Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 339

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chuyện này còn không nói, mấu chốt là thân phận và hậu trường của Tần Chu bày ở đàng kia, ai dám giẫm lên anh ta chứ.
Đoàn đội của Nhan Băng Thanh mới vừa phát mấy bài viết bôi đen Vân Thi Thi, Tần Chu đã sai người bỏ cũ thay mới mấy bài viết kia.
Một chút đường sống quay về cũng không có.
Đám người Nhan Băng Thanh và Dương Mị tức giận đến muốn nôn máu, lại giận mà không dám nói gì.
Đắc tội Tần Chu, không thể nghi ngờ là tự tìm đường ૮ɦếƭ.
Tần Chu và Cố Tinh Trạch, trước kia đã nắm giữ cổ phần công ty Hoàn Vũ, có vị trí riêng trong Hội Đồng Quản Trị Hoàn Vũ, cũng là nhân vật cao cấp của Hoàn Vũ.
Đắc tội cao tầng Hoàn Vũ, phong sát, đóng băng, chỉ là chuyện nhỏ.
Nhan Băng Thanh không dám đối nghịch Tần Chu.
Cho nên, cũng chỉ mặc cho Tần Chu "tiêu phí" ánh sáng của cô ta nâng Vân Thi Thi lên rồi.
Nhưng hôm nay, ngay cả cảnh đóng chung của cô ta và Vân Thi Thi, cũng bị cắt thành thế này, Nhan Băng Thanh ngồi không yên.
Rất giận.
Cô ta chưa từng bị khinh bỉ như vậy.
Vân Thi Thi này, bản lãnh thật ghê gớm! Một người mới, được sao vây quanh trăng sáng như vậy, rốt cuộc là có bản lãnh gì, khiến Tần Chu nâng đỡ như vậy?!
Nhưng mà, Lâm Phượng Thiên tự mình ra lệnh, cô ta cũng không dám đi tìm Vân Thi Thi gây chuyện, súng bắn chim đầu đàn, bao nhiêu người đều đang đỏ mắt Vân Thi Thi, không chừng tự động thay cô ta hả giận.
Tức giận khó tiêu, không thể đắc tội Vân Thi Thi, dùng trợ lý của cô bớt giận hẳn cũng không sao cả!
Vì thế, giữa trưa lúc dùng cơm, trong một lần "vô ý", nước trà nóng bỏng trong chén của Nhan Băng Thanh "không cẩn thận", hung hăng hắt lên người Mộc Tịch.
Mộc Tịch đau đớn kêu lên, cúi đầu xuống, cánh tay bị bắn nước trà tung tóe, lập tức một mảnh nóng đỏ.
Hiện giờ, ngày đang nắng độc.
Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người cô ấy, trên cánh tay, đau đến cô ấm ức rơi nước mắt.
Mộc Tịch ôm cánh tay bị phỏng hồng, gắt gao cắn môi, hàm chứa nước mắt trừng mắt nhìn cô ta, nhưng giận mà không dám nói gì.
Nhan Băng Thanh từ trên cao nhìn xuống liếc xéo cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai nha, tôi không cố ý, thật xấu hổ.”
Nói xong, cũng không nhìn cô ấy nữa, lại vẫn đáng tiếc nói: "Nếu không phải cô va vào tôi, ly nước của cũng sẽ không lật, ai, đáng thương cho trà cống quý giá của tôi.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, căn bản không có ý tứ áy náy gì, căn bản không giống như một câu giải thích.
Cứ như cô bị phỏng bị thương, căn bản không đáng giá nhắc tới, còn không bằng lá trà cô ta làm rơi xuống.
Trong lòng Mộc Tịch hết sức ấm ức.
Cô căn bản không có ᴆụng vào cô ta! Rõ ràng là cô ta trực tiếp hắt nước trà nóng bỏng lên.
Lại còn ngậm máu phun người như vậy!
Trong lòng Mộc Tịch rõ ràng, Nhan Băng Thanh này, là vì bị Vân Thi Thi đè ép, lấy cô ra trút giận thôi!
Loại chuyện này, ở trong tổ phim là thông thường.
Mà còn, chuyện Nhan Băng Thanh lấy trợ lý trút giận như vậy, cũng không phải xảy ra lần đầu tiên.
Trách thì trách, cô gặp Nhan Băng Thanh mà không đi đường vòng.
Nước mắt Mộc Tịch rơi xuống, Nhan Băng Thanh đi đến bên người cô, cúi đầu, mỉm cười, giọng nói hết sức âm lãnh nói: "Trở về nói cho cô ta, đừng có quá đáng! Cô ta thật sự cho rằng, cô ta có đạo diễn Lâm nâng dỡ, có thể không kiêng nể gì sao?!"
Mộc Tịch nước mắt liên tục ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn cô ta.
Nhan Băng Thanh cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên uy Hi*p, không cần rõ ràng hơn nữa: “Dám tranh danh tiếng với tôi, cũng không nghĩ xem mình có phân lượng gì, nặng nhẹ thế nào! Bảo cô ta nhớ kỹ, tôi mới hoa đán hạng nhất của Hoàn Vũ! Tranh địa vị với tôi, cũng cần phải hỏi xem mình xứng hay không!"
Buổi nói chuyện, nói đến Mộc Tịch hết hồn, lại chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Băng Thanh ngạo mạn rời khỏi.
Nhan Băng Thanh dương dương tự đắc về phòng nghỉ, ra được một ngụm ác khí, cả người đều đã sảng khoái rồi.
Gặp một diễn viên phụ, cô ta tâm trạng tốt, liền mỉm cười chào một tiếng.
Phải biết rằng, ngày thường Nhan Băng Thanh trong tổ phim có tiếng lạnh lùng kiêu ngạo, ỷ vào sau lưng có kim chủ nâng đỡ, kêu mưa gọi gió, bởi vậy, luôn rất coi thường người khác trong studio.
Người nào cũng không cho sắc mặt hoà nhã, lãnh lãnh đạm đạm, đừng nói cười chào hỏi, không xem thường đã tính tâm trạng không tệ rồi.
Vì thế, diễn viên quần chúng kia không khỏi được cưng chiều mà sợ hãi, vì thế cũng mỉm cười ân cần thăm hỏi nói: "Chị Băng Thanh!"
Nhan Băng Thanh hàn huyên một hồi với anh ta.
Trên tay diễn viên quần chúng có việc phải làm, nhớ lại cần làm danh sách đoàn diễn tiếp theo, vì thế vội vàng rời khỏi.
Bỗng nhiên Nhan Băng Thanh gọi lại.
"Đứng lại, tôi có lời hỏi cậu.”
Diễn viên quần chúng kia nghe vậy, sửng sốt, xoay người lại, kỳ lạ nhìn cô, khách khí nói: "Chị Băng Thanh, chị muốn hỏi gì? Chị trực tiếp hỏi là được!"
"Tôi hỏi cậu, tôi và Vân Thi Thi, ai xinh đẹp hơn?"
Dứt lời, Nhan Băng Thanh vén tóc lên, hơi hơi nâng cằm lên, quăng cho anh ta một cái mị nhãn.
Ánh mắt kia, yêu mị quá đáng.
Diễn viên quần chúng bị mê thất điên bát đảo.
Nhan Băng Thanh có một đôi mắt phóng điện người ta.
Yêu tinh trời sinh.
Song lúc anh ta phục hồi tinh thần lại, nghe rõ Nhan Băng Thanh hỏi chuyện gì, cả người đều sững lại.
Vấn đề này, thật sự làm khó anh ta rồi!
Lần đầu bị hỏi khó như vậy.
Phải biết rằng vấn đề này trả lời không tốt, thì phải tội cả hai bên, căn bản không có đáp án hoàn mỹ.
Nói Nhan Băng Thanh đẹp hơn Vân Thi Thi?
Nếu truyền tới chỗ Vân Thi Thi, không thể nghi ngờ anh đã đắc tội Vân Thi Thi.
Nếu trước mặt nói Vân Thi Thi đẹp hơn Nhan Băng Thanh.
Phỏng chừng anh ta lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi đoàn.
Dám làm trái lại Nhan Băng Thanh, chắc chắn mất chén cơm.
Nhưng... Mấu chốt là Vân Thi Thi anh ta cũng không dám đắc tội!
Ngày đó tuồng vui trong phòng âm nhạc, anh ta cũng có mặt.
Bởi vậy, anh ta cũng ít nhiều hỏi thăm cho ra, người đàn ông tối hôm đó mang Vân Thi Thi đi là ai.
Một người cả Lâm Phượng Thiên cũng phải kính sợ, nhất định là nhân vật lớn rồi.
Sau đó anh ta rất không dễ dàng nghe được thân phận vị nhân vật lớn kia.
Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng, Mộ Nhã Triết.
Anh ta chỉ là một diễn viên quần chúng nho nhỏ, tự nhiên là chưa thấy qua nhân vật số một như Mộ Nhã Triết.
Không thể nghi ngờ, quan hệ giữa Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết không phải là mối quan hệ đơn giản.
Làm trong studio, đều là người biết thời biết thế, tất nhiên hiểu được, không nên dễ dàng đắc tội với người ta.
Nếu không, người có chút bối cảnh sẽ khiến anh ta lăn lộn không xong.
Diễn viên phụ kia nhất thời khó khăn, xoắn xuýt không biết nên trả lời thế nào.
Phản ứng chậm chạp của anh, hơi chọc giận Nhan Băng Thanh: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Hay là nói, chẳng lẽ Vân Thi Thi xinh đẹp hơn tôi?"
"Chị Băng Thanh, chị làm em ngại ૮ɦếƭ rồi! Đây không phải làm khó em sao?" Diễn viên phụ ngập ngừng nói: "Em thích chị Băng Thanh nhất, vừa xinh đẹp vừa cao quý, giống nữ thần cao cao tại thượng!"
"Vậy cậu trực tiếp trả lời không được sao? Nói tôi xinh đẹp hơn Vân Thi Thi, nói đi!"
"Em... Em không dám!"
"Việc này có cái gì mà không dám?!"
Nhan Băng Thanh cười lạnh nói: "Vân Thi Thi chỉ là một người mới, chẳng lẽ cậu sợ một người mới?"
"Chị Băng Thanh, không phải vấn đề sợ không sợ. Mà là... Vân Thi Thi thì em quả thật không dám đắc tội!" Diễn viên phụ vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
"Có ý gì?"
Ánh mắt Nhan Băng Thanh sắc bén âm độc: "Cậu vậy mà sợ cô ta?!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc