉnh ngộ, xe đã dừng lại trước nhà của cô, tắt máy.
Anh mới đột nhiên ý thức được, có lẽ người phụ nữ này đã giữa bất tri bất giác xâm chiếm trong mỗi một chỗ ngóc ngách suy nghĩ của anh.
Muốn gặp cô, nhưng lại luôn tỏ vẻ ngạo mạn, nhất quyết không để chính mình cúi đầu trước một người phụ nữ!
Mấy ngày này, anh đều buộc mình vùi đầu vào núi công việc chồng chất trong công ty, không nghĩ tới cô, không có bất kỳ tạp niệm.
Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên gương mặt cô.
Tránh cũng không thể tránh.
Anh một mực chờ cô tới tìm anh, cúi đầu trước anh, nhưng người phụ nữ này lại giống như bỗng dưng mai danh ẩn tích từ trong thế giới của anh, không thấy bất cứ tin tức gì!
Khi anh không tự chủ được lái xe đến nơi này, lúc này anh mới tỉnh táo nhận biết, anh đã thua.
Vẫn không có nhẫn nại, muốn gặp cô.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh tối đi.
Còn không đợi cô có phản ứng, bá đạo hôn cô!
Trong lòng Vân Thi Thi kinh ngạc một chút, anh hôn có chút quyết tâm, dùng sức hôn sâu, gần như muốn nuốt toàn bộ hơi thở của cô!
Môi mỏng lạnh băng dán chặt bờ môi của cô, nặng nề nghiền ép, anh hôn đến dùng sức, lập tức làm đau cô, nhờ vào đó, bất thình lình cạy mở bờ môi cô, càng tiến sâu bên trong, cạy mở răng môi thơm ngọt.
"Ưm..."
Vân Thi Thi giãy giụa một phen, dùng sức khước từ, nhưng sức lực của người đàn ông với cô mà nói, căn bản là không có cách chống cự.
"Ưm..."
Sau hồi hôn sâu.
Gần như sắp để cô hít thở không thông.
Ngay lúc cô cho là mình sẽ ngất đi, Mộ Nhã Triết ngẩng đầu lên, nắm cằm của cô, thưởng thức cánh môi cô bởi vì chà đạp mà sung huyết, ngón tay thon dài vuốt mái tóc cô, ánh mắt lại giật mình.
"Bông tai đâu rồi?”
Vân Thi Thi thở dồn dập ngước mắt lên, thấy ánh mắt anh âm trầm không vui, lạnh lùng thốt: "Tháo rồi!"
"Vì sao tháo?" Mộ Nhã Triết có chút tức giận.
"Bời vì không thích, liền tháo, không được sao?" Vân Thi Thi cảm thấy anh có chút không hiểu ra sao, quay người muốn đi.
Mộ Nhã Triết nắm chặt cánh tay của cô, kéo về sau một cái.
Cơ thể Vân Thi Thi không ổn định, đâm vào cửa xe.
Mộ Nhã Triết theo sát bên kia, thân hình cao lớn lập tức che kín lên, gắt gao khống chế cô.
Vân Thi Thi có chút luống cuống ngẩng đầu, đã thấy anh cúi đầu trùng cô, tức giận trong mắt, gần như muốn đâm cô bị thương.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
"Còn đang tức giận sao?" Mộ Nhã Triết bất thình lình đặt câu hỏi.
Ánh mắt Vân Thi Thi thất thần một chút, xoay mặt đi không nhìn anh."Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
"Tống Ân Nhã." Mộ Nhã Triết bỗng nhiên mở miệng: "Tên của cô ấy là Tống Ân Nhã, là cháu gái họ của anh. Cho nên, giữa bọn anh cũng không có cái gì, nếu như em tức giận về chuyện này, như hiện tại anh nói cho em biết, không cần thiết!"
Anh gần như buông xuống kiêu ngạo và tôn nghiêm, cúi đầu giải thích với cô, nếu cô bởi vì chuyện này mà tức giận, như vậy anh sẽ nói rõ ràng cho cô biết, Tống Ân Nhã là cháu gái họ của anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc