Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 397

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lý Hàn Lâm lại nói: “Nhan Băng Thanh có mối quan hệ xã hội rộng rãi đều có quan hệ với giải trí Âu Hoàng, công ty đó đầu tư cho rất nhiều diễn viên, có thủ đoạn tuyên truyền rất tốt, Nhan Băng Thanh nổi tiếng như vậy, có thể nói là dựa vào 乃út tích của Dương Thọ Trình! Nhung hôm nay cô ta bị Hoàn Vũ hạ lệnh phong sát, ít nhất bên ngoài thị trường thì cô ta đã không còn đường sống”
Hữu Hữu nhíu mày: “Cháu mặc kệ cô ta bị phong sát thế nào, dám động tới mẹ của cháu, cháu sẽ không tha cho cô ta.”
Cúp máy, đột nhiên vẻ mặt Tiểu Dịch Thần nghiêm túc đẩy cửa bước vào.
Cậu ấy vốn muốn tới thư phòng, nhưng vừa bước tới cửa thì nghe được cuộc nói chuyện của Hữu Hữu và Lý Hàn Lâm, nên im lặng đứng đó, biết được mẹ bị người ta đáng bị thương cậu ấy tức giận không thôi.
Vân Thiên Hữu xoay người, lạnh lùng nói: “Chuyện này, không cần anh để ý.”
“Vì sao?”
“Em sẽ xử lý chuyện này”
“Không được, có người bắt nạt mẹ anh, anh muốn báo thù cho mẹ!” Tiểu Dịch Thần xiết chặt nắm đấm nói.
“Anh không nghe hiểu lời em nói sao? Chuyện này anh đừng xen vào!” Vân Thiên Hữu mím môi, lạnh lùng nói.
Lúc này trên mặt cậu không còn nụ cười sáng lạn có lúm đồng tiền như trước mặt Vân Thi Thi mà là sự lạnh lùng xa lạ.
Tiểu Dịch Thần giật mình, khuôn mặt cũng từ từ lạnh xuống như đóng băng, khóe môi cong lên lạnh lùng nói: “Mẹ cũng là mẹ của anh! Mẹ anh bị bắt nạt, anh cũng khổ sở, tại sao em không cho anh quản?”
Vân Thiên Hữu nhíu mày, xoay người định nói gì đó, lại nhìn thấy biểu cảm kiên định trên mặt Tiểu Dịch Thần, liếc khuôn mặt đỏ bừng muốn chảy ra máu của cậu ấy, lời nói tới bên miệng cứ thế im bặt
“Em có thể nói chuyện này với anh, nhưng anh phải giữ bí mật với mẹ.”
“Được.” Tiểu Dịch Thần gật đầu.
Vân Thi Thi về nhà, cất đồ vào chỗ hàng ngày rồi mới lớn tiếng kêu: “Hữu Hữu. Tiểu Dịch Thần”
Một lát sau hai bánh bao nhỏ vui vẻ chạy về phía cô, một người chiếm cứ một nửa ôm áp, Vân Thi Thi ôm lấy hai cục gạo nếp, trong lòng như tràn đầy.
“Mẹ về rồi!”
“Mẹ, Hữu Hữu nhớ mẹ!”
Hai bánh bao nhỏ hôn vào má Thi Thi, hiển nhiên đã xem Mộ Nhã Triết ở phía sau là không khí.
Mộ Nhã Triết cảm giác bản thân mình như vô hình rồi.
Đột nhiên Hữu Hữu nghi ngờ hỏi: “Mẹ, sao mẹ về trễ như vậy?”
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên chút xấu hổ, tránh né ánh mắt nghi ngờ của cậu theo bản năng, giải thích nói: “Mẹ đi siêu thị mua chút đồ thôi”
“Nhưng mẹ đi ra ngoài lúc bốn giờ mà”
Ánh mắt Hữu Hữu lóe lên, trong mắt tràn ngập hoài nghi: “Siêu thị rất gần nhà, chỉ cần đi nửa tiếng là tới”
Trên mặt Vân Thi Thi đầy mồ hôi, không phản bác được.
“Mẹ có phải mẹ gạt con lén đến chỗ nào rồi không?
Hữu Hữu vừa nói, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Nhã Triết, trực giác nhạy cảm của cậu làm cho Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ.
Tên nhóc con này, có cần nhạy cảm như vậy không?
Hữu Hữu liếc cô một cái, giọng nói sâu xa: “Không lẽ, mẹ gạt chúng con, lén đi với cha..”
“Hữu Hữu, hôm nay mẹ xuống bếp làm đồ ăn cho con được không?”
Vân Thi Thi lập tức mỉm cười ngắt đề tài của cậu, vội vàng nói sang chuyện khác.
Đề nghị của cô, bị Hữu Hữu ghét bỏ ngay lập tức: “Mẹ thương thế của mẹ mới hồi phục, đừng xuống bếp. Với lại mẹ nấu ăn không ngon, lần nào xuống bếp làm cơm xong, trong phòng bếp như mới đánh giặc xong vậy, thật lộn xộn, con dọn rất mệt.”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô.
Vân Thi Thi bị cậu châm chọc mặt đỏ lên, khóe môi co rút.
Thằng nhóc này, sao có thể không nể mặt cô một chút vậy?
Vân Thi Thi bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế, khó được muốn xuống bếp trổ tài, kết quả Hữu Hữu ở đây, ngay cả cơ hội cô cũng không có.
Đành phải ôm Tiểu Dịch Thần ngồi ở trên ghế, xem hoạt hình với cậu ấy.
“Mẹ, con không thích xem phim hoạt hình.” Tiểu Dịch Thần thích ý nằm trong lòng cô, mềm mại làm nũng,
Vân Thi Thi nhíu mày: “Vậy con thích cái gì?”
“Kênh 7.”
Kênh 7.
Vân Thi Thi im lặng.
Kênh 7 là kênh quân sự, nội dung đều là chiến tranh.
Vì thế, Vân Thi Thi mở kênh 7.
Trong phòng bếp, chỉ thấy ánh dao chớp nhoáng.
Mộ Nhã Triết đi vào phòng bếp, thì nhìn thấy bóng lưng đang nghiêm túc của Hữu Hữu.
Nghe thấy bước chân, Vân Thiên Hữu quay lưng lại, liếc nhìn anh đột nhiên hỏi: “Cha, cha thích ăn gì?”
“Hả?”
Mộ Nhã Triết có chút ngoài ý muốn, lúc này mới phản ứng kịp tiếng “cha” là từ trong miệng cậu phát ra, có chút ngây người.
Lần đầu tiên tên nhóc này chủ động gọi anh là “cha”
Trước kia, tên nhóc này kêu cha, là do anh dụ dỗ hoặc không tình nguyện.
Trong lòng Mộ Nhã Triết ấm áp, nhất thời có chút không phục hồi tinh thần.
Vân Thiên Hữu nhíu mày, thình lình nói ra một câu: “Cha, sao cha không nói chuyện? Bị chứng si ngốc trước tuổi già sao?”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết trong nháy mắt đen thui.
Người này, tuyệt đối không đáng yêu.
Cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mộ Nhã Triết không nhịn được xoa đầu cậu.
Vân Thiên Hữu cũng không tránh né, mà lẳng lặng nhìn anh chà đạp tóc của mình, nhu thuận giống như một con mèo con.
Trong lòng Mộ Nhã Triết càng kinh ngạc.
Trước kia Hữu Hữu vô cùng bài xích hành động thân mật của anh.
Nếu anh chạm vào cậu, dù chỉ một sọi tóc, cậu đều tránh không kịp, hoàn toàn không để cho anh chạm vào.
Trong lòng anh có chút nghi ngờ.
Đứa nhỏ này bị trúng tà sao?
Hôm nay ngoài dự đoán dịu dàng đáng yêu, không như trước thấy anh như một con mèo đến chiếm lãnh địa của mình, giương nanh múa vuốt.
Anh thử nhéo khuôn mặt của cậu, mềm mại, đầy thịt, thịt trên mặt mềm như đậu hủ, mềm mềm xúc cảm thật tốt.
Hữu Hữu không chút phản kháng, mặc anh chà đạp trên mặt mình, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Cậu lẳng lặng rửa sạch đồ ăn, sau đó sắp xếp trên thớt, đang chuẩn bị cầm dao cắt, đột nhiên có một đôi tay đưa tới ôm chặt eo cậu.
Hữu Hữu giật mình, liếc nhìn về phía sau thì nhìn thấy Mộ Nhã Triết như ôm một con gấu bông, từ phía sau vòng tay qua ôm cậu.
Ôm ấp của anh ấm áp rộng lớn.
Không giống cái ôm của mẹ, cái ôm của anh ấm áp mạnh mẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc